Lạc Thần trầm mặc một hồi, gật đầu nói: "Vậy tôi đi xuống chờ em."
Sư Thanh Y nhìn sâu vào đôi mắt nàng. Đôi mắt Lạc Thần sâu thẵm tĩnh mịch, luôn rất khó đoán, nhưng bây giờ Sư Thanh Y lại nhìn thấy được sắc thái vui sướиɠ từ trong ánh mắt yên tĩnh ấy. Tuy nhiên thần thái của Lạc Thần vẫn hết sức bình tĩnh, nếu không cẩn thận tỉ mỉ quan sát, không thể nào nhận ra được chút biến hóa vi diệu đó của nàng.
Lạc Thần xoay người, đi tới trước cửa động.
Sư Thanh Y cũng vội vàng đi theo, đứng sát bên nàng. Lạc Thần nắm tốt dây leo núi, nhẹ nhàng nhảy xuống, nhưng mà nàng lại không trực tiếp xuống đáy hang động, mà treo mình lơ lửng giữa không trung, ngẩng đầu dịu dàng nhìn Sư Thanh Y: "Em còn có lời gì muốn nói với tôi không?"
Sư Thanh Y mấp máy môi tựa như muốn nói rồi lại thôi.
"Đợi đến khi xuống dưới rồi, nếu em muốn nói với tôi điều gì, chỉ sợ là chỉ có thể nói thầm." Lạc Thần dừng một chút, nói: "Em hiện có điều gì cần nói, nhân lúc này chỉ có hai chúng ta, em liền nói trước với tôi đi?"
Sư Thanh Y cắn cắn môi, nói: "Sao chị lại nghĩ rằng em chỉ có thể nói thầm?"
Lạc Thần khẽ cười: "Dưới động nhiều người, em sẽ ngượng ngùng không dám nói. Tôi biết là có một số chuyện em chỉ có thể thì thầm cùng tôi, không phải sao?"
Sư Thanh Y: "…"
"Không có nha." Sư Thanh Y nghiêng đầu, chăm chú nhìn Lạc Thần: "Em không có gì ngượng ngùng, cho dù xuống dưới động rồi, em cũng không cần phải nói thầm với chị."
"Tốt". Lạc Thần nói: "Em nhớ là không được nói thầm đấy."
Nàng giật giật dây leo núi, tỏ ý chuẩn bị đi xuống. Sư Thanh Y lập tức gọi nàng lại: "Từ từ."
Lạc Thần dừng động tác, nhìn về phía nàng: "Ừ?"
Sư Thanh Y có chút thật cẩn thận, thử dò xét hỏi: "Mới vừa rồi, chị vui vẻ sao?"
Lạc Thần nhàn nhạt mỉm cười: "Đương nhiên."
Sư Thanh Y nghe nàng nói vui vẻ, tựa hồ cũng vui vẻ lên, bất quá trêи mặt Sư Thanh Y cũng không biểu hiện rõ ý cười, chỉ là dặn dò nàng: "Chị đi xuống cẩn thận một chút."
Lạc Thần khẽ gật đầu, theo dây leo núi lưu loát đi xuống.
Rất nhanh dây leo núi đã trở lại tình trạng nhàn rỗi, Sư Thanh Y chỉnh tốt ba lô, một tay cầm cuốc nhỏ, tay kia nắm lấy dây leo núi, nhẹ nhàng thả mình xuống dưới. Trước đó Sư Thanh Y đã xuống động một lần, đối với tình huống phía dưới nàng hoàn toàn nắm rõ, lần này đi xuống càng thêm thuận lợi, chốc lát nàng liền đến phần đáy.
Khắp dưới đáy hang động đều trải dài một thảm chất màu đen, Sư Thanh Y dựa vào dây leo núi, treo mình trêи vách, điều chỉnh phương hướng di chuyển. Nàng nhấc chân đạp nhẹ vào vách tường, lập tức sinh ra một luồng nội lực, cỗ lực này đưa nàng lướt nhẹ nhàng xuống dưới, rất nhanh nàng đã xuống đến phần vách tương liên cùng thông đạo nằm ngang.
Nàng nhìn bao quát toàn cảnh trong hang động phía xa kia, mọi tình huống đều lọt vào mắt nàng không sót một thứ gì.
Phía bên trong hang động đã tràn ngập ánh đèn pin, cả nhóm người đang tập trung ở một khu vực đất bằng phẳng khá an toàn.
Lạc Thần trong tay cầm bản đồ, tựa hồ muốn nói điều gì đó, mọi người vây quanh ở bên cạnh nàng, bị dời đi lực chú ý, tạm thời đều không có hướng Sư Thanh Y bên này xem.
Đây là thời điểm thích hợp.
Sư Thanh Y một tay cầm cuốc nhỏ, một tay nắm chặt dây leo núi, khẽ lắc lư thân mình, rất nhanh liền tiếp cận thông đạo nằm ngang phía bên phải vách tường, thời gian chỉ trong tích tắc mà thôi, cơ hồ chỉ trong một cái chớp mắt. Thật ra những người trong nhóm Vũ Lâm Hanh đều phải dùng cuốc leo núi để di chuyển từ vách vượt qua thông đạo nằm ngang, cuối cùng mới đến được lối đi kia, cũng mất một đoạn thời gian tương đối, nhưng Sư Thanh Y không làm như vậy, nàng buông lỏng dây thừng, ở trong cái chớp mắt kia giống như chuồn chuồn lướt nước, trực tiếp đạp lên vách tường vượt qua thông đạo.
Cũng không biết Lạc Thần dùng biện pháp gì, hiện tại cả nhóm đều tập trung cẩn thận mà xem bản đồ, vị trí của Lạc Thần đứng vô cùng khéo léo, chỗ nàng đứng cũng là sát chỗ mà Sư Thanh Y sẽ tiếp đất khi đến đây, nàng tuy là đứng yên nhưng thật ra cả người đều ở trong trạng thái sẵn sàng hành động, chân trái bước ra một khoảng cách nhỏ, mũi chân phải dường như cũng muốn bắt đầu thi triển theo một bộ pháp nào đó, phảng phất chỉ cần thông đạo bên kia có cái gì bất thường, nàng lập tức có thể lắc mình bay qua tiếp ứng. Mặc dù đang xem bản đồ nhưng khóe mắt nàng hơi nghiêng một chút nhìn về phía Sư Thanh Y, hoàn toàn có thể thấy rõ ràng tình huống ngoài thông đạo nằm ngang kia.
Sau đó nàng đã nhìn thấy thân ảnh của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y sử dụng nội lực, mũi chân đạp nhẹ dọc theo vách tường bắt đầu dạo chơi.
Hành động của nàng như nước chảy mây trôi, bước chân di chuyển theo một bộ pháp vô cùng độc đáo. Loại tốc độ này vốn dĩ chính là không thể nhìn thấy được, nhưng là ở trêи người nàng, phảng phất kinh hồng phiên phi, xinh đẹp đến cực hạn.
Nghe phong diệp lạc, ảnh quá di hoa, hết thảy đều là như vậy lặng yên không một tiếng động.
Sư Thanh Y du tường băng qua thông đạo, nhưng chân chính nàng cũng chưa từng điểm mấy bước lên tường, tựa hồ như đạp không mà đến.
Lạc Thần thấy nàng đáp xuống an toàn, lúc này mới xoay người, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng. Mọi người cũng đều rời tầm mắt khỏi bản đồ. Vũ Lâm Hanh phát hiện Sư Thanh Y đột nhiên xuất hiện sau lưng, giống như từ trêи trời rơi xuống, lập tức thấy có gì không đúng.
"Sư Sư, cô thế nào nhanh như vậy liền đến được đây?" Vũ Lâm Hanh thật là không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.
"Tôi đến sau cùng mà, thế nào là nhanh?" Sư Thanh Y nhìn qua có chút vô tội. "Hẳn là cô mải mê xem bản đồ, không để ý thời gian rồi."
"Vậy cô như thế nào đến đây không một tiếng động? Vũ Lâm Hanh nghi ngờ, tựa hồ suy nghĩ một lúc, sắc mặt liền thay đổi: "Giống như dùng khinh công du tường mới có thể yên lặng đến vậy, nếu cô dùng cuốc leo núi trèo qua, khi cắm lên vách tường đều phát ra tiếng động."
"Có tiếng động chứ." Sư Thanh Y nói: "Tại cô tập trung xem bản đồ nên không chú ý đấy thôi."
"Phải không?" Vũ Lâm Hanh nghe Sư Thanh Y giải thích, tựa hồ là thở phào nhẹ nhõm. Khinh công đối với nàng mà nói bây giờ như kẻ tử thù, hiện tại bị nhiều người biết khinh công vờn quanh, nàng cảm thấy bản thân có chút thảm, tuy rằng có Phong Sanh cùng Tô Diệc cùng đội, nhưng nếu Sư Thanh Y cũng không ở tổ chức, nàng liền cảm thấy vô cùng mất mát, ít ra thì tổ chức của nàng cũng phải có được một nhân tài hiếm lạ hơn người chứ.
Tuy nhiên nàng vẫn chưa tin tưởng lắm: "Sư Sư tiểu đồng chí, cô về sau sẽ không phản bội "Tổ chức không biết khinh công" của chúng ta chứ?"
"Sẽ không, Vũ tư lệnh." Sư Thanh Y sâu kín nói: "Tôi vĩnh viễn là người của tổ chức."
Vũ Lâm Hanh liền cười hì hì, thoạt nhìn rất cao hứng.
Thiên Thiên cười nói: "Nếu mọi người đã đến đông đủ, chúng ta liền đi vào thôi."
Đoàn người liền dọc theo lối đi nằm ngang, hướng vào chỗ sâu bên trong.
Lạc Thần ở lại phía sau , cùng Sư Thanh Y sóng vai mà đi. Sư Thanh Y yên lặng nhìn tay của nàng xuôi ở bên người, tựa hồ là do dự một chút, lúc này mới duỗi tay qua, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của nàng.
Ống tay áo mỏng cùng da thịt tương dán, Sư Thanh Y hoảng hốt nhận ra tay Lạc Thần hơi run run, nhưng nhìn bên ngoài, Lạc Thần vẫn bình thản như hồ nước sâu, tĩnh lặng không gợn sóng.
Sư Thanh Y vừa đi vừa lay nhẹ tay của người trong lòng.
Lạc Thần nghiêng mặt nhìn nàng: "Thanh Y."
Nàng chỉ là gọi một tiếng dịu dàng như vậy thôi, cũng chưa nói thêm điều gì khác, Sư Thanh Y khẽ di chuyển từ ống tay áo, trực tiếp nắm lấy bàn tay lành lạnh của nàng, quả thật tay nàng chính là có chút run run, không phải là ảo giác của Sư Thanh Y. Lạc Thần giờ phút này cảm xúc hỗn loạn, nhưng nhìn qua nàng vẫn giữ thần thái đoan chính lãnh đạm.
Sư Thanh Y: "…Em làm được, chị nhìn thấy rồi sao?"
"Ừ, chị thấy được."
Lúc sau lại là thời gian dài trầm mặc.
Sư Thanh Y nhịn không được hỏi nàng: "Vậy sao chị không hỏi em điều gì đi?"
"… Tôi cũng không biết là nên bắt đầu hỏi em từ đâu." Lạc Thần thấp giọng nói.
Sư Thanh Y hiếm khi thấy được dáng vẻ này của nàng, tựa hồ ẩn giấu sự vui vẻ nhưng cũng kèm theo nhiều băn khoăn.
"Mới vừa rồi, tôi thật lo lắng." Lạc Thần nói. "Lúc chúng ta ở cửa động, em nói là không chắc chắn lắm, em chỉ muốn thử nghiệm mà thôi, cho nên tôi rất không yên tâm. Phía dưới đều là những chất màu đen lành ít dữ nhiều, tôi sợ chuyện ngoài ý muốn, lỡ mà em ngã xuống dưới thì biết làm sao."
"Nhưng em biết, chị sẽ không để em ngã xuống." Sư Thanh Y siết chặt tay nàng: "Vừa rồi chị chọn đứng ở vị trí kia, còn không phải là tùy thời đều có thể lập tức tiếp ứng em sao? Hơn nữa em cũng đề phòng tình huống khác, nên đã mang theo cuốc leo núi, lỡ mà thử nghiệm thất bại, em cũng có thể dùng cuốc để trèo qua vách tường, nhất định không xảy ra chuyện gì."
Lạc Thần hơi rũ mắt.
Sư Thanh Y nghiêng đầu: "Lúc nãy chị chỉ có khẩn trương thôi sao?"
"Không chỉ có khẩn trương." Lạc Thần cũng không che giấu điều gì, nàng trả lời vô cùng nghiêm túc. "Còn có khác nữa."
Sư Thanh Y tức khắc hiểu được, hơi hơi mỉm cười.
Mấy ngày nay nàng cũng chưa thật sự chân chính cười qua, vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng, gần như đã quên đi cách biểu đạt nụ cười. Ánh mắt nàng được che lại nên không nhìn thấy, chỉ có thể thấy khóe miệng nàng cong lên mang theo một chút vui sướиɠ và kϊƈɦ động.
Sư Thanh Y nói: "Em làm được, chị vui vẻ sao?"
Lạc Thần nhìn nàng, khẽ gật đầu: "Rất vui vẻ."
"Vừa căng thẳng lại vừa vui vẻ, cho nên tay chị mới run phải không?" Sư Thanh Y hỏi nàng.
Lạc Thần: "…"
Lạc Thần lập tức rút tay từ trong tay Sư Thanh Y trở về, bất động thanh sắc mà xoa xoa ngón tay, nàng nói: "Đi thôi, chúng ta đừng để rơi lại phía sau."
Sư Thanh Y hiếm thấy bật ra một tiếng cười, liền cùng nàng bước nhanh kịp với nhóm người phía trước.
Hang động này rất sâu, bởi vì phía ngoài kia bao phủ một tầng vật chất màu đen, cho nên căn bản nhìn không thấy tình huống dưới mặt đất, đi sâu vào bên trong, mới nhìn thấy trêи mặt đất đều là loang lổ vết máu, có mới có cũ, giống như vô số vết sẹo quái dị, tầng tầng lớp lớp, có chút vết máu cũng không biết là bao lâu trước kia, hoàn toàn biến đen, dấu vết đậm nhạt khó phân dưới đáy, trong không khí phiêu đãng mùi máu tươi vô cùng gay mũi.
Không khó tưởng tượng trong hang động này vốn từng tồn tại bao nhiêu thi thể. Chỉ là hiện tại thi thể đã hoàn toàn biến mất, không biết đi nơi nào.
"Lại đây, lại đây, có cái gì này!" Phía trước nghe tiếng gọi của Vũ Lâm Hanh.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần lập tức đi tới, chỉ thấy lối đi phía trước xuất hiện biến hóa, hướng bên trái vẫn là lối đi sâu thẳm thẳm, nhưng bên phải vách tường đã biến mất, thay vào đó là một khoảng không gian rộng lớn, tựa như chúng ta lúc ban đầu dọc theo miệng hồ lô tiến vào, hiện tại bên trong hồ lô đã bành trướng về khu vực phía bên phải.
Bên trái là lối đi nhỏ, ngoài ra ba mặt đều là vách đá cao ngất, vách đá là màu xám tro, nhìn qua giống như vẽ rất nhiều đồ án hỗn loạn kỳ lạ.
Sư Thanh Y chiếu đèn pin qua, phát hiện những cái đó cũng không phải đồ án gì, mà là lượng lớn vết máu, hơn nữa những vết máu này cũng không phải là bị văng tung toé lên, mà là được quét lên, dính liền từng vết từng vết liên tục.
Nàng đang xem vết máu, liền nghe được Vũ Lâm Hanh nói: "Tại sao ở đây bày nhiều cái đệm như vậy?"
Sư Thanh Y nhìn qua liền thấy mọi người đều đứng ở chỗ Vũ Lâm Hanh, dưới chân Vũ Lâm Hanh có một cái đệm hình chữ nhật, cô suýt nữa là giẫm phải, liền vội vàng ghét bỏ mà lùi chân về.
Ở trong khu vực đó, cái đệm loại này được bày theo từng hàng, mỗi hàng có chừng hai mươi mấy cái.
Sư Thanh Y yên lặng đi qua, nàng đặt chân ở khe hở giữa hai cái đệm, nhận thấy trong không khí nồng đậm mùi máu tanh. Lúc đầu nàng còn tưởng cái đệm này vốn dĩ là màu đen, nhìn kĩ mới phát hiện, mặt trêи nệm đã sớm bị vết máu thấm ướt, đã hoàn toàn biến thành màu đen, không cách nào nhận biết được màu sắc thật sự của những cái đệm này.
"Chuyện quái quỷ đã gì xảy ra ở đây? " Vũ Lâm Hanh khẽ rùng mình: "Tập thể tại đây tập yoga sau đó tự sát?"
Ngư Thiển phát hiện mình giẫm phải một vật gì đó, cô cúi xuống nhặt lên, đây là một vật thon dài trơn bóng, cô phủi phủi chút bụi bám, hỏi: "Đây là vật gì?"
Sư Thanh Y nhìn thoáng qua thứ này, liền nói: "Mọi người tắt đèn pin hết đi!"
Rất nhanh toàn bộ đèn pin đều tắt ngắm, hang động liền rơi vào một mảnh tối tăm.
Đồ vật trong tay Ngư Thiển tức khắc sâu kín mà phát sáng.
Ngư Thiển kinh ngạc nhìn vật trong tay đang phát quang, mà trêи mặt đất khắp nơi cũng đều là vô số gậy thon dài, dầy đặc tỏa ra ánh sáng.
Ngư Thiển khó nén kϊƈɦ động, cầm gậy ánh sáng vẩy vẩy trêи không trung, hướng Sư Thanh Y nói: "Tôi nhớ ra rồi, tôi đã thấy thứ này."
====================
Tác giả có lời muốn nói:
Chào đón Sư Sư một lần nữa gia nhập khinh công tổ chức, ta mừng đến rơi nước mắt — Gậy ánh sáng này ta vì Sư Sư mà vẫy vẫy đi?