Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 313: Nguyện cùng qua




Sư Thanh Y từng nghĩ đến theo Lạc Thần đi rất nhiều chỗ.

Bình nguyên, u cốc, sa mạc, tuyết sơn, những nơi này thoạt nhìn xa xôi như vậy, vượt qua muôn sông nghìn núi. Xuân, hạ, thu, đông bốn mùa biến hóa luân thường, vô luận đến đâu nàng đều nguyện ý theo cùng Lạc Thần.

Giống như nàng đã từng luôn theo sau Lạc Thần.

Cho dù là xuống địa ngục, cũng nguyện cùng đi.

Nhưng hiện tại đúng là muốn xuống địa ngục rồi, trong lòng nàng lại có chút không cam tâm. Nàng không cam tâm vì sao hai người các nàng lại xuống địa ngục, rõ ràng liều mạng nâng một trái tim nóng cùng dùng máu chỉ mong đổi lấy bình an hỉ nhạc sau này, rõ ràng chỉ muốn bình thản không lo không nghĩ, giống như đi trêи một sợ giây thép thật nhỏ không ngừng lắc lư, mới có thể hái được một đóa hoa cuối cùng trong lòng các nàng muốn.

Đóa hoa kia, thật ra chỉ là đơn giản như vậy. Chỉ cần đơn giản là một đóa hoa thì tốt rồi a.

Nàng muốn bản thân hảo hảo sống, càng muốn Lạc Thần hảo hảo sống.

Loại khát vọng cường liệt cùng không cam tâm khiến Sư Thanh Y đem, rơi xuống khẻ hở, tất cả dường như lan tỏa trong sương mù dày đặc, nháy mắt kéo nàng trở lại hiện thực bản thân đang bị trọng lực kéo xuống, mà tất cả trước đó, dường như cũng đều trổi dậy trong nháy mắt.

Quanh mình tiếng gió gào thét ,rất nhiều bộ xương khô quắt da nhăn nhúm rơi xuống theo, trong lúc rơi xuống Sư Thanh Y nhanh nhẹn xoay người, một cước đạp trêи thạch bích thô ráp, chuẩn bị đột khởi ổn định thân thể bất cứ lúc nào. Đôi mắt của nàng lại rất nhanh đảo qua trong lúc thực hiện động tác, lại kinh hồn táng đảm phát hiện không nhìn thấy bóng dáng Lạc Thần đâu nữa.

Nhưng giây tiếp theo tay nàng đã được người phía trêи kéo lại.

Xúc cảm được bàn tay nắm lấy khiến Sư Thanh Y an tâm một chút. Chính nàng thừa dịp này, chân đạp vào tường mượn lực, Lạc Thần kéo nàng từ dưới lên, nàng lập tức khinh phiêu phiêu hướng vị trí Lạc Thần tiến gần.

Lạc Thần tay phải cầm Cự Khuyết, mũi kiếm thật sâu cắm vào cơ quan trong thạch bích, bên cạnh là ổ trục của cơ quan.

Trong đó có một hàng đơn vị nhìn tựa hồ có một chỗ lồi rất rõ ràng, hiện tại lại hãm sâu vào trong, đồng thời phát sinh tiếng chuyển động ma sát răng rắc, hẳn là bị Lạc Thần nhấn xuống. Vì vậy nên khe hở cuối quan đạo mới bắt đầu khép kín, khiến cho những bàn tay dương nanh múa vuốt này nhất nhất lui ra, không cách nào bò ra ngoài.

Lạc Thần đỡ lấy thắt lưng Sư Thanh Y, một tay ôm nàng vào trong ngực.

"Ngốc." Lạc Thần gần gũi dán nàng, giọng nói thanh lãnh, có chút thở dài.

Cho dù trong tình cảnh hôn ám như thế này, Sư Thanh Y cũng có thể thấy ánh sáng mềm mại mà kiên nghị lưu chuyển nơi đáy mắt nàng.

Tất cả những bàn tay xuống, nhận thấy khí tức người sống trêи người hai nữ nhân, trong cơ quan thật lớn phía dưới lại bắt đầu ùng ùng như nước sôi, xem các nàng như tập trung công kϊƈɦ, lập tức vươn cánh tay dài đến. Cánh tay này hướng bên trêи huy vũ, lại có chút giống như bò lên, mùi tanh trong cơ quan xông vào mũi.

Trong đó hơn mười mười bàn tay chia làm vài hướng, chuẩn bị vây công hai người.

"Ôm chặt." Lạc Thần nói một tiếng, rút Cự Khuyết ra, thả người nhảy xuống, Sư Thanh Y lập tức ôm chặt lấy nàng, đồng thời tay trái chế trụ dao quân dụng.

Hơn mười bàn tay khô đến trước mắt, trong nháy mắt lại bị Lạc Thần dùng tư thái không chút gợn sóng dễ dàng tránh được, chỉ là gây chút cản trở quỹ đạo di chuyển của nàng. Sau khi vươn lên khoảng không, lại bị Cự Khuyết nhất tề chặt đứt.

Lạc Thần hành sự ổn trọng, từ trước đến nay suy nghĩ thấu đáo. Nàng sẽ không nói, sẽ không làm, phàm là nàng thật muốn nói gì, muốn làm gì, cho dù chỉ là một biểu tình rất nhỏ, hoặc là một động tác rất nhỏ, thông thường đều có đạo lý của nàng, trong lòng nàng rất nhiều ngõ ngách, điểm ấy Sư Thanh Y luôn không chút nghi ngờ, đồng thời mãi cũng thành quen.

Giống như trước đó nàng thả người nhảy xuống trong động cơ quan này, vừa nhìn thì thấy vô cùng đột ngột, nhưng không phải tùy tiện, mà chỉ là nàng thấy rõ bày bố của cơ quan bên dưới mới quyết định. Trần quan đạo sẽ rơi xuống, nên có rất nhiều cơ quan vận hành cùng điều khiển đều sẽ ẩn bên dưới., chỉ có nhảy xuống mới có thể tiến hành điều khiển. Một khi nhìn chuẩn vị trí điều khiển thao tác thành công, đỉnh quan đạo dĩ nhiên sẽ khép kín, những thứ kia cũng không cách nào tiếp tục bò lên trêи.

Trước đó nắp quan cùng quan thể mật hợp, không gian chật chội người lại nhiều, mỗi người đều chỉ có thể nằm sấp, tay chân gần như không cách nào bình thường dùng lực. Trong loại điều cực kỳ hạn chế này, cho dù là có đại thần thông cũng vô pháp phát huy bản lĩnh, mà nhảy xuống không chỉ có thể khép kín cơ quan, đảm bảo lộ trình an toàn, quan trong nhất là không gian bên dưới rộng mở, gặp quỷ giết quỷ, gặp yêu giết yêu, cái gì cũng có thể dọn sạch.

Trong lúc Sư Thanh Y rơi xuống đã hiểu rõ tất cả những việc này.

Nàng tin tưởng lựa chọn của Lạc Thần đều xuất phát từ suy xét cẩn thận, nhảy xuống cũng không nhất định là chuyện đáng sợ gì, nhưng trong một cái chớp mắt nhìn thấy Lạc Thần nhảy xuống, đầu óc của nàng gần như bị rút rỗng. Khi đó thật ra nàng cái gì cái gì không nghĩ, cái gì cũng không lo lắng, giống như phản xạ có điều kiện, chỉ có duy nhất một chút tâm niệm cháy bỏng chính là nhảy theo Lạc Thần.

Mà hiện tại nhảy xuống rồi, Sư Thanh Y cũng không có nửa điểm hoảng sợ, trái lại trong lòng càng thêm trấn định.

Không đành lòng thấy nàng chịu khổ, không muốn nàng cô độc một mình, một mình gánh chịu. Vì vậy mặc kệ thế nào, nàng cũng cùng nàng.

Lạc Thần ôm lấy Sư Thanh Y một đường đạp khinh công di chuyển, tay nâng Cự Khuyết, lưu loát chém đứt không biết bao nhiêu bàn tay khô quắt, ngay cả thi thể gầy trơ xương bên dưới cũng đều bị chém thành vài khúc.

Trong lúc được Lạc Thần dẫn theo dưới sự mềm dẻo cùng phát lực lấy đà, hoặc khẽ nhấc chân, cư nhiên cảm giác lao đi như gió nhẹ này trở nên quen thuộc, nàng thậm chí sẽ cảm thấy bản thân cũng trở nên nhẹ nhàng, tự do tự tại như đi trêи đám mây, cho dù trong không gian này, nàng tựa hồ cũng có thể không dựa vào cước bộ mà bay lên.

Đèn pin bị vứt trong đống thi thể, mũi chân của Lạc Thần giẫm lên một bàn tay cuối cùng, cái tay kia có lẽ là vừa mới từ bên trong chui ra, đưa tay muốn trảo kết quả bắt vào khoảng không chưa nói, đã vậy còn bị dao quân dụng trong tay Sư Thanh Y chém một cái. Sư Thanh Y thừa cơ huy dao đâm xuống, sau đó hất đèn pin lên, đèn pin trong không trung vẽ thành một đường cong băng lãnh, vững vàng rơi vào trong tay Sư Thanh Y, được nàng đón lấy.

Cục diện lúc này cũng thu thập xong bảy tám phần, Lạc Thần mang theo Sư Thanh Y nhảy đến trêи đài cao bên trái. Đài cao này cách đỉnh động chỉ khoảng tám mươi ly, tương đối thấp, đào cao tương tự có bốn cái, hình thành một cơ quan cỡ lớn, thi thể giống như rác thải bị vứt đầy trong hố.

"Đây là Địa Phược Bách Thi, chỉ có thể hoạt động trong phạm vi cố định. Không ngại, chúng ta bò đến phía trước, nó đuổi không kịp." Lạc Thần buông lỏng Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y gật đầu, nhìn khuôn mặt thanh nhã của nàng, tâm tình cũng thả lỏng rất nhiều, cùng Lạc Thần từ đài cao tám mươi ly bò đến phía trước.

Đài cao dốc xuống, hình thành một con dốc, hai người dọc theo đường dốc bò nhanh xuống phía dưới.

Đôi mắt đen kịt trầm tĩnh của Lạc Thần liếc nhìn Sư Thanh Y, nói: "Chỗ của Lạc Thần kia là cửa cơ quan, một khi khép kín liền không cách nào mở ra lần nữa. Chúng ta cứ đi về phía trước như vậy, dĩ nhiên so với những người phía trêи sẽ nhanh hơn, thuận tiện có thể tận khả năng phá giải hết những cơ quan dưới quan đạo, như vậy lúc Lâm Hanh bọn họ đi trêи quan đạo cho dù vô ý dẫm phải cơ quan thì cơ quan cũng sẽ không đả thương bọn họ."

Nàng vẻ mặt nghiêm túc, đại khái đối với việc Sư Thanh Y nhảy xuống có chút để tâm.

Sư Thanh Y lại nở nụ cười: "Như vậy xem ra nhảy xuống cũng rất tốt, đã giải quyết được Địa Phược Bách Thi, lại có thể vì Vũ Lâm Hanh bọn họ trải đường, giảm bớt áp lực cho bọn họ, vẹn cả đôi bên."

Lạc Thần đạm nhạt liếc nhìn nàng một cái: "Có bao nhiêu tốt đẹp?"

Sư Thanh Y: "……"

Vì vậy nàng nghiêng người dán đến gần, mắt cũng không chớp chăm chú nhìn đôi mắt chăm chú nhìn, Lạc Thần bị đôi mắt mềm mại như nước nhìn đến lui lại một bước, có một chút buồn bực nhẹ không thể phát giác.

Lạc Thần nói: "Đứng vững." Sư Thanh Y không đứng vững, mà còn dán đến gần nàng hơn nữa: "Em cùng chị, chị mất hứng sao?"

Lạc Thần mặt không biểu tình.

"Em không cùng chị, chị vui vẻ sao?" Đáy mắt Sư Thanh Y chứa vài phần tiếu ý như sắp tràn ra. Nàng trong bóng tối chỉ có ánh đèn pin mờ nhạt, là mềm mại, là ấm áp, tựa như đóa hoa đào đầu tiên được nắng xuân chiếu rọi.

Lạc Thần vẫn không nói chuyện, chỉ có đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn thật sâu vào mắt Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y cho rằng nàng nhất thời không cách nào phản bác, trong lòng thậm chí thầm vui vẻ.

Lạc Thần tạm thời tháo bao tay xuống, nắm chặt cánh tay của nàng, cúi đầu dán môi của nàng, nhẹ nhàng hôn một cái.

Xúc cảm mềm nhẹ quen thuộc khiến cả người Sư Thanh Y run lên, đứng không nhúc nhích. Dần dần sắc mặt liền biến thành màu cua mới ra nồi: "……"

"Dùng thủ đoạn trêu chọc, phạm quy, vừa rồi chị rõ ràng nói không lại em!" Khuôn mặt Sư Thanh Y đỏ bừng. Nàng khó có được khi nói không lại mình.!

Lạc Thần xoay người sang chỗ khác: "Chị hôn hơn em là được rồi!"

Sư Thanh Y: "……."

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Lần này thì không sao. Nếu nhảy xuống là một nơi rất nguy hiểm, thậm chí sẽ chết, cũng nhảy theo chị sao?"

Sư Thanh Y theo sau nàng dính sát không tha, giọng nói nhu nhuyễn: "Chị đến đâu, em đến đó. Nếu như chị nhảy xuống sẽ chết, em cũng sẽ chết, nhưng em biết chị nhất định luyến tiếc em chết cho nên em tin tưởng chị tuyệt đối sẽ không làm việc nguy hiểm như vậy. Chị sẽ vĩnh viễn bình an, đúng không?"

Ngữ điệu vừa ôn nhu vừa uy hϊế͙p͙ lại giống như khẩn cầu, nàng hy vọng dùng câu này để có được lời hứa cả đời bình an từ nữ nhân trước mắt.

"Đúng vậy." Lạc Thần quay đầu lại, nhìn nàng, ánh mắt cũng theo Sư Thanh Y mà trở nên ôn nhu: "Chị tuyệt đối sẽ không làm chuyện nguy hiểm như vậy trước mặt em"

Sư Thanh Y hiểu rõ hàm ý trong lời nói của nàng, Lạc Thần nói: "Đến đây."

Sư Thanh Y đi qua, Lạc Thần tháo bao tay nắm lấy tay nàng.

Đi rồi một lúc, thấy phía trước từng ống từng ống tên nhọn được bố trí hướng lên phía trêи.

Lạc Thần ra hiệu bảo Sư Thanh Y chờ, bản thân mình thì nhảy vào sâu trong hắc ám, ở đó tìm tòi một lúc, thẳng đến phá hủy cơ quan được thiết trí để vận hành những cơ quan này, lúc này mới dùng khinh công trở lại.

Trong ánh mắt Sư Thanh Y hàm chứ vui mừng, chờ Lạc Thần trở lại, nàng vô cùng tự nhiên kéo cánh tay Lạc Thần, dán sát vào nàng vừa đi vừa nói: "Em nói chị đó, vừa rồi mang theo em, em cư nhiên cảm giác hình như bản thân cũng có thể bay, thực sự là cảm giác kỳ quái."

Đại khái là đã bị Vũ Lâm Hanh cả ngày nhắc tới nhắc lui "Chị họ cậu vì sao cậu cùng Nuôi Rắn có thể bay, tớ cùng Sư Sư hết lần này tới lần khác không thể bay, khi dễ chết người đi được", hoặc là câu nói trước kia "Chị họ cậu cậu không phải có thể bay sao, bay một cái đi a" ảnh hưởng, nàng cư nhiên cũng xem vô thượng khinh công thành một chữ "bay" rất bình thường.

Lần nữa chứng minh chân lý gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.

Quang ảnh trong mắt Lạc Thần hoảng động, liếc mắt nhìn đến.

"Em là muốn nói dường như em cũng biết một chút khinh công rồi, không biết có phải ảo giác hay không." Sư Thanh Y bước chân mềm nhẹ đi về phía trước, tự do tự tại, dường như hai tay là đôi cánh của nàng: "Lẽ nào là được chị mang theo sao?"

Lạc Thần sâu kín nói: "Em thiên tư thông minh, vô sự tự thông thôi."