Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 397: Thỏa thuận






Âm Ca không ăn cơm chiều, sớm đã bụng đói kêu vang, ăn xong một tô mì là chuyện rất dễ dàng. Mà thời điểm chạng vạng tối Trường Sinh đã ăn rồi, bây giờ lại ăn một tô lớn giống như Âm Ca, muốn ăn hết dĩ nhiên có chút khó khăn.

Sư Thanh Y lo lắng Trường Sinh buổi tối ăn quá nhiều, ban đêm ngủ sẽ không thoải mái, liền hỏi cô: "….No rồi sao?"

"No rồi". Trường Sinh thành thật đáp.

"…Vậy chị còn muốn tiếp tục ăn sao?"

Trường Sinh nhìn thoáng qua Âm Ca, thấy tô mì đối phương đã vơi gần hết, nhưng trong tô mình lại còn hơn một nửa. Cô có chút khó xử, nói: "Chị cũng muốn ăn xong."

Cô rõ ràng là đã no rồi, nhưng vẫn miễn cưỡng muốn tiếp tục ăn hết tô mì, không chịu thua kém Âm Ca, nhất nhất mọi chuyện đều muốn làm giống như vậy. Quả thật là tâm tư trẻ con rất đơn thuần khả ái.

Lạc Thần đã sớm nhìn thấu tâm tư bảo bối nhà mình: "Chị có thể tạm thời để đây, ngày mai lại tiếp tục ăn, cũng tính là giống nhau."

"Nhưng sợi mì chẳng phải là hỏng rồi?" Trường Sinh ngạc nhiên.

"Không sao, chúng ta có một cách khác. Bây giờ trong chén Trường Sinh còn dư lại bao nhiêu mì, trước mắt bỏ đi, đợi sáng ngày mai, tôi cùng Thanh Y sẽ nấu cho chị một tô mì khác, phân lượng so với ngày thường cũng nhiều hơn một chút, liền tương đương với số mì thừa tối nay, cũng giống như hiện tại chị đã ăn xong rồi, chị hiểu không?"

Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, vui vẻ nói: "Chị hiểu được, như vậy ngày mai mì của chị là nhiều nhất, cũng là tô lớn nhất."

Sư Thanh Y: "…"

Lạc Thần khẽ gật đầu: "Tất nhiên, tô lớn nhất."

Trường Sinh lập tức buông đũa, hướng Sư Thanh Y nói: "A Cẩn, chị đã ăn no, ngày mai em lại làm cho chị một tô mì lớn nhất."

Sư Thanh Y liền phở phào nhẹ nhõm. Nàng lo lắng Trường Sinh ăn quá no sẽ không tốt cho dạ dày, nếu trực tiếp khuyên can, Trường Sinh ngoan như vậy nhất định sẽ nghe lời, nhưng chị ấy không đạt được mục tiêu giống như Âm Ca, trong lòng sẽ cảm thấy không vui. Hiện tại Lạc Thần đưa ra biện pháp này, có thể nói lưỡng toàn.

Lúc này Âm Ca cũng đã ăn xong, Lạc Thần thu dọn bàn rồi đi phòng bếp rửa chén. Mời vừa ăn xong không lâu, cần thời gian tiêu hóa, Trường Sinh cùng Âm Ca cũng không thể đi ngủ liền, cho nên Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ngồi lại chơi với các nàng một lúc.

Bây giờ là thời điểm thích hợp để một nhà thoải mái trò chuyện, Lạc Thần liền hướng Âm Ca nói: "Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi em, em có nguyện trả lời?"

Âm Ca ngoan ngoãn gật đầu.

"Em đã đi qua hang động dưới thôn, đúng không?" Lạc Thần hỏi chuyện luôn là ngắn gọn, thẳng đến trọng điểm.

"Dạ." Âm Ca thoáng kinh ngạc, em ấy không biết Lạc Thần làm cách nào biết được, bất quá vẫn thật thà đáp lời.

Lạc Thần hiểu được sự nghi hoặc của Âm Ca, nói: "Hôm nay chúng tôi gặp được một đứa trẻ tên là Tiểu Ích, em ấy kể từng bị té xuống lòng đất, ở đó rõ ràng nhìn thấy một chị gái, nhưng kỳ lạ chính là Tiểu Ích không nhớ một chút gì về chị gái này, cuối cùng em ấy cũng không biết tại sao mình thoát khỏi hang động và bằng cách nào trở về thôn. Chị gái đã cứu Tiểu Ích chính là em?"

"Dạ."

"Em đã nhìn chằm chằm vào nhóc ấy?"

"Dạ"

Đôi mắt của Âm Ca rất đặc biệt. Trước đây ở lòng đất Sư gia, chuyện giống như vậy đã từng xảy ra rồi, lúc đó Phong Sanh nhìn thấy Âm Ca ở lối vào, bị đôi mắt Âm Ca nhìn thoáng qua, liền không nhớ được bất luận chuyện gì, ngay cả việc Âm Ca rời đi khi nào hắn cũng không biết.

Mà thời điểm ở Hỗ chủ thôn, đôi mắt Âm Ca thậm chí có thể khiến cho Tang thi tạm thời ngưng mọi hành động. Như vậy, chỉ cần là Âm Ca muốn, liền có thể dùng đôi mắt để điều khiển đối phương, bất luận là một người có đầu óc bình thường, hay loại đầu óc còn sót lại một chút như Tang thi, một khi bị Âm Ca nhìn vào liền sẽ mất đi năng lực suy nghĩ và hành động, rơi vào trạng thái mất trí nhớ tạm thời. Vì vậy Tiểu Ích mới không nhớ được gì, ngay cả hình dáng Âm Ca cũng đều quên hết.

Âm Ca cứu Tiểu Ích, nhưng lại làm cho nhóc ấy mất đi ký ức, có thể vì Âm Ca không muốn tiếp xúc nhiều với người trong thôn, sợ người trong thôn sẽ gây phiền phức đến mình.

Tiểu Ích có kể là ở dưới hang động chạy loạn, bị lạc đường rất lâu, có thể suy ra hang động này vốn có nhiều lối rẽ, hoặc có những cơ quan khiến người sinh ảo giác cho nên lạc đường. Nhưng Âm Ca có thể cứu Tiểu Ích, chứng tỏ em ấy đối với hang động rất quen thuộc, ít nhất là biết rõ một khu vực đại khái nào đó, mới có thể tùy ý ra vào như vậy.

Đương nhiên tất cả chỉ là phỏng đoán, Lạc Thần từ trước đến giờ vốn cẩn thận, không nắm chắc mười phần, nàng sẽ không vội kết luận, vì vậy nàng hỏi Âm Ca: "Em đã đến hang động bao nhiêu lần?"

Âm Ca đáp: "Bốn lần."

Chính là em ấy đi tới đi lui nhiều lần như vậy, nên mới có thể quen thuộc.

"Nhưng mà…." Âm Ca nói: "Em chỉ mới đi có một vài chỗ thôi, ở dưới ấy rộng lớn vô cùng, còn rất nhiều nơi em chưa đi đến."

"Những nơi em đã đi qua, em có thể vẽ thành bản đồ không?"

"Có thể."

Vẽ bản đồ cần có thời gian, Lạc Thần nói: "Chúng ta sẽ ở trong thôn nghỉ ngơi mấy ngày, em có thể từ từ vẽ lại bản đồ, không cần gấp."

Kỳ thật có thể xem Âm Ca là một bản đồ sống, cũng không cần thiết phải vẽ lại, nhưng phác họa bản đồ cũng có điểm tốt, ví dụ như ta sẽ ít nhiều nắm được quy luật phân bố của hang động, tiếp theo đi thăm dò đến những nơi khác chưa biết, lại tiến hành bổ sung toàn diện vào bản đồ, như vậy càng thêm nắm rõ quy luật dưới đấy.

Âm Ca có chút ngập ngừng nhìn Lạc Thần: "Em sẽ vẽ bản đồ, nhưng là có điều kiện."

Hiện giờ em ấy tương đối lãnh đạm, người ngoài không thể nói chuyện cùng, bây giờ em ấy ngoan ngoãn trả lời mọi câu hỏi của Lạc Thần, đã xem như không tệ. Nghe em ấy muốn điều kiện, Lạc Thần hơi ngạc nhiên một chút: "Em nói đi?"

Âm Ca suy nghĩ một hồi, mới nói: "Điều kiện của em, đó là sáng ngày mai, em muốn một tô mì thật lớn, tô lớn nhất luôn nha."

Sư Thanh Y bó tay luôn rồi. Không biết hai bảo bối nhà mình, rốt cuộc là đang tranh nhau cái gì.

Trường Sinh lập tức nhìn về phía Âm Ca, bày tỏ sẽ không phục.

Lạc Thần nghiêm túc nói: "Chuyện này sợ rằng không được. Tôi vừa đáp ứng Trường Sinh, sáng mai dành cho chị ấy cái tô lớn nhất, một lời đã nói, không thể thay đổi."

Sư Thanh Y: "…"

Trường Sinh lại là tâm hoa nộ phóng: "A Lạc nói đúng."

Lạc Thần tựa hồ cùng Âm Ca thương lượng: "Dù cho sáng mai em không được cái tô lớn nhất, bất quá lại có cái khác tốt hơn. A tỷ của em sẽ vì em làm một phần trứng chiên, kèm một dĩa cải xanh luộc, hai món này đặc biệt dành riêng cho em, cùng bất kỳ người nào đều 'không giống nhau', em chịu không?"

Sư Thanh Y: "…"

Âm Ca nói: "Em đồng ý"

Lạc Thần nói: "Thỏa thuận xong."

Vì thế hai người ở trêи bàn ăn đạt thành một cái thỏa thuận lạ lùng.

Lạc Thần tiếp tục hỏi chuyện: "Em ở thôn đường từng nhắc đến thanh niên trẻ tuổi kia, hắn ở đó làm chuyện gì?"

"Em chỉ gặp qua hắn ba lần, hai lần trước là hắn đi một mình, lần cuối hắn đi cùng một thiếu niên, bọn hắn núp ở trong thôn đường làm chuyện gì, em cũng không nhìn thấy, lúc đó em đứng bên ngoài, bọn hắn đi vào bên trong nên em không tiện đi theo. Lúc sau bọn hắn rời khỏi thôn đường và cũng không trở lại nữa, em thấy bên trong có một căn phòng, lại không có ai ở, nên em mới dọn vào ở tạm."

Sư Thanh Y nhìn Âm Ca: "…Trưa hôm nay, có phải là em cũng đến chợ ngoài thị trấn?"

"Dạ." Âm ca gật đầu.

Lúc ở ngoài chợ, Sư Thanh Y phát hiện có hai người theo dõi mình, một người là Tân Đồ, còn một người khác chạy nhanh vào hẻm nhỏ, nàng không nhìn thấy kịp, nhưng cảm thấy bóng lưng kia có điểm quen mắt, trong lòng đại khái đoán được là ai, sau lại thấy Âm ca xuất hiện ở thôn đường, nàng mới xác nhận.

"Tại sao em đi theo chị, mà không chịu lộ diện?"

"Em không phải đi theo A tỷ, em vốn ra chợ để mua kem, tình cờ nhìn thấy hai chị, lại phát hiện cho người đang theo dõi chị, nên em mới đi theo."

Hóa ra em ấy sợ Tân Đồ sẽ gây bất lợi cho mình, nên mới theo dõi Tân Đồ. Sư Thanh Y nhẹ giọng hỏi: "Vậy em đã ăn được kem chưa?"

"Em chưa kịp mua."

Sư Thanh Y không nói gì nữa. Nàng nhớ trước kia Âm ca thật thích ăn kem, tuy rằng hiện giờ tính cách biến hóa hoàn toàn, nhưng món em ấy yêu thích vẫn không thay đổi.

Lạc Thần sắc mặt có chút trầm xuống, đối Âm Ca nói: "Đi theo chị."

Âm Ca có chút thắc mắc, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau Lạc Thần, một đường đi đến phòng bếp. Trường Sinh tò mò nhìn theo, rất muốn biết tình huống bên trong, nên cô liền đảo mắt qua Sư Thanh Y: "A Cẩn."

Sư Thanh Y gật gật đầu, ra hiệu Trường Sinh cứ ngồi yên, sau đó nàng buông ra ngũ cảm, ngưng thần yên lặng nghe.

Lạc Thần biết thính lực Sư Thanh Y rất tốt, nàng lại không đóng cửa, dĩ nhiên chuyện này Sư Thanh Y biết cũng không sao, nàng mang Âm Ca vào đây, chính là không muốn Trường Sinh nghe được.

Trong phòng bếp, Lạc Thần hướng Âm Ca nói: "Em ở chợ đã nhìn thấy chị."

Âm ca gật đầu nói: "Dạ."

Lạc Thần nhíu nhíu mày: "Lúc em nhìn thấy chị, dáng vẻ của chị như thế nào?"

"Chị đeo một cái giỏ trúc, ngồi ở sau xe đạp của A tỷ, ôm eo A tỷ." Âm Ca thẳng thắn đáp. Em ấy vốn bụng dạ đơn thuần, không biết dùng từ khoa trương như Vũ Lâm Hanh, càng không biết ám chỉ cái gì "tiểu tức phụ", chỉ đơn giản là thấy gì thì nói lại như vậy.

Lạc Thần: "…"

Sư Thanh Y cũng nghe tới rồi: "…"

Yên lặng một lát, Lạc Thần vô cùng nghiêm nghị nói: "Lời em nói vừa rồi, tuyệt đối không được phép nói với bất kỳ ai."

Âm Ca tròn mắt nhìn nàng.

Lạc Thần tiếp: "Đặc biệt em không được kể với Vũ Lâm Hanh. Em phải nhớ kỹ, chị chưa từng đeo cái giỏ trúc nào cả, cũng chưa từng ngồi xe đạp ôm A tỷ của em."

Âm Ca: "…"

Sư Thanh Y: "…"

Lạc Thần nói: "Âm Ca ngoan, nếu em đồng ý, ngày mai chị sẽ mua thật nhiều kem để vào tủ lạnh cho em."

Âm Ca sắc mặt buông lỏng, gật đầu nói: "Em đồng ý"

Lạc Thần nói: "Thỏa thuận xong."

Vì thế hai người ở trong phòng bếp lại đạt thành một thỏa thuận mới giống nhau.

Bởi vì Lạc Thần nói chuyện hơi nhỏ, Trường Sinh một chữ cũng không nghe được, cô lại không dám đến phòng bếp nghe lén, trong lòng vô cùng tò mò, liền hỏi Sư Thanh Y: "A Cẩn, A Lạc đang nói chuyện gì, em thính lực tốt, có nghe được không?"

Sư Thanh Y mặt băng bó nói: "…..Em không nghe thấy gì."

——————————————————-

Quân đạo có chuyện nói: Đem phía trước lưu lại một ít manh mối hơi chút làm theo một chút, phương tiện các ngươi giải ~