Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngư Thiển, đợi cô nói tiếp.
Ngư Thiển: "Chính xác mà nói, tôi cũng không phải gặp qua thứ này, mà là gặp thứ gần giống như vậy, cũng nhỏ dài phát sáng. Tôi nhớ lúc nhìn thấy, số lượng vô cùng lớn, tập trung thành từng dãy từng dãy, tựa như dòng chảy ánh sáng ở Thần Chi Hải, không ngừng chuyển động theo tiếng nhạc. "
Ngư Thiển miêu tả đến đây, đôi mắt sáng rực, giống như đang nói về một điều quá sức tưởng tượng: "Rất thần kỳ."
Rời khỏi Thần Chi Hải, Ngư Thiển trải qua một đoạn thời gian sống đơn độc bên ngoài, trong lúc đó cô tiếp thu rất nhiều tri thức hiện đại, bất quá không có ai ở bên cạnh chỉ dẫn giải thích, nên phần lớn những hiểu biết của cô rất mơ hồ.
Vũ Lâm Hanh vừa nghe Ngư Thiển nói xong, liền cảm thấy có gì đó không thích hợp. Cô suy nghĩ một chút mới chợt hiểu ra, lập tức đôi mắt hoa đào cong cong nhìn Ngư Thiển: "Tôi hỏi cô, có phải là cô nhìn thấy thứ này ở một sự kiện âm nhạc hay không?"
"Thế nào là sự kiện âm nhạc?" Ngư Thiển bày ra vẻ ham học: "Có phải là nơi tập trung đông người ca hát hay không?"
"Đại khái có thể hiểu như vậy đi." Vũ Lâm Hanh nhặt lên mấy que dạ quang trêи mặt đất, mỗi tay cầm một que đong đưa qua lại trêи đầu: "Giống như thế này đi, trêи khán đài có một người, vài người thậm chí một đám người ca hát nhảy múa, dưới khán đài có hàng trăm hàng ngàn người cầm những gậy ánh sáng tương tự như vật này đong đưa qua lại, tóm lại tất cả đều thật kϊƈɦ động, đó chính là cảnh tượng mà cô từng nhìn thấy đúng không?"
Ngư Thiển vội vàng gật đầu: "Đúng vậy"
Vũ Lâm Hanh: "…"
….Chỉ là như vậy thôi sao.
"Lúc đó cô không biết sự kiện âm nhạc là cái gì, như thế nào lại tham gia?" Vũ Lâm Hanh khó hiểu hỏi.
"Tôi quả thật không biết." Ngư Thiển mờ mịt nói: "Lúc đi ngang qua một tòa nhà lớn, tôi tình cờ giúp đỡ hai nữ nhân kia một chuyện, sau đó các nàng cho tôi một tờ giấy xem như lời cảm ơn, còn nói là có tờ giấy này tôi có thể đi vào tòa nhà kia chơi. Tôi rãnh rỗi không có việc gì làm, nên liền đi vào, nhìn thấy bên trong rất nhiều người cầm cây gậy ánh sáng múa may trêи không trung, vô cùng náo nhiệt."
"Đúng rồi." Ngư Thiển dừng lại một chút, nói: "Lúc đầu ở trêи đài là một nam nhân đứng ca xướng, có lẽ hắn là người tụ tập đám đông kia, về sau hai nữ nhân kia cũng lên đài, được nam nhân giới thiệu là bạn của hắn, là khách mời đặc biệt."
Sư Thanh Y yên lặng nghe, xem như hiểu rõ ngọn nguồn.
Đoán chừng là lúc đó Ngư Thiển đi ngang một nơi đang tổ chức sự kiện âm nhạc, lại tình cờ giúp hai nữ nhân nên được tặng vé vào cửa, kết quả hai nữ nhân kia chính là bạn của người tổ chức buổi diểu diễn, đồng thời cũng là khách mời đặc biệt tại chương trình.
Ngư Thiển từng đến xem buổi biểu diễn âm nhạc, nên không khó giải thích tại sao cô nhìn những que phát sáng này, lại cảm thấy trước đây cô đã gặp qua.
Thật ra, những vật dạ quang đang nằm trêи mặt đất này cũng có điểm giống với loại gậy ánh sáng thường thấy ở các sự kiện âm nhạc, đều là phát ra ánh sáng, số lượng dày đặc thế này thoạt nhìn càng giống, chỉ là que dạ quang ở đây nhỏ dài hơn nhiều, kϊƈɦ cỡ dài hơn chiếc đũa một chút.
Thông thường, các loại gậy ánh sáng sử dụng một ít hóa chất lỏng hỗn hợp về sau sinh ra phản ứng, do đó phát ra ánh sáng đủ màu sắc, loại gậy ánh sáng này ngoại trừ được dùng ở các chương trình ca nhạc hoặc ở những nơi tổ chức sự kiện lớn, đôi khi cũng xuất hiện ở những vùng núi non hiểm trở thậm chí là cổ mộ, nó thường được những người đi thám hiểm sử dụng, có thể dùng để chiếu sáng, hoặc coi như một tín hiệu cầu cứu.
Bất quá loại vật dạ quang đang nằm khắp mặt đất này, hiển nhiên không phải như vậy. Sư Thanh Y đoán rằng đây là một loại vật chất sẽ tự phát quang trong bóng tối, cho nên mới bảo mọi người tắt hết đèn pin đi, kỳ thật chính là muốn kiểm tra xem thế nào, sự thật chứng minh thứ này thật sự là một loại vật dạ quang. Nguyên lý phát sáng của vật dạ quang khác hẳn gậy ánh sáng, vật dạ quang lúc ban đầu được để ở nơi có ánh sáng, nó sẽ hấp thụ ánh sáng vào, sau đó trong bóng đêm phóng xuất ánh sáng kia ra, đạt tới hiệu quả chiếu sáng giống như là đá dạ quang.
Lúc này Ngư Thiển không nói thêm gì nữa, Vũ Lâm Hanh đợi hồi lâu, trợn mắt nhìn Ngư Thiển: "Chỉ có như vậy thôi? Cô không có manh mối gì ích lợi cả sao?"
"Không có." Ngư Thiển có chút ngốc nhìn Vũ Lâm Hanh: "Vậy cô đang muốn nghe tôi nói cái gì khác sao?"
Vũ Lâm Hanh cảm thấy đau đầu. Cô thật là trông đợi quá nhiều, đây rõ ràng chỉ là một con cá, còn có thể chờ mong cô ấy nói ra trọng điểm hay sao. Vốn chỉ là câu chuyện một con cá bị đi lạc vào một buổi trình diễn âm nhạc mà thôi, còn có thể tìm thấy manh mối gì.
Vũ Lâm Hanh cảm thấy ngày hôm nay bị Lạc Thần cùng Ngư Thiển lượn vòng như vậy là đủ rồi, cô dứt khoát quay đi, có chút suy tư nói: "Nơi này có nhiều gậy ánh sáng như vậy, chẳng lẽ là một tập đoàn bánh chưng cùng nhau tổ chức sự kiện âm nhạc?
"Đó không phải gậy ánh sáng". Sư Thanh Y lắc đầu: "Là vật dạ quang, hoàn toàn khác nhau."
Nàng nhặt lên một vật dạ quang, lau đi chút bụi đất ở mặt trêи, ngón tay khẽ vuốt lên vật đó: "Vật này được tạo thành từ một loại đá dạ quang, chất liệu rất cứng rắn."
Lạc Thần trước sau đều không nói gì, ánh mắt nàng nhìn vào vách tường trống rỗng ở phía xa kia, nàng nhìn một hồi liền đi qua.
"Chuyện này thật kỳ quái, ném khắp nơi cây dạ quang là với mục đích gì? Thiên Thiên nói: "Còn những cái đệm dính đầy máu tươi, rốt cuộc hai thứ này có mối liên hệ gì với nhau?"
Sư Thanh Y nhìn lướt qua những cái đệm, chuẩn xác nói: "Nơi này có bốn hàng, mỗi hàng trải 23 cái, tổng cộng là 92 cái đệm. Mọi người chia nhau đếm số lượng que dạ quang xem có bao nhiêu?"
Ngoài trừ Lạc Thần đang ở bên kia xem xét vách đá, những người còn lại thu thập toàn bộ que dạ quang, tập trung lại một chỗ, cẩn thận đếm. Rốt cuộc đếm được 276 cái.
Sư Thanh Y cầm lên ba que dạ quang, xòe ra trêи tay, nàng hơi nhíu mày cân nhắc: "Mọi người xem, nếu tôi cầm như thế này thì giống cái gì?"
Vừa nói, nàng đem ba que dạ quang ở dưới chụm lại, ở trêи tản ra kiểu như người ta đang thắp hương.
Những que dạ quang này rất nhỏ, kϊƈɦ thước dài hơn chiếc đũa một chút, đoạn phía dưới nhỏ hơn đoạn ở trêи.
Trường Sinh ánh mắt sáng ngời, nói: "Chị biết rồi, nhìn giống như thắp hương."
Sư Thanh Y gật đầu: "Thoạt nhìn thì đúng là như vậy, giống như ở trong miếu dâng hương người ta hay thắp ba cây nhang lớn để cúng bái. Que dạ quang tổng cộng có 276 cái, còn đệm thì có 92 cái, như vậy mỗi người cầm ba que."
Thiên Thiên lập tức hiểu rõ: "Nếu mỗi cái nệm đều có một người quỳ để dâng hương, như vậy khả năng từng có 92 người ở chỗ này."
Sư Thanh Y nói: "Có thể là như vậy."
Vũ Lâm Hanh thắc mắc: "Nếu thật là như vậy, những người kia vì sao không sử dụng nhang thật để dâng hương, mà phải dùng que dạ quang để thay thế?"
"Tạm thời tôi còn chưa rõ vì sao những người này phải làm như vậy". – Sư Thanh Y đáp.
Đối phương không sử dụng hương thật, mà phải dùng que dạ quang để thay thế, khẳng định là có nguyên nhân.
Nếu nói dưới lòng đất không khí vô cùng ít ỏi, cùng lúc đốt nhiều hương nến sẽ làm cạn kiệt dưỡng khí, như vậy khẳng định không thể nào tiến hành nghi thức dâng hương ở nơi này, quá nguy hiểm.
Nhưng trong hang động này nhìn qua lượng không khí là rất đầy đủ, hẳn là có lối thông gió ra ngoài, như thế loại khả năng kia không tồn tại. Nơi này không khí vô cùng dồi dào, mặc dù phảng phất mùi máu tanh gay mũi, nhưng dưỡng khí vẫn là đủ, không đến mức phải lo lắng.
Sư Thanh Y xoay người, định tìm Lạc Thần để bàn luận một chút, kết quả phát hiện Lạc Thần đã sớm ở rất xa, nàng đang đứng trước vách đá ở sâu trong cùng, cúi người chuyên chú quan sát cái gì đó trêи mặt đất.
Thấy Sư Thanh Y nhìn qua, Lạc Thần liền ra hiệu cho mọi người cùng đi đến chỗ nàng. Dưới chân Lạc Thần có một cái đệm khác, nằm tách biệt với những cái đệm còn lại. Đệm này vô cùng sạch sẽ, không dính bất kỳ một vết máu nào.
Trong tay Lạc Thần cũng đang cầm ba que dạ quang.
"Có rất nhiều người tập trung ở đây." Lạc Thần nhận xét: "Họ đang cúng bái cái gì đó."
Bên kia có 92 cái đệm, nơi này thêm một cái nữa, như vậy có tổng cộng 93 người.
"Tôi nghĩ không ra." Vũ Lâm Hanh nhìn Lạc Thần: "Xem như bọn họ tụ tập ở nơi này cúng bái đi, chắc lại thờ cúng mấy cái Vô Đầu lang quân như ở từ đường thôn nữa, nhưng vì sao lại không dùng hương thật mà phải dùng que dạ quang?"
Lạc Thần nói: "Cô biết vì sao thế nhân phải dùng hương cúng bái không?"
Vũ Lâm Hanh đáp: "Còn phải hỏi, đương nhiên là vì mọi người tin rằng chư tiên thần phật đều là ăn hương khói đấy."
"Chính là thế, người đời cho rằng hương khói là đồ ăn của thần phật, liền dùng hương khói để dâng lên." Lạc Thần nhẹ nhàng lắc lắc que dạ quang trong tay: "Nhưng nếu vị thần phật này, có người cho rằng vị ấy không ăn hương khói, mà là thích ăn thứ khác, mọi chuyện sẽ thế nào?"
Vũ Lâm Hanh liền bừng tỉnh đại ngộ: "Ah, tôi hiểu rồi, như vậy chín mươi ba người này là tin rằng vị thần họ đang cúng bái thích ăn que dạ quang, nên họ liền dâng lên vật này?"
Sư Thanh Y lần nữa tỉ mỉ quan sát que dạ quang.Thứ này có thể ăn được sao? Loại que dạ quang này được chế tác từ đá ngọc dạ quang, nếu đi sâu tìm hiểu, rốt cuộc loại đá ngọc này là cái gì? Mà chín mươi ba người tụ họp ở đây, họ đang cúng bái vị thần linh nào?
"Một đám đông tụ tập luôn có một người đứng đầu." Lạc Thần hướng ánh mắt về phía cái đệm sạch sẽ duy nhất ở đây: "Người đứng đầu này sẽ ở vị trí trêи cùng, dẫn dắt tín đồ tiến hành cúng bái."
Nàng nói đến đây, đem đèn pin chiếu qua cái đệm đó, chiếu tới hướng phía trước. Chỉ thấy một vách tường sừng sững vô cùng rộng lớn, trêи bề mặt cũng phi thường sạch sẽ, so sánh với những mặt tường bị bôi đầy vết máu ở xung quanh, đặc biệt tương phản.
Sư Thanh Y yên lặng quan sát vách tường kia, lại chuyển ánh mắt về phía cái đệm sạch sẽ. Liền sau đó, nàng bước vào trong đệm, tay cầm ba que dạ quang, làm một tư thế như chuẩn bị cúng bái.
Vũ Lâm Hanh giật mình nhìn Sư Thanh Y: "Sư Sư cô làm gì vậy, thế nào đột nhiên quỳ xuống."
Khắp nơi đều là những cái nệm quỷ dị, đột nhiên không một tiếng động xuất hiện một người đang quỳ trêи nệm, có phải là rất dọa người hay không.
Sư Thanh Y bình tĩnh đáp: "Tôi muốn trải nghiệm cảm giác làm một tín đồ, cũng là cho thứ gì đó được cúng bái ở đây một chút thể diện."
Vũ Lâm Hanh: "…"
Sư Thanh Y thật sự quỳ xuống cúng bái. Nếu kẻ đứng đầu ở chỗ này quỳ lạy thì nhất định người này phải đang cúng bái cho cái gì đó, nhưng rõ ràng trước mặt chỉ có vách tường trống không.
Ánh mắt của nàng cẩn thận quan sát phần phía trêи cái đệm, hai tay chậm rãi di chuyển, rất nhanh nàng cảm giác được bên dưới đệm có thứ gì, giống như là có hai vật hình chữ nhật vừa bật lên. Nếu một người quỳ trêи tấm nệm, hai tay tự nhiên sẽ chống ở một vị trí nào đó, mà hai thứ vừa bật lên này, vừa vặn ở vị trí đặt hai tay khi quỳ, chỉ khi quỳ gối như thế này mới có thể cảm nhận được.
Sư Thanh Y hơi dùng sức áp hai tay xuống, hai cái hình chữ nhật vừa bật lên lập tức bị nàng ấn trở lại.
Một tiếng động rầm rập cực lớn vang lên giữa không trung, khiến cho toàn bộ hang động đều đang run chuyển. Cả nhóm người đều bị chấn kinh bởi tiếng động này.
Vách tường lớn trước mặt chậm rãi xoay một vòng, làm lộ ra mặt tường nguyên bản bị giấu kín ở đằng sau.
Sư Thanh Y ngẩng đầu nhìn lên, mặt vách ở phía sau được đảo ra phía trước, mặt trêи rậm rạp treo đầy thứ gì đó.