Sư Thanh Y đứng bất động, cổ nàng được Lạc Thần ôm lấy, trong khoảnh khắc đối diện ngắn ngủi lại dài đăng đẳng này ánh mắt nàng tựa hồ ngưng động, chưa từng chuyển động qua
Muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cái gì cũng nói không nên lời. Bên tai cũng ong ong, giống như nghe thấy gì đó, lại dường như cái gì cũng không nghe được, biến thành một trang giấy.
Thật ra mơ hồ có thể đoán được.
Nàng không phải chưa từng chuẩn bị tâm lý cho loại chuyện này, mang theo hy vọng cẩn cẩn dực dực mà đến, nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt một thực tế ván đã đóng thuyền.
Tình trạng nghiêm trọng như vậy, một đường gian khổ mà đến, chỉ ngắn ngủi một đoạn thời gian thế nào lại đột nhiên trở nên thuận lợi như vậy. Bình an trôi chảy này tựa hồ cũng không từng thực sự xuất hiện trong quỹ đạo nhân sinh của nàng. Hao hết thiên tân vạn khổ, ông trời thưởng cho nàng một viên kẹo, nàng nuốt mất, nhưng trong kẹo lại ẩn giấu lưỡi dao, đâm nàng trăm nghìn lỗ thủng, máu còn chảy ngược vào trong.
Lúc này nàng không biết nên phản ứng thế nào.
"… Ta thấy rồi." Tĩnh mịch một lúc lâu, Sư Thanh Y rốt cục phun ta hai câu: "…. Ta biết rồi."
Trong ánh mắt của nàng tất cả đều là tơ máu, nhưng vẫn quật cường chịu đựng.
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống nhìn nàng, khóe mắt cũng đỏ.
Sư Thanh Y run rẩy, hoãn giọng nói: "…. Chỉ cần ngươi sống, chỉ cần ngươi còn ở bên cạnh ta, cái gì ta cũng có thể chấp nhận, cái gì ta cũng có thể chấp nhận."
Giọng nói của nàng nghe ra rất áp lực, tựa hồ đang cố gắng trấn định, nhưng lại bắt đầu gián đoạn thì thào như thần kinh: "Hiện tại…. Ngươi ở đây, chỉ cần ngươi ở đây, chúng ta vẫn còn hy vọng, ta sẽ tìm được biện pháp, ta nhất định sẽ tìm được biện pháp. Ngươi giao cho ta, đều giao cho ta, ta sẽ làm được, ta nhất định sẽ…. Nhất định sẽ làm được, ngươi phải tin tưởng ta, phải tin tưởng ta."
Ngón tay Lạc Thần đặt lên cánh môi nàng, là trấn an khẽ chạm, đôi mắt khẽ cong: "Được, ta giao cho ngươi."
Sư Thanh Y nghẹn ngào, nâng tay lau hàng mi ẩm ướt: "Ngươi xem ta không có khóc, ta còn phải cười ngươi."
Lạc Thần nghiêm túc: "Không. Đó là hơi nước huân nóng."
"Được rồi, là hơi nước, hơi nước này cũng thực sự huân người. Ai bảo ngươi sáng sớm muốn tắm." Sư Thanh Y lau đôi mắt, lại mỉm cười, hai người không nói gì.
Qua một lúc, Lạc Thần thu liễm tiếu ý, trầm giọng nói: "Từ lúc này bắt đầu, tất cả những gì ta nói, ngươi nhất định phải nhớ kỹ."
Sư Thanh Y phát hiện thần sắc của nàng, ngoan ngoãn gật đầu.
Lạc Thần nói: "Lúc này không giống trước kia, ta phải để ngươi biết được, hôm nay ta đối với ngươi mà nói, cũng không tính là hoàn toàn an toàn. Nhớ kỹ những hồng tuyến trêи người ta, nhìn cho thật rõ, cho dù đến lúc đó biến mất chúng vẫn lưu lại trong cơ thể ta, hồn đọa vẫn còn, ta đối với ngươi có tính nguy hiểm nhất định, điều này ngươi nhất định phải rõ ràng, nhất định không thể phớt lờ."
Sư Thanh Y nắm tay nàng nắm thật chặt.
Nàng có thể biết, phải biết, nhưng không muốn biết, loại hiểu biết này quá mức xích lỏa thống khổ.
Môi Sư Thanh Y trắng bệch: "Ý tứ của ngươi ta đều hiểu. Trước đây có một số việc ta biết ngươi không nói với ta, là lo lắng cho ta, không muốn ta thương tâm khổ sở, hiện tại đặc biệt nói cho ta biết những chuyện này, ta dĩ nhiên biết tính nghiêm trọng trong đó, ta sẽ chú ý, ngươi cứ ở bên cạnh ta, không được có điều cố kỵ, không được có bất kỳ gánh nặng gì, không được rời khỏi ta."
Nàng tương đối ôn hòa, trước đây trong lời nói đều là "đừng", mà hiện tại nhiều lần dùng hai từ "không được", giống như một loại mệnh lệnh cường thế.
Có lẽ là quá sợ hãi rồi, cũng đã nghĩ đến khả năng sau này sẽ phát sinh chuyện gì đó, trước hết dùng ngôn từ trói buộc nữ nhân trước mắt rồi hãy tính tiếp.
Lạc Thần đạm nhạt cười: "Được, xin tuân lệnh ngươi."
Sư Thanh Y lại cắn môi.
Lạc Thần nói tiếp: "Hiện nay ta đối với chuyện hồn đọa cũng không hiểu rõ, cần phải tìm hiểu rõ ràng. Cho dù hiện tại ta có thể tự khống chế, cũng không thể cam đoan sau này sẽ không xảy ra chuyện gì, loại sức mạnh này quá mức cường đại, ta chưa bao giờ kiến thức qua sức mạnh cường đại không thể khống chế như vậy, ta bị nó chi phối, như một hạt cát trong biển cả. Loại sức mạnh này sẽ nhanh chóng chữa trị cơ thể của ta, cũng vì ta có giá trị lợi dụng, cơ thể của ta càng khoẻ mạnh thì sức mạnh này thu được giá trị sẽ càng lớn."
Nàng dừng một chút, hơi có chút bất đắc dĩ mà thở dài: "Ta bị giam cầm trong thần phúc rất lâu, không biết ta chịu ảnh hưởng của thần phúc rốt cục đã đến mức độ nào, đều là không biết, không thể vọng đoán. Lúc trước ta chỉ nghĩ kẻ giam cầm ta là muốn lợi dụng ta làm khuôn mẫu để tạo ra….quỷ, tựa như Vô Danh cùng một số kẻ khác dung mạo giống ta, Thần Chi Hải nơi này đã có mấy người, có lẽ ngươi cũng đã gặp qua."
Sư Thanh Y nghĩ đến thi thể nữ nhân đã đào ra dưới tảng đá lớn trêи người đều là hắc sắc bướu thịt, trái tim chấn động: "Ta đã thấy rồi, đã chết. Thiên Thiên nói thứ này trong tổ chức được gọi là Bàn Nhược, cũng có thể xưng là Quỷ. Bản thân Thiên Thiên cũng có rất nhiều Bàn Nhược đối ứng, buổi tối ta ở trong hẻm còn gặp phải một người, không biết rốt cục còn có bao nhiêu người."
Lạc Thần gật đầu: "Đúng, vốn dĩ ta cũng đã đoán trước nhưng nghĩ không ra sẽ có kết quả là hồn đọa. Ta đã từng hỏi qua Thiên Thiên một số chuyện, nàng khi đó vẫn chưa nói, dựa theo tín nhiệm khi đó thì việc rất nguy hiểm như vậy nàng cũng sẽ không tận lực giấu diếm ta, có lẽ nàng cho rằng việc này sẽ không xảy ra, tỷ lệ phát sinh thực sự quá thấp."
Sư Thanh Y âm thầm suy nghĩ, nhớ kỹ trước khi Thần Chi Hải sụp đổ, Thiên Thiên liên tục nói "không thể nào", "làm sao có thể", từ ngữ như vậy, có thể tưởng tượng nàng đối với tổ chức quả thật cũng không phải hoàn toàn hiểu rõ, nếu nói là thành viên của tổ chức, chi bằng nói nàng là một người bị hại, Thiên Thiên cũng có Bàn Nhược đối ứng được chế tạo ra, trong Cổ Lâu đã có bốn thi thể Bàn Nhược, không biết lúc trước rốt cục phát sinh chuyện gì.
"Trước đây không rõ." Lạc Thần bình tĩnh nhìn nàng, giọng nói rất nhẹ: "Hiện tại tất nhiên là vừa xem hiểu ngay đối phương chính là muốn lợi dụng ta để kiềm chế ngươi, đối phó ngươi, bức ngươi đi vào khuôn khổ. Bọn họ hiểu rất rõ, biết ngươi vĩnh viễn sẽ không thực sự ra tay với ta."
"Ta sẽ không, ta biết ngươi cũng sẽ không."
Lạc Thần cũng không chính diện trả lời nàng, chỉ là nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ là một phàm nhân, loại sức mạnh không thể khống chế này, ta không biết có thể chống đỡ được bao lâu, nhưng ta sẽ làm hết khả năng kết thúc tất cả. Giống như ngươi đã nói, ta sẽ không."
"Tuyệt đối sẽ không." Giọng nói của nàng mềm mại như gió, lại dường như rất nặng, trong ánh mắt cất giấu sương mù thật sâu.
"Ta không cho phép ngươi…" Mẫn cảm như Sư Thanh Y dĩ nhiên sớm đã đoán được thâm ý trong lời này, bàn tay nắm chặt càng tăng thêm lực, giọng nói cũng áp lực đến tắc nghẽn.
Nhưng mà nàng cũng không vạch trần, thậm chí cũng không muốn nhắc tới chữ đó, chỉ nói: "Ngươi chỉ cần nhịn một chút, giao cho ta."
Nói đến đây, nhãn thần đột nhiên biến lạnh.
Lạc Thần lại nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta có thể cảm giác được sức mạnh đó cũng không phải tất cả là của Quỷ Chủ, chỉ là do nàng sử dụng mà thôi, mặc dù thần phúc bị hủy, giết nàng, thì sức mạnh này cũng không biến mất, vẫn tồn tại như cũ, không thể quay lại. Thanh Y, ta không muốn ngươi chặt đứt hy vọng này, nhưng có một số sự thật, nhất định phải nhận rõ, để tránh đi sai đường."
"Ta sẽ áp dụng biện pháp khác để giải quyết." Sư Thanh Y nói như đinh đóng cột: "Hiện tại, chúng ta còn sống."
Lạc Thần không nói cứ như vậy nhìn khuôn mặt Sư Thanh Y, ánh mắt có chút chua xót. Khuôn mặt này giống như trải qua một lần rồi lại một lần lột xác, trở nên càng thêm trầm ổn, mỗi một lần lột xác, đều là một vết thương.
Sư Thanh Y đón nhận ánh mắt của Lạc Thần, trực tiếp đối diện nàng, cho nàng một nụ cười nhợt nhạt.
Nàng thay đổi nhiều như vậy.
Từ bắt đầu đi đến bây giờ, bị gió cát thổi qua, bị đao kiếm xuyên qua, mưa đạn trút xuống, ngâm trong máu, một đường chờ đợi, một đường tìm kiếm, hơn hết là bị dòng chảy thời gian nhiều lần mài mòn, từng ngày phát sinh biến hóa.
Loại thay đổi này không cách nào chống cự, thời gian vô tình. Nha đầu ngây ngô đã trưởng thành, vươn cành mở lá, ra hoa kết quả, lại không biết từ lúc nào đã mọc ra gai nhọn tự bảo vệ, gai này nhìn như ôn hòa, kì thực trí mạng, cũng chỉ trước mặt người nàng yêu, người nàng tín nhiệm mới có thể rút đi.
Hôm nay nàng đã đủ thành thục bình tĩnh, cho dù trêи vai đè nặng vô tận gánh nặng cùng uể oải, vẫn như cũ đứng thẳng lưng.
Trong mắt Lạc Thần hoảng hốt, nâng tay lên, cuối cùng cũng chỉ là vuốt mái tóc dài của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y vỗ tay một cái, đột nhiên kết thúc loại tĩnh mịch này: "Được rồi, trước đừng nói những chuyện này nữa, vừa rồi ngươi nói, yên tâm ta đều nhớ kỹ, hiện tại ta cũng muốn tắm rồi. Hôm qua ta cũng không có tắm, ngươi ngửi xem, ta sắp thành sữa chua rồi đi?"
Nàng cười, cố ý gần gũi tiến đến trước mặt Lạc Thần.
Bầu không khí vốn dĩ áp lực tựa hồ từng chút bị nụ cười của nàng hòa tan.
Lạc Thần phối hợp ngửi nhẹ: "Vậy còn muốn ta ngửi?"
Sư Thanh Y đỡ lấy nàng, căn dặn nàng vài câu để nàng chờ một chút, còn mình thì đi ra ngoài cầm quần áo và vật dụng vào, hai người cùng nhau tắm rửa. Tuy rằng Lạc Thần minh xác biểu thị không có vấn đề gì, nhưng nàng vẫn không quá yên tâm, cũng không dám để cho Lạc Thần tắm quá lâu, lúc tắm Lạc Thần cơ bản là xoay lưng lại, dù sao tình cảnh khâu vá trước ngực quá mức tàn khốc Sư Thanh Y biết ý tứ của nàng, không cưỡng cầu, nhưng thỉnh thoảng nàng sẽ cảm giác được Lạc Thần run rẩy, những lúc đó động tác cũng sẽ theo đó mà run lên.
Tắm xong, hai người ra ngoài, Sư Thanh Y ở ngay bên giường sấy tóc cho Lạc Thần.
"Hiện tại thoải mái hơn chút nào không?" Sư Thanh Y thấp giọng hỏi.
Lạc Thần nói: "Ân, khá hơn."
Vai của nàng lại có một chút run rẩy, quá trình khâu lại vết thương vẫn đang tiếp tục, thời khắc đều đau đớn, trước khi lành lại sẽ không ngừng nghỉ.
Sư Thanh Y nỗ lực phân tán lực chú ý của nàng, cùng nàng nói về những chuyện đã xảy ra gần đây, những ngày hai người chia lìa, rất nhiều sự tình Lạc Thần cũng không biết. Sợ nàng trả lời uể oải Sư Thanh Y chỉ bảo nàng nghe, chủ yếu là bản thân nàng nói, hàn huyên một trận Sư Thanh Y lại nói: "Ta còn có một chút chuyện muốn nói với ngươi, rất quan trọng, nhưng sau này sẽ nói cho ngươi."
"Bây giờ không được sao?" Khóe môi Lạc Thần mỉm cười: "Thần bí như vậy."
"Đó là phải bảo mật." vẻ mặt Sư Thanh Y giảo hoạt, trong ánh mắt lại ẩn dấu vài tia ảm đạm: "Ngươi vừa mới tỉnh, chờ ngươi khá hơn rồi hãy nói, cho nên ngươi nhất định phải nhanh chóng hồi phục."
"Một đêm nữa sẽ tốt."
"Không nghe ngươi nói nhảm, ta muốn Thiên Thiên cùng bác sĩ Trầm Du các nàng xác nhận qua mới được."
"Nàng không gọi là Trầm Du, ngươi có thể gọi nàng là Diệp Nhân Tâm, đây là tên vốn có của nàng. Vì một số nguyên do trước mặt người ở bên ngoài nàng sửa lại tên."
Đôi mắt Sư Thanh Y nhẹ nhàng vừa chuyển, nàng trở nên càng thêm trầm tĩnh so với trước đây, rất nhiều thời gian dường như ai cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì, chỉ là nói: "Vậy Mộc Tiểu Uyên…. tên vốn có của A Du là gì?"
"Chu Du." Lạc Thần trả lời rất bình tĩnh.
"Ngươi rất tín nhiệm hai người các nàng sao?"
"Phải. Thanh Y, các nàng là người có thể tin tưởng."
Sư Thanh Y cầm khăn mặt lau tóc, dừng một chút mới thấp giọng nói: "Trước khi ngươi hôn mê cùng ta mơ mơ hồ hồ nói mấy câu, nói ngươi khi đó không thể cử động, bảo Chu Du gọi điện thoại, nhưng thực tế ta khi đó đã tìm đến bệnh viện, ở bên ngoài theo dõi rất rõ ràng, nàng cũng không dự định gọi cho ta, chí ít là khi đó nàng không hề có ý gọi cho ta, bất quá nàng nhìn qua lại có một chút khó xử."
Lạc Thần ở bên cạnh tĩnh tọa, dường như có chút suy nghĩ: "Thì ra là như vậy, ta hiểu rồi."
"Hiểu cái gì?" Cửa ngầm một tiếng cười khẽ, Thiên Thiên mang theo mấy cái túi vào, đóng cửa.
Nhìn thấy Thiên Thiên tiến đến, nét mặt Sư Thanh Y cùng Lạc Thần hiển nhiên đều lộ ra nhẹ nhõm, bắt chuyện nàng đến. Thiên Thiên đem túi mở ra, cầm điểm tâm mới mua ra, vừa nhìn vừa nói: "Ta đặc biệt đến gấp, không nghĩ tới các ngươi sớm như vậy đã trò chuyện rồi, cũng không biết các ngươi muốn ăn cái gì, nên mua vài loại, Sư Sư tùy ý, Lạc Thần ngươi nên ăn những thức ăn nhẹ."
"Làm phiền ngươi rồi." Lạc Thần gật đầu.
Sư Thanh Y cũng đến giúp đỡ, Thiên Thiên cười hỏi: "Vừa rồi các ngươi đang nói cái gì?" Nàng thoạt nhìn tâm tình luôn rất tốt.
Sư Thanh Y trả lời: "Vừa rồi đang nói chuyện của A Du các nàng." Nàng đem chuyện vừa rồi giải thích một lần.
Thiên Thiên vừa nghe thỉnh thoảng gật đầu, vừa ngồi vào bên cạnh Lạc Thần, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp kiểm tra đôi mắt của nàng, lại bắt mạch cho nàng, Lạc Thần yên tĩnh phối hợp, một lát sau, sắc mặt Thiên Thiên co chút biến hóa: "…. Khôi phục thật tốt."
Tốt như thế này, cũng không phải thực sự là tốt.
"Phải không?" Lạc Thần trái lại vô cùng bình thản,
Sư Thanh Y nói: "Thiên Thiên, đêm qua ngươi đã kiểm tra qua, vậy ngươi thấy không? Trêи người Lạc Thần….."
"Cái gì?" Thiên Thiên cũng không hiểu rõ.
Sư Thanh Y chỉ đành đem áo của Lạc Thần xốc lên một góc, lộ ra những hồng tuyến đang khâu vết thương lại, nàng không đành lòng nhìn, dời đi ánh mắt, liếc mắt nhìn đến trêи cổ Lạc Thần đều là mồ hôi, Thiên Thiên ghé sát vào kiểm tra một lần, sắc mặt dĩ nhiên cũng là càng ngày càng kém, nói: "Đêm qua ta cũng không phát hiện chuyện này, nhưng ta có thể nhìn ra thân thể của nàng đang khôi phục. Dĩ nhiên đây cũng có thể là một giai đoạn, khi đó những hồng tuyến này tiến vào, đang nghỉ ngơi, có thể là tối qua bị kϊƈɦ thích lớn, cơ năng của cơ thể giảm xuống nên mới xuất hiện, sau nửa đêm bắt đầu tiếp tục vì nàng chữa trị."
Sư Thanh Y nghiêm túc nói: "Cho nên đây là một trong những ảnh hưởng của hồn đọa? Ngươi không biết gì khác sao? Thiên Thiên, chúng ta thực sự rất cần ngươi."
"Ta thực sự cũng rất muốn giúp đỡ các ngươi, nhưng ta đối với hồn đọa thực sự hiểu biết rất ít." Thiên Thiên thoạt nhìn có chút bất lực: "Ta vốn tưởng rằng, vốn tưởng rằng chuyện này sẽ không xảy ra."
Sư Thanh Y nói: "Vậy ngươi làm sao biết đến từ này? Từ nơi này nghe được hay là thấy được, là ngươi trước đây ở tổ chức, có người đề cập qua? Trêи sách ghi chép? Nếu như là trêи sách ghi chép, lại là loại sách thế nào, ta muốn biết tin tức chi tiết nhất."
"Chính là có người thỉnh thoảng đề cập qua. Người trong tổ chức tuy rằng sẽ không nhìn thấy diện mạo thật, nhưng rốt cuộc cũng là phải giao lưu, có giao lưu dĩ nhiên sẽ có các loại tin tức truyền lưu, ta cũng chỉ là nghe qua lời đồn, ai nói thì ta cũng không rõ. Người tiến vào thần phúc sẽ chịu rất nhiều ảnh hưởng và tác dụng phụ, ta cũng từng vào đó, tất cả những người có Bàn Nhược đối ứng đều từng vào đó. Một trong số tác dụng phụ tương đối rõ ràng đó là cần máu, Sư Sư ngươi cũng sớm hiểu rõ rồi, chúng ta những người này cần máu, máu tươi, đó là một loại khát vọng gần như nguyên thủy, tựa như người bình thường cần ăn cơm, nếu không sẽ chết đói, chúng ta cũng cần máu như vậy, bằng không sẽ thống khổ không chịu nổi, kéo dài đến giới hạn nhất định cũng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng."
Nàng lắc lắc ngón tay, híp mắt: "Nói đến đây, ta lại đói bụng."
Sư Thanh Y vốn dĩ nghe đến chuyên chú, thần sắc buộc chặt, nghe nàng vừa nói, nhẹ nhõm không ít, nở nụ cười: "Chúng ta đây vừa ăn điểm tâm vừa nói đi."
Lạc Thần chỉnh lại cổ áo, đổi một tư thế ngồi ngay ngắn, Sư Thanh Y bưng cháo đến, thổi nguội chuẩn bị đút cho nàng: "Hôm nay ăn tạm đi, sau này ta sẽ nấu cho ngươi."
Lạc Thần cười: "Ta tự mình ăn là được rồi."
Sư Thanh Y đang muốn nói như vậy sao được, vừa nhìn Lạc Thần sóng mắt lưu chuyển khiến nàng chuyển mắt, nàng nhớ đến Thiên Thiên đang nhìn, nhất thời cũng hiểu được, bên tai đỏ lên, chỉ đành buông tay tự mình ăn tiểu lung bao.
Thiên Thiên đang phết sốt cà chua lên bữa sáng của mình, một mảnh đỏ hồng, bản thân Sư Thanh Y cũng không thích mùi vị của sốt cà chua, giương mắt thấy nàng phết nhiều như vậy, trước mắt hồng chói lọi, mới sáng sớm thì có một chút đau dạ dày, tiểu lung bao thiếu chút nữa toàn bộ nuốt xuống.
Lạc Thần ăn một muỗng cháo, hời hợt nói: "Lúc nào thì thích ăn thứ này rồi?"
Thiên Thiên cười nói: "Nói thật ra ta còn không quen ăn cái này, nhưng màu sắc này có thể khích thích cảm giác thèm ăn của ta, khẩu vị không tốt."
Sư Thanh Y phồng một bên quai hàm chậm rãi nhai nuốt: "……."
…. Vì sao cảm giác hình như có chút khẩu vị nặng.
Thiên Thiên lại nói: "Ta trước đây cũng có điều chế một ít nước sốt bản thân mình thích, nhưng ra ngoài không tiện mang theo, rất nhiều nguyên liệu lại bắt không được. Thứ này cũng rất có khả năng điều tiết khẩu vị."
Quai hàm Sư Thanh Y vẫn căng lên, quả thật giống như một cái túi nhỏ: "……"
…..Bắt không được.
…. Thực sự khẩu vị rất nặng.
~o0o~