Sư Thanh Y lập tức ngưng thần lắng nghe, quả nhiên cảm giác được bên ngoài một trận âm hưởng rất nhỏ, rất nhanh sẽ đến gần bên này. Tình thế khẩn cấp, Lạc Thần đều đã như vậy rồi, nàng nóng lòng nhìn chăm chú lối vào, ánh mắt băng lãnh, cả người chợt khoác lên một tầng sát khí, vô cùng sắc nhọn.
Lạc Thần nghiêng trong lòng nàng, đôi mắt khép hờ, lại miễn cưỡng mở ra, chỉ là nhìn nàng, đôi môi mỏng thỉnh thoảng mấp máy: "Nếu…. Là… A Du… an…toàn…."
Sư Thanh Y cúi đầu, nhìn vào đôi mắt Lạc Thần, sát khí cả người cũng trong một khắc đối diện trong nháy mắt rút đi, giọng nói cũng ôn nhu vô cùng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Được, được, ta biết rồi, ngươi đừng nói, A Du chính là tiểu y tá thoạt nhìn trẻ tuổi kia đúng không, trêи thẻ công tác viết chính là Mộc Tiểu Uyên."
Lạc Thần gật đầu, không nói tiếp, ngực kịch liệt phập phồng, Thiên Thiên nhét một chút thứ vào miệng nàng, khiến nàng nuốt vào. Nuốt xuống, có lẽ là dược hiệu xung đột vô cùng kịch liệt, tay nàng tựa hồ co quắp một chút, gắt gao nắm lấy Sư Thanh Y, mu bàn tay tái nhợt bạo khởi gân xanh.
Sư Thanh Y bị nàng nắm chặt đến sinh đau, đã đoán trước nếu như không phải quá mức thống khổ, nàng cũng không đến mức cố sức như vậy, trong lòng càng đau đến muốn chết, trong mắt đau xót, xết lấy tay nàng vài cái mới buông lỏng ra, đem nàng chuyển cho Thiên Thiên chiếu cố, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Tất cả đều giao cho ta, có ta ở đây."
Hô hấp của Lạc Thần dần ổn định.
Động tĩnh chỗ cửa ngầm càng lúc càng gần, Sư Thanh Y bước nhanh chạy đến, ẩn sau cánh cửa. Lúc Thiên Thiên tiến vào đặc biệt lưu ý, đem cửa ngầm khôi phục lại trạng thái trước đó.
Chỉ nghe âm thanh cơ quan chuyển động vang lên, cửa rất nhanh đã mở ra, một đạo thân ảnh vội vã nhoáng lên, hiển nhiên là vô cùng cấp bách, Sư Thanh Y Sư Thanh Y bắt lấy người đầu tiên vào là hộ sĩ, đồng thời nhắm chuẩn vị trí của một người theo sau, nhanh tay lẹ mắt chụp đến.
Hộ sĩ bị Sư Thanh Y ôm rất chặt, căn bản không có cách nào thoát thân, người thứ hai thân thủ càng không nhanh nhẹn như hộ sĩ, thoạt nhìn chỉ là một nữ nhân văn nhược, gió thổi là có thể ngã, không có năng lực đánh trả. Sư Thanh Y thuận thế kéo hộ sĩ về phía trước, thân thể hay không di chuyển rất nhanh, bàn tay phiêu hốt, hai ngón tay khó khăn lắm mới bóp được cổ người bên cạnh.
Người đó mặc áo blue bác sĩ, thế nào lại không biết sinh mạng cuả mình đã bị Sư Thanh Y hoàn toàn khống chế, mạng sống treo trêи sợi chỉ, bất quá nàng trái lại gặp nguy không loạn, rất nhanh thì ngừng tay, dáng vẻ yên lặng như chỉ thủy, chỉ tùy ý bị khống chế.
Người đến là hai người kia, sau đó không một âm hưởng nào nữa, Sư Thanh Y kéo hai người vào trong phòng, hai tay nàng không nhàn rỗi, liền căn dặn hộ sĩ kia: "Mộc hộ sĩ, phiền ngươi đóng cửa lại."
Mộc Tiểu Uyên dường như một con gà con một đường bị kéo đi, vốn dĩ vừa sợ lại hoảng loạn, hơn nữa vị này trốn trong tối, từ đầu căn bản không thấy rõ là Sư Thanh Y, hiện tại vừa nghe Sư Thanh Y mở miệng, quay đầu thấy trêи người Sư Thanh Y mặc quần áo hộ sĩ, nhìn thẻ công tác dĩ nhiên là Trương Nhất Hân, sau đó nàng lại nhìn lên, rốt cục thấy rõ là khuôn mặt Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y đã kéo mặt nạ dịch dung xuống, biểu tình nhìn như bình tĩnh, khóe mắt dư quang lại vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn phương hướng Lạc Thần.
Mộc Tiểu Uyên đôi mắt trợn to, thấy Sư Thanh Y dường như thấy quỷ, hai chân lảo đảo lui lại, Trầm Du bên cạnh cũng khó tránh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sư Thanh Y đã nhận ra khác thường của hai người này.
Mộc Tiểu Uyên hít sâu một ngụm lãnh khí, nhìn Sư Thanh Y: "Ngươi…. Ngươi…. Ngươi?!"
Trong nháy mắt, ý nghĩa của Sư Thanh Y xoay chuyển thật nhanh vô số lần.
Trước đó Lạc Thần nói Lạc Thần là A Du, cũng chính là Mộc Tiểu Uyên đến thì đó chính là an toàn, Lạc Thần từ trước cẩn thận cũng không nói những chuyện không nắm chắc, nàng quá chú tâm tin tưởng Lạc Thần, dĩ nhiên cũng không xem Mộc Tiểu Uyên là kẻ thù, hiện tại khống chế hai người này, đều chỉ là vì tiên phát chế nhân, giảm thiểu phiền phức không cần thiết. Hơn nữa nàng thật ra cũng có chút lo lắng, dù sao trước đó nàng đã nghe trộm nội dung Mộc Tiểu Uyên cùng Trầm Du nói chuyện phiếm, Mộc Tiểu Uyên từng nói cái gì mà nàng dĩ nhiên lừa gạt nàng ấy, nàng chưa bao giờ muốn lừa gạt các loại, nàng ở đây, nàng ấy ở đây hẳn là ám chỉ Lạc Thần?
Nếu như Mộc Tiểu Uyên thực sự lừa dối Lạc Thần, mặc kệ là nguyên nhân gì, vẫn nên đề phòng một ít, cẩn thận trêи hết. Lúc trước Lạc Thần từng ủy thác Mộc Tiểu Uyên gọi điện thoại đến thông báo cho nàng, chỉ đơn giản là gọi một cú điện thoại mà thôi, rất nhiều bệnh nhân bởi vì tai nạn được đưa vào bệnh viện, bên bệnh viện còn có thể chủ động liên hệ gia thuộc, để tránh thân nhân không biết tình huống mà lo lắng, vì sao Mộc Tiểu Uyên này lại không làm theo? Chẳng lẽ nàng ta cũng không hy vọng nàng tìm được Lạc Thần sao.
Huống hồ Trầm Du còn không biết nội tình, tuy rằng thân thủ không chịu nổi một kϊƈɦ, bất quá còn có thể duy trì trạng thái thản nhiên như gió mát, Trầm Du này cũng có thể xem là thâm sâu không thấy đáy.
Mộc Tiểu Uyên ấp úng lại nói: "Ta….. Ta…. Ta….."
Sư Thanh Y chau mày.
Mộc Tiểu Uyên nhìn về phía Trầm Du, ý là muốn Trầm Du cũng chú ý đến Sư Thanh Y, nói với Trầm Du: "Nàng…. Nàng…. Nàng?!"
"Ngươi ngươi ta ta nàng nàng." Sư Thanh Y nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái: "Thì ra ngươi bị nói lắp?"
Mộc Tiểu Uyên: "……"
Thông qua biểu hiện vừa rồi của hai người mà phán đoán, Sư Thanh Y có trực giác Trầm Du dễ tiếp xúc hơn, nhân tiện nói: "Bác sĩ Trầm, ta hiện tại cũng là bất đắc dĩ mới đắc tội hai vị, xin thông cảm. Ta chỉ muốn hỏi bác sĩ Trầm một vấn đề, hy vọng bác sĩ Trầm có thể thành thật trả lời, nói lời thật lòng ngươi."
Giọng nói của nàng nghe ra là nhẹ cùng thỏa đáng, ngón tay nhẹ nhàng hơi nghiêng ấn sân vào cổ Trầm Du một chút, trong ánh mắt phiếm ra một điểm hàn quang.
Trầm Du thoạt nhìn nhãn thanh mục tuệ, dĩ nhiên biết ý nghĩa cử động này của nàng.
Yên lặng một lúc, Trầm Du mỉm cười nói: "Dĩ nhiên, mời hỏi."
"Hai vị." Sư Thanh Y hoãn giọng nói: "Là đứng ở bên nào?"
Biểu tình của Mộc Tiểu Uyên vốn dĩ đã vô cùng phức tạp, vừa khϊế͙p͙ sợ vừa vô cùng kinh ngạc, hiện tại vừa nghe càng thêm kinh ngạc chỉ còn kém khóc ra tiếng: "Xảy ra chuyện gì, ngươi thế nào….."
Biểu tình của Trầm Du cũng có chút cổ quái, bất quá nàng thoạt nhìn tính tình phi thường tốt, thậm chí là quỷ dị, là vì nàng tựa hồ căn bản không còn cách nào khác.
"Ta là đứng về phía nàng." Ngón tay Trầm Du chỉ về hướng Lạc Thần.
Từ xa nhìn lại, Lạc Thần tựa hồ hòa hoãn rất nhiều, dưới sự chiếu cố của Thiên Thiên, chí ít thân thể đã không còn run rẩy lợi hại như trước.
"Cho nên ta cũng đứng về phía ngươi." Trầm Du nói.
Sư Thanh Y nheo mắt lại, yên lặng nhìn nàng một lúc.
Tuy rằng người này quá mức bình tĩnh, có chút vô hỉ vô bi, ngay cả cười rộ lên đều cảm thấy bất quá chỉ là một cái xác bình tĩnh tinh xảo mà thôi, nhưng Sư Thanh Y cảm thấy nàng cũng không nói dối.
Vì vậy Sư Thanh Y buông lỏng tay ra: "Bây giờ ta tin tưởng ngươi. Xin lỗi, xin tha thứ sự thất lễ vừa rồi của ta."
"Không sao cả." Trầm Du cười híp mắt.
Mộc Tiểu Uyên thoạt nhìn lại giống như một quả bóng đầy khí muốn phát nổ rồi: "….."
Xác nhận không có nguy hiểm, trái tim Sư Thanh Y cũng xem như hơi chút buông xuống, nàng lập tức thả hai người này ra, chạy về bên cạnh Lạc Thần cùng Thiên Thiên. Lạc Thần đã khép hờ ánh mắt, dường như nửa tỉnh nửa mê, ngực phập phồng nhưng không kịch liệt như trước đó, Sư Thanh Y một tay đỡ phía sau Lạc Thần, tìm một tư thế tương đối thư thái để nàng tựa vào trong lòng nàng mà nghỉ ngơi.
Thiên Thiên nhẹ giọng nói: "Đừng lo, ta cho nàng uống cổ dược, nàng hiện tại rất an toàn, để nàng tối nay hảo hảo ngủ một giấc. Ta mới vừa kiểm tra qua, vết thương thật ra khép lại rất khá, chỉ là thân thể vô cùng hư nhược, vừa rồi tình huống bất minh, nàng bị vây trong trại thái khẩn trương cao độ, vừa phòng ngự cùng công kϊƈɦ , lúc toàn lực xuất thủ động đến nội tức, mới trở thành như vậy. Bất quá nàng hiện tại năng lực khôi phục của nàng rất mạnh, Sư Sư ngươi không nên lo lắng."
Sư Thanh Y gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi ý: "Ta có thể ôm nàng không?"
Thiên Thiên cười khúc khích: "Nàng không phải đang ở trong lòng ngươi sao?"
Mặt Sư Thanh Y đỏ lên: "….. Không phải. Ta là nói hiện tại có thể bế nàng lên không, bế đến trêи giường đi ngủ, trêи mặt đất lạnh. Như vậy có thể sẽ đụng phải chỗ nào không, hay là phải chờ nàng ổn định một chút nữa?"
"Không cần, hiện tại có thể."
Sư Thanh Y vội vã một tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Lạc Thần, đem Lạc Thần bế lên, cẩn cẩn dực dực đặt lên trêи giường. Mép giường bị dịch thuốc thấm ướt, nàng cẩn thận tỉ mỉ tách ra, đắp chăn cho Lạc Thần, Thiên Thiên cũng đến gần giường.
Lúc Trầm Du đến, nhìn mặt nạ dịch dung bị Sư Thanh Y ném tới trêи mặt đất, sau đó đứng bên giường Lạc Thần: "Không ngại ta xem giúp nàng một chút chứ?"
Cảnh giác của Sư Thanh Y đã buông xuống rất nhiều: "Mời, phiền ngươi rồi, trước đó cũng cảm ơn ngươi cứu nàng."
"Không có gì." Trầm Du ngồi xuống, ngón tay khoát lên huyền mạch của Lạc Thần, thay nàng xem mạch: "Việc trong bổn phận."
Sư Thanh Y nhìn động tác bắt mạch của nàng, so với trung y hiện tại có bất đồng rất lớn, giống như là phương thức rất cổ xưa nào đó, hơn nữa Trầm Du ngồi ngay ngắn xem mạch, khí định thần nhàn, vô cùng nhã nhặn lịch sự, loại khí độ này hiện tại rất nhiều người đều là học không được. Giống như nàng lúc trước nhìn thấy Lạc Thần, trêи người Lạc Thần quanh quẩn một loại khí chất thanh nhã, giở tay nhấc chân hoàn toàn là tự nhiên mà bộc lộ.
"Không trở ngại." Chẩn mạch xong, Trầm Du đứng lên: "Thể chất của nàng rất đặc biệt, ta lát nữa sẽ phối một chút thuốc cho nàng, sáng sớm ngày mai sẽ tốt hơn rất nhiều."
"Cảm ơn." Nếu hai bác sĩ đều đã xác nhận qua, Sư Thanh Y rốt cục yên tâm rồi.
Hình như Trầm Du có điều suy nghĩ mà chăm chú nhìn nàng, Sư Thanh Y cũng không lưu ý, tất cả lực chú ý đều đặt trêи người Lạc Thần. Trầm Du mỉm cười, nhìn về phía Thiên Thiên, dường như đã quen biết rất lâu mà trò chuyện: "Thật không ngờ, hộ sĩ "Lý Nhã" Thì ra lại tinh thông y cổ thuật như vậy? Ta vẫn hiếu kỳ về y cổ, muốn mở rộng tầm mắt một phen, không nghĩ hôm nay thực sự đại khai nhãn giới, dĩ nhiên còn là một cổ y giỏi dịch dung thuật."
Thiên Thiên cũng là một người tùy ý, sẽ không xấu hổ, rỗi rãnh kéo mặt nạ dịch dung xuống, cười quyến rũ: "Nàng là Sư Thanh Y, ta là Thiên Thiên, Lạc Thần mấy ngày nay là do bác sĩ Trầm ngươi trị liệu đi, nhờ ngươi chiếu cố, nàng khôi phục rất khá, cho nên vẫn là bác sĩ Trầm y thuật cao minh, ta loại này thô bỉ hương thuật, không đáng nhắc tới."
"Sư Thanh Y, Sư tiểu thư." Trầm Du nhìn thoáng qua Sư Thanh Y, lại nói: "Thiên tiểu thư quá khiêm nhượng, vừa rồi là ngươi đã cứu nàng."
Hai người hãy còn khách khí, ngươi tới ta đi, bầu không khí giương cung bạt kiếm trước đó thoáng chốc liền thư hoãn. Lạc Thần đang nghỉ ngơi, Sư Thanh Y mắt cũng không chớp mà nhìn Lạc Thần, bàn tay đặt trong chăn, nắm lấy tay nàng, luyến tiếc buông ra.
Mộc Tiểu Uyên nóng nảy, giậm chân, chạy đến bên giường Lạc Thần, kéo Sư Thanh Y ra: "Ngươi tránh ra! Mau buông tay cung chủ ra!"
Trầm Du thấy vậy, khuyên can: "A Du."
Lạc Thần cùng Trầm Du đều xưng hô Mộc Tiểu Uyên này là A Du, hẳn là tên thân mật của nàng đi.
A Du nói: "Tâm tỷ ngươi không cần lo cho ta, ta thực sự là tức chết rồi, ta tức chết rồi."
Sư Thanh Y nhanh nhẹn tránh được, nghiêng đầu: "Công chúa nhà ngươi?" (cung chủ và công chủ = công chúa gần âm nên TY nghe lầm)
"Đúng vậy!" A Du cả giận nói: "Cung chủ nhà ta! Không phải nhà ngươi!"
Sư Thanh Y sách một tiếng: "Nhưng ngươi thoạt nhìn hoàn toàn không giống một vương tử a."
A Du: "……"
Nàng sắc mặt bất thiện, còn muốn nói nữa, Sư Thanh Y vươn ngón trỏ để bên môi, nhẹ nhàng nói: "Suỵt, yên lặng, bệnh nhân cần nghỉ ngơi. Ngươi là hộ sĩ, ngươi nên biết chứ."
A Du tựa như bị một cái bánh ngô làm nghẹn họng, thở không ra hơi: "……"
Trầm Du thấp giọng thì thầm vài câu cùng A Du, dường như đang khuyên bảo, A Du hướng phía Sư Thanh Y nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Ngươi chờ cho ta, chờ cung chủ tỉnh lại, ngươi xem ta sẽ…."
"Ngươi sẽ làm gì ta?" Sư Thanh Y vô tội chỉ chỉ giường bệnh: "Được rồi, sàng đan ở đây bị nước thuốc làm ướt, có thể nhờ A Du hộ sĩ ngươi giúp đỡ mang cái mới đến không , ta đối với bệnh viện này không quen thuộc, hơn nữa muốn ở đây chiếu cố " Công Chúa" nhà ngươi, cũng chỉ có thể phiền ngươi rồi."
A Du tức giận đến xanh mặt, bất quá thấy sàng đan quả thật phải đổi, nếu không Lạc Thần ngủ sẽ khó chịu. Nàng lẩm bẩm một chút, theo sau Trầm Du đi ra ngoài, không bao lâu mang theo sàng đan mới, cùng Sư Thanh Y, Thiên Thiên ba người cùng nhau đổi sàng đan, trước khi đi lại nhìn Lạc Thần đã ngủ say vài lần, cuối cùng lại ném cho Sư Thanh Y vài ánh mắt sắc như dao, mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh.
A Du vừa đi, ánh mắt bất mãn trong phòng bệnh rốt cục biến mất, Sư Thanh Y khó có được nhẹ nhõm một trận: "Hộ sĩ A Du này dường như có rất nhiều ý kiến đối với ta a?"
"Hình như là vậy." Thiên Thiên chán đến chết mà nâng má: "Hai người đó, ngược lại rất thú vị, đối với Lạc Thần rất tốt. Nhìn giao tình này, không giống như mấy ngày nay bởi vì cứu trị mà quen biết."
Sư Thanh Y nhíu mày: "Ta cũng hiểu được. Nhưng sau khi Lạc Thần từ trong mộ đi ra vẫn luôn ở cùng ta, rất ít ra ngoài, ta thật sự không biết lúc nào thì nàng đã kết bạn với hai người kia. Bất quá trước đây Lạc Thần có một mình đến Tứ Xuyên một đoạn thời gian, nơi này là Tứ Xuyên, chẳng lẽ là quen biết nhau khi đó?"
Tuy nói nghĩ như vậy tựa hồ cũng có chút đạo lý, rất ăn khớp, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Nhất là thái độ của hai người đó đối với nàng, Trầm Du kia ý vị thâm trường, còn A Du không biết có thù oán gì với nàng. Nàng đầy mình nghi hoặc, nhưng mấy ngày liền bôn ba, vô cùng mệt mỏi, cũng chỉ có thể chờ đến lúc Lạc Thần chuyển biến tốt đẹp mới nghĩ tiếp. Dù sao thì tình huống hiện tại của Lạc Thần, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Sư Thanh Y nói: "Ngươi cũng mệt mỏi rồi, đến bên ngoài tìm một khách sạn nghỉ ngơi đi, nơi này có ta trông chừng là được rồi. Nếu có việc gì, còn có bác sĩ Trầm ở bên ngoài."
"Tốt lắm, ngày mai ta lại đến." Thiên Thiên đứng lên, biết Sư Thanh Y tuyệt đối không thể rời khỏi gian phòng này, chỉ đành căn dặn nàng vài câu khiến nàng cũng ngủ nhiều một chút, không nên quá mức mệt nhọc, Sư Thanh Y mỉm cười, nhìn theo nàng rời khỏi.
Gian phòng rốt cục an tĩnh lại, loại yên tĩnh này là bình thản, không biết đã bao lâu Sư Thanh Y chưa cảm thụ qua.
Trọng áp dỡ xuống, hôm nay nhìn thấy nữ nhân nàng đau khổ tìm kiếm đang ở ngay trước mắt, nàng không biết cảm giác trong lòng rốt cục gì. Thì ra sau khi trải qua cực hạn bi thương, nghênh đón cực hạn kinh hỉ, sẽ là trống rỗng, cuối cùng sẽ dung hợp thành sự bình tĩnh không cách nào diễn tả như hiện tại. Giống như một chiếc thuyền cô độc bàng hoàng giãy dụa trong cuồng phong sóng lớn, tìm kiếm phương hướng, lúc nào cũng đều có thể bị nhấn chìm, hôm nay rốt cục gió êm sóng lặng, trời cao biển rộng.
Để nàng cập vào bến đỗ duy nhất ngay trước mắt.
Nàng rốt cục, có thể cặp bờ rồi,
"Ngủ ngon, Lạc Thần." Sư Thanh Y xoa nhẹ tóc dài tán trêи gối của Lạc Thần, nhẹ giọng trầm thấp.
Quá mệt mỏi rồi, Sư Thanh Y cũng không nhớ rõ bản thân đã trông chừng đến khi nào thì ngủ quên, chỉ biết là sau khi tỉnh lại có thể cảm giác được phòng bệnh bí mật này dĩ nhiên đã mở cửa sổ, ánh nắng thanh lãnh của mùa đông từ bên ngoài chiếu vào, phủ kín khắp mọi góc ngách.
Tư thế dùng tay thay gối khiến vai nàng tê mỏi Sư Thanh Y cử động thân thể, nâng tay xoa mắt, cảm giác trêи người phủ một tấm chăn mỏng, đồng thời cảm thấy có người ở đang vén tóc nàng.
Nàng nhất thời một cái giật mình, thẳng đứng dậy.
Lạc Thần tựa vào đầu giường, thoáng cúi đầu ngóng nhìn nàng, trêи tay quấn lấy vài sợi tóc của Sư Thanh Y, động tác này khiến thân thể nàng hơi nghiêng một chút, một bả tóc đen lười biếng đổ xuống, phối với gương mặt tái nhợt thanh lệ, chu sa đỏ sẫm như máu.
Vẻ mặt Sư Thanh Y hoảng hốt một lúc.
Ngón tay Lạc Thần quấn lấy tóc nàng thưởng thức một chút, khóe môi dưới ánh sáng mỏng manh câu ra độ cong, giọng nói có chút hữu khí vô lực: "Buổi sáng tốt lành, Thanh Y."
Yên lặng hồi lâu, Sư Thanh Y cũng cong khóe mắt nhẹ nhàng cười: "Buổi sáng tốt lành. Tỉnh lại còn sớm hơn ta, xem ra người chăm sóc như ta làm không tròn trách nhiệm rồi."
Lạc Thần chỉ lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt thâm thúy yên lặng liễm diễm: "Mấy ngày nay ngươi gặp một cơn ác một thật dài. Ta hy vọng lúc ngươi chân chính tỉnh lại, có thể nhìn thấy ta đầu tiên."
Sư Thanh Y ngân ngẩn.
Chợt cười nói: "Đúng vậy, chỉ là một cơn ác mộng. Hiện tại tỉnh mộng, đều đã kết thúc."
Dưới ánh sáng mờ nhạt thanh lãnh nàng đối diện Lạc Thần: "Ta còn có một giấc mơ. Mơ thấy ngươi đi xa nhà một chuyến, thật lâu cũng không trở về, ta chờ ngoài cửa, mỗi ngày đều chờ ở nơi đó, ngươi đã nói với ta, ngươi nhất định sẽ trở về, ta tin tưởng ngươi. Mùa thu đến, lá thu rơi, trùng dương qua, ta đứng trêи lá rụng, xa xa đã thấy ngươi đi về phía ta."
Lạc Thần vén tóc của nàng lên, nhẹ nhàng vuốt ve hai má nàng, khóe mắt câu ra một mạt đỏ hồng: "…. Ngươi chịu khổ rồi."
Rõ ràng là mùa đông, nhưng trêи hàng mi của Sư Thanh Y lại dường như nhiễm lấy xuân phong, phối hợp với động tác của Lạc Thần, nhẹ nhàng lắc đầu: "Nằm mơ mà thôi, làm sao lại khổ."
~o0o~