Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 410: Trở về




Chuỗi động tác này thẳng thắn dứt khoát, bất quá là chuyện trong nháy mắt, có điều cũng may Lạc Thần phản ứng nhanh như vậy, bởi vì ngay sau đó Vũ Lâm Hanh liền xông lên muốn cướp lại điện thoại.

Lạc Thần thong dong buông lỏng tay, tùy ý Vũ Lâm Hanh chụp điện thoại di động trở về.

Vũ Lâm Hanh liền mở lại tấm ảnh lúc nãy, cười đến nước mắt đều nổi lên, chỉ vào Lạc Thần: "Tôi liền biết! Tôi liền biết cô sẽ giở thủ đoạn này! Chính là không ngờ tới cô xóa nhanh như vậy!"

Sư Thanh Y: "……"

Lạc Thần chỉ là bình tĩnh mà đứng ở kia, phảng phất như cái gì cũng chưa từng phát sinh.

Vũ Lâm Hanh tiếp tục lật xem những tấm ảnh khác trong di động của tóc xắm trắng, một bên xem, một bên còn cố ý nhắc lại: "Nói không chừng hắn còn chụp lén Sư Sư thêm vào tấm? Tôi phải cẩn thận kiểm tra xem còn ảnh nào nữa không."

Lạc Thần nghe thấy được, ánh mắt thoáng nhìn.

Nàng như có như không mà liếc nhìn màn hình di động của tóc xám trắng, vẻ mặt vẫn bình thản đạm nhạt, giống như không quan tâm. Nhưng nàng không bỏ qua bất cứ biến hóa nào trêи gương mặt Vũ Lâm Hanh, chỉ cần cô ấy lộ một chút khác thường, nàng liền có thể suy đoán di động kia có thật sự còn ảnh chụp Sư Thanh Y hay không.

Vũ Lâm Hanh lật xem chốc lát, đột nhiên bật thốt lên: "Từ từ, thế nhưng lại có một tấm!"

Lạc Thần không có nửa điểm phản ứng. Không cần phải nói, nàng sớm đã xem thấu lời nói dối của Vũ Lâm Hanh.

"Không vui chút nào." Vũ Lâm Hanh hướng Lạc Thần nhún vai: "Biểu tỷ nàng, cô như thế nào lại không mắc lừa?"

Sư Thanh Y: "……"

…… Nàng vốn là tổ tông gạt người, như thế nào sẽ bị lừa.

Sư Thanh Y hỏi Vũ Lâm Hanh: "Cô kiểm tra di động hắn xem có lịch sử kết nối bluetooth không?"

Vũ Lâm Hanh có điểm khó hiểu, bất quá vẫn là nhìn một chút, nói: "Không tìm thấy lịch sử kết nối bluetooth nào."

Sư Thanh Y nghe xong, như suy tư gì.

Vũ Lâm Hanh còn bận bịu ở kia xem ảnh chụp. Trong lúc này Sư Thanh Y đi trở lại gần vết nứt, nàng đi rất chậm, ánh mắt đảo quanh mặt đất, Trường Sinh theo đến hỏi nàng: "A Cẩn, em đang tìm gì sao?"

Sư Thanh Y nói: "Tai nghe của người kia."

"Tai nghe?"

"Ừ." Sư Thanh Y gật đầu: "Bên trong vết nứt vô cùng chật hẹp, bình thường không ai muốn đi vào, nhưng di động của người kia lại xuất hiện ở bên trong, có thể đoán được hắn gặp phải chuyện nguy hiểm nên mới liều lĩnh mà đi vào trốn. Em nghe Lạc Thần nhắc qua, lúc ở ngoài tiệm cơm nàng từng nghe người kia cùng ông chủ nói chuyện phiếm về Vô thường lang quân, còn có vụ việc xảy ra giữa đêm khuya vang lên vận động viên hành khúc, người kia khả năng là cho rằng lang quân bị âm thanh này dọa chạy, nên để an ủi tinh thần, thời điểm hắn trốn trong vết nứt liền bật ca khúc này để có thêm can đảm, hơn nữa đặc biệt để chế độ một bài lặp lại."

Trường Sinh chăm chú lắng nghe.

Sư Thanh Y không nhanh không chậm mà phân tích tiếp: "Hắn khẳng định sẽ không dám phát ra âm thanh, tất nhiên sẽ dùng tai nghe, hơn nữa điện thoại hắn không có lịch sử ghép đôi bluetooth, như vậy hắn dùng chính là tai nghe dây đeo thông thường. Nhưng hiện tại di động lại ở chế độ loa ngoài, ta chỉ có thể suy đoán có tình huống bất ngờ ập tới, khiến tai nghe cùng điện thoại đột ngột bị tách ra. Chẳng hạn như hắn bỏ chạy quá vội vàng, trong lúc hoảng loạn làm rơi điện thoại xuống mặt đất, chỉ là hắn quá gấp thoát thân nên không kịp nhặt về, đành bỏ lại di động nằm đó vẫn đang trong trạng thái bật nhạc."

Trường Sinh nghe thế, lấy ra điện thoại của chính mình, cắm tai nghe vào rồi đeo lên tai.

Sư Thanh Y minh bạch nàng là đang tái hiện lại tình cảnh lúc đó, liền kiên nhẫn diễn tả: "Giả thuyết chị hiện tại là người kia, chị cảm thấy vô cùng sợ hãi, trong lúc hoảng loạn chạy trốn thì di động rơi xuống đất."

Trường Sinh nói: "Nhưng chị không thấy sợ hãi."

Sư Thanh Y: "……"

"…… Chị cứ làm bộ như sợ hãi đi." Sư Thanh Y nói.

Trường Sinh lập tức tỏ ra hiếu học: "Dáng vẻ sợ hãi là như thế nào? Gương mặt biểu lộ ra sao?"

Sư  Thanh Y: "……"

Nàng cũng không nghĩ tới Trường Sinh thế nhưng đối những chi tiết này còn có yêu cầu nhất định, bất quá xem nàng nghiêm túc như vậy, đành phải tiếp tục hướng dẫn cho nàng: "Chị có thể nghĩ đến những chuyện làm chị sợ hãi để tìm cảm giác."

Trường Sinh cẩn thận suy xét một lát, nói: "Hiện giờ có một chuyện khiến cho chị sợ hãi đây."

"Chuyện gì?"

Trường Sinh yên lặng nhìn thoáng qua Âm Ca, nói: "Chị sợ em cùng A Lạc không muốn nuôi đồ ngốc nữa rồi."

Sư Thanh Y sửng sốt: "……"

Đôi mắt Trường Sinh đen láy như hạt trân châu, vô cùng chờ đợi mà nhìn nàng.

Sư Thanh Y duỗi tay xoa nhẹ lên mũi nàng: "Yên tâm, bọn em đều vô cùng yêu quý chị, tất nhiên chỉ muốn nuôi chị thôi."

Trường Sinh đôi mắt sáng lấp lánh, bên trong đều là rực rỡ ý cười.

Nàng cười một hồi lại đắn đo nhìn Sư Thanh Y: "A Cẩn, có phải em thấy chị lòng dạ hẹp hòi lắm không?"

Sư Thanh Y khóe môi hơi câu lên một chút: "Ừm, chị là nho nhỏ lòng dạ hẹp hòi."

"Vì sao lại là nho nhỏ lòng dạ hẹp hòi?" Trường Sinh hỏi lại.

Sư Thanh Y hướng về Lạc Thần cách đó không xa, thấp giọng nói: "Bởi vì chị ấy lòng dạ hẹp hòi, chị là tâm can bảo bối của chị ấy, đương nhiên là nho nhỏ lòng dạ hẹp hòi rồi."

"A Lạc là lòng dạ hẹp hòi, chị là tiểu lòng dạ hẹp hòi."Trường Sinh hỏi nàng: "Vậy em là gì?"

Sư Thanh Y thuận theo suy nghĩ, nói: "Em là tâm can lạnh lùng."

Trường Sinh có chút mờ mịt: "Chị có thấy em lạnh lùng đâu?"

Sư Thanh Y cười khẽ, hồi ức trong mắt đan xen mà sâu thẵm nhìn về phía Lạc Thần, chốc lát liền vỗ vỗ vai Trường Sinh, nói: "Nguyên nhân thì chị có thể đi hỏi Lạc Thần, xem chị ấy có chịu trả lời chị không."

Trường Sinh cái hiểu cái không gật đầu.

Sư Thanh Y lại nói: "Âm Ca rất đặc biệt, em cũng không nhìn thấu em ấy, mà em ấy kỳ thật sẽ không theo chúng ta lâu dài, bởi vì em ấy còn có nơi thuộc về, cho nên mọi chuyện đều túy ý em ấy lựa chọn đi. Nhưng mà chỉ cần Âm Ca một ngày còn ở bên chúng ta, chị đều phải đối tốt với em ấy một chút, được không?"

"Được" Trường Sinh nghe vậy liền nghiêm túc gật đầu.

Hai người lại tiếp tục đề tài dựng lại hiện trường, Sư Thanh Y nói:  "Chị hình dung xem, đang lúc chị đeo tai nghe thì có nguy hiểm, chị vội vàng bỏ chạy, lúc này điện thoại rơi xuống đất kéo theo tai nghe, chị không kịp nhặt điện thoại lên, mà lực kéo kia làm tai nghe tuột khỏi điện thoại, cũng khiến tai nghe lỏng lẻo đi một chút. Tất nhiên chị đang rất vội vàng, làm gì còn để ý tai nghe có đeo tốt hay không, rất nhanh tai nghe cũng tuột mất trêи đường chị tháo chạy, vì vậy nó chỉ nằm quanh quẩn xung quanh nơi này thôi, tìm thấy vị trí rơi tai nghe, sẽ biết được tóc xám trắng chạy về hướng nào. "

Sư Thanh Y nói đến đây, dừng một chút: "Đương nhiên tất cả chỉ là suy đoán của em, còn nhiều loại tình huống sẽ xảy ra. Chị cần nhớ kỹ, mọi thứ không có gì là tuyệt đối, không có chứng cứ đúng trăm phần trăm, phỏng đoán chỉ là phỏng đoán mà thôi, dù cho nó khả năng đạt tới 90% sự thật thì mọi thứ đều có thể thay đổi ở 10% còn lại kia."

"Chị hiểu được." Trường Sinh gật đầu: "Em muốn tìm tai nghe nhưng cũng không chắc sẽ tìm thấy, vì đó suy cho cùng chỉ là phỏng đoán."

"Chính là như vậy."

Sư Thanh Y cùng Trường Sinh tìm kiếm ở các lối rẽ xung quanh, kết quả ở thông đạo cách vết nứt chừng 100m tìm thấy được tai nghe.

Tai nghe nho nhỏ màu đen, rơi ở trong góc tối tăm trêи mặt đất, cùng mặt đất cơ hồ trọn vẹn một khối, không nhìn kỹ thật đúng là dễ dàng bỏ qua.

Trường Sinh cao hứng lên: "Phỏng đoán đúng!"

Sư Thanh Y nhìn qua tai nghe, thấy mặt trêи không bị dính máu, để sát vào ngửi ngửi cũng không phát hiện mùi gì khả nghi. Nàng quan sát xung quanh cũng không có bất kỳ vết máu nào, khả năng là tóc xám trắng đã an toàn chạy thoát.

Sư Thanh Y cùng Trường Sinh mang theo tai nghe trở về, cùng mọi người nói một chút. Vũ Lâm Hanh vẫn còn đang xem ảnh chụp, đột nhiên nàng kêu lên một tiếng.

Nàng lúc này không nói giỡn, biểu tình rất nghiêm túc: "Tôi phát hiện một tấm ảnh chụp có điểm khác thường."

Mọi người nghe nàng nhận xét như vậy, biết sự tình không đơn giản, liền vây qua đi xem, phát hiện tấm ảnh này có chút không đúng, nó là chụp lại một loạt tấm ảnh khác. Nói cách khác, tóc xám trắng đã dùng điện thoại để chụp lại một loạt tấm ảnh hỗn độn trêи bàn.

Những tấm ảnh đó lung tung chồng chéo lên nhau, nhưng có thể thấy được vài chi tiết trong những tấm ảnh ở mặt trêи, Vũ Lâm Hanh nói: "Mọi người nhìn xem có phát hiện gì không? Tôi nhìn qua một chút nhưng có thể khẳng định, đây là những tấm ảnh chụp cảnh trong mộ thất."

Lạc Thần nhanh chóng dùng điện thoại của mình chụp lại tấm ảnh kia của tóc xám trắng.

Vũ Lâm Hanh cười chế nhạo nàng: "Biểu tỷ nàng, lúc nãy cô vì gấp xóa đi tấm ảnh Sư Sư, cho nên mới phải chụp lại để lưu trữ, cũng không có vấn đề gì, nhưng mà bây giờ thời gian cũng không vội, cô thế nào không truyền ảnh qua bluetooth, không phải được ảnh rõ hơn sao."

Lạc Thần chỉ là nói: "Không tốt."

Sư Thanh Y tiếp lời nàng: "Dùng buetooth truyền ảnh sẽ lưu lại chứng cứ trong lịch sử điện thoại, dù chúng ta có xóa lịch sử đó đi, thì người khác vẫn có cách để khôi phục lại dữ liệu, như vậy hắn sẽ điều tra đến chúng ta, rất không tốt, bởi vậy chụp ảnh lại tuy rằng chất lượng không bằng, nhưng sẽ an toàn hơn."

Vũ Lâm Hanh nghĩ cũng đúng, tuy rằng tóc xám trắng thoạt nhìn tốt tướng nhưng đầu người óc heo, sẽ không cẩn thận đến mức này, bất quá thủ lĩnh của hắn là Đồ tỷ thật sự làm người ta không thể không kiêng kị ba phần. Nếu bị Đồ tỷ điều tra ra được các nàng từng dò xét qua điện thoại tóc xám trắng, còn không biết sẽ phát sinh rắc rối gì.

"Chúng ta hiện tại liền đi về?" Thiên Thiên hỏi.

"Chờ một chút." Sư Thanh Y lại nhảy vào bên trong vết nứt: "Tôi xem lại lần nữa, rất nhanh liền trở ra, yên tâm."

Nàng đi vào ước chừng mấy phút, quan sát kỹ những chữ bằng máu trêи tường, còn phát hiện một góc tường phía trong cùng bị nhuộm đen, góc tường này từng viết cái gì, hiện tại không cách nào nhìn rõ.

Sư Thanh Y nhanh chóng đi ra, lúc này đoàn người dưới sự dẫn đường của Âm Ca, hướng lối ra gần nhất đi đến.

Một đoạn đường này vô cùng thuận lợi, chỉ là đi nàng qua chỗ kia phía trêи vách có treo rất nhiều đèn cổ, những đèn này hình dạng giống như bầu rượu thời cổ đại. Lạc Thần quan sát một lát, đối với những chiếc đèn cổ này chụp chút hình ảnh, lúc này mới rời đi.

Rẽ trái rẽ phải, cuối cùng thế nhưng đi tới một gian phòng, trong phòng có một số rương gỗ xếp chồng lên nhau, gần như đã mục nát, phía bên phải trêи vách tường có một cái cầu thang bằng gỗ, đạp lên cọt kẹt vang vọng.

Phía cuối cầu thang cách trần nhà một khoảng khá hẹp, không thể không cong lưng, Âm Ca vươn tay tìm kiếm cái gì đó trêи trần nhà, lát sau kéo ra một cái chốt, trần nhà lập tức mở ra một miệng cửa hình vuông, Âm Ca hướng Vũ Lâm Hanh nói: "Cẩn thận đầu."

Vũ Lâm Hanh trèo lên sau Âm Ca, tất nhiên không kịp phòng bị, vừa nhô đầu lên liền bị tấm ván phía trêи hung hăng đập vào đầu, lúc này nàng mới minh bạch lời Âm Ca nói, vừa ôm đầu nhíu mày vừa lớn tiếng nhắc những người còn lại.

Đoàn người vô cùng cẩn thận lần lượt trèo lên.

Vũ Lâm Hanh lồm cồm bò đi ra, nàng vẫn còn xoa xoa trán nhìn quanh: "Chỗ quỷ quái này, thoạt nhìn còn có chút quen mắt."

Âm Ca lạnh lùng nói: "Đây là nơi mà chị nói muốn giết chết em."

Vũ Lâm Hanh: "…"

…..Âm Ca em có cần thù dai như vậy không. Để tâm đến lời của chị như thế, đến giờ còn không thể bỏ qua sao. Vũ Lâm Hanh âm thầm ở trong lòng buồn bực.

Nguyên lai lối ra này dẫn đến dưới gầm giường trong thôn từ, dưới gường có một tấm ván có thể kéo ra, phía dưới chính là cầu thang thông đến mê cung khổng lồ kia.

Rời khỏi thôn đường, cả nhóm lại dọc theo cỏ dại mà đi trở về nhà trọ. Chuyến đi này chỉ vẻn vẹn hai tiếng đồng hồ nhưng có quá nhiều chuyện xảy ra, cho nên cũng gây ảo giác rằng thời gian dưới lòng đất trôi đi thật chậm.

Sư Thanh Y không có nghỉ ngơi, vừa trở về liền cất ba lô, rửa tay sạch sẽ rồi xuống bếp làm cơm chiều.

Bởi vì buổi tối ăn lẩu, nàng đem thịt bò rau cải đều chuẩn bị tốt, Lạc Thần cũng ở bên phụ một tay, lúc sau có thêm Thiên Thiên, ba người lưu loát làm xong mọi việc, cho nên trời vừa buông ánh tà dương thì thức ăn cũng đã được dọn xong.

Nồi uyên ương này Phong Sanh đến mượn ở tiệm cơm của ông chủ, hiện tại súp bên trong được nấu riêng biệt ở hai khoanh, một nửa bên đỏ rực thơm nồng hương ớt, vị cay lan tỏa ra toàn bộ phòng khách, nửa bên còn lại là nước súp màu trắng đục thơm nhẹ, bên trong là cà chua, bí đao được cắt lát, cẩu kỷ cùng các loại rau củ, giờ phút này chìm nổi quay cuồng theo độ sôi của nồi, càng trở nên hấp dẫn, bên cạnh lẩu bày một đĩa lớn thịt bò cùng đồ ăn kèm tươi ngon mọng nước.

Vũ Lâm Hanh ngửi được hương thơm nồng nàn, không nhịn được liền vung đũa, hai ba cái đem nửa chén màu đỏ ăn sạch, vị cay nồng khiến những người khác phải hít hà, nhưng Vũ Lâm Hanh là vô địch ăn cay, không cay không vui, cũng không biết lẩu này quá ngon hay là quá cay, lưỡi nàng sắp tê dại luôn rồi, ngay cả bình rượu đỏ năm đồng tiền mà Phong Sanh mua, nàng cũng có thể một lần uống cạn nửa ly. Âm Ca ngồi ở bên cạnh cơ hồ cũng bị cay quá, liền cũng muốn uống một chút rượu để giải cay, nhưng hiện tại chỉ có duy nhất một cái ly, nàng nhìn Vũ Lâm Hanh uống rồi lại thôi.

Lạc Thần khẩu vị thanh đạm, chủ yếu là gắp rau củ ăn, bất quá Sư Thanh Y yên lặng ăn một hồi, nghiêng mặt nhìn thoáng qua, phát hiện môi Lạc Thần dường như đỏ hơn rất nhiều.

Nàng vội vàng nhìn vào chén của Lạc Thần, kết quả phát hiện trong chén nàng có một ít màu đỏ trôi nổi, hẳn là Lạc Thần cũng nếm thử một chút thức ăn từ bên nửa nồi cay.

Nồi bên màu đỏ tuy rằng rất cay, nhưng hương vị thật mê người.

Mà giờ phút này, nhìn đôi môi Lạc Thần nhuộm lên sắc đỏ, hồng hào ướt át thật đẹp. Sư Thanh Y hiếm khi thấy dáng vẻ nàng như vậy, nhịn không được nhìn chằm chằm vào môi của nàng.

==========================

Tác giả có lời muốn nói: Có thể xem lại phần cổ đại chương 242, sẽ hiểu được vì sao Sư Thanh Y nói Lạc Thần là nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, còn tự nhận bản thân là nữ nhân tâm can lạnh lùng ^^

Nói là vui vẻ ăn lẩu, liền nhất định vui vẻ mà ăn.