Thị trấn Sắc Đạt, Huyện Cam Tư do dân tộc Tạng tự trị.
Đây là quốc gia phật giáo, vô số tín đồ thành kính không quản ngàn dặm đến đây tìm cõi Niết bàn, bất quá dừng chân ở Ngũ Minh Phật Viện điều kiện vô cùng hữu hạn, cho nên sẽ có rất nhiều du khách lựa chọn ở lại trong thị trấn.
Mười một giờ đêm.
Trêи đường phần lớn đèn đã tắt chỉ có đèn đường còn đang yếu ớt chiếu xuống tuyết bẩn ven đường.
Hai du khách trẻ tuổi mang theo vài túi đồ ăn vặt từ cửa hàng tiện lợi ven đường rẽ ra, hướng căn phòng tốt nhất mà bọn họ đã đặt trước.
Rất nhiều đèn đường đều tương đối cũ kỹ, thậm chí đã hư hao, vài con đường chật hẹp cùng ngõ hẻm là một mảnh tối như mực, vừa tối vừa lạnh, có lẽ cô gái sợ hãi nên nhích lại gần chàng trai kia.
"Sợ a?" Chàng trai trêu đùa nàng.
"Không có cướp chứ?" Cô gái nhìn trái nhìn phải.
Chàng trai giang hai tay ra ôm lấy cô gái: "Kẻ giết người đến cũng không sợ, anh sẽ bảo vệ em. Hơn nữa, nơi này có Phật tổ phù hộ."
Phanh một tiếng vang lên, một bóng đen từ bức tường thấp bên cạnh hai người nhảy xuống, lăn trêи mặt đất.
Hình như còn co giật, sau đó bóng đen kia cũng không nhúc nhích nữa.
"Anh….. Anh miệng quạ đen a!" Bật sáng màn hình điện thoại, cô gái mơ hồ nhìn thấy một nữ nhân trẻ tuổi, dưới thân một vũng máu, cùng tuyết bẩn hỗn tập một chỗ.
"Trời ạ, nàng chết rồi sao?" Chàng trai rõ ràng kinh sợ không nhẹ, co rúm lại mà bước đến gần: "Mau, mau báo cảnh sát."
Cô gái cúi đầu nhấn số điện thoại, đúng lúc này, nữ nhân chảy máu trêи mặt đất đột nhiên giống như xác chết sống lại mà nhảy dựng lên, một tay đoạt lấy điện thoại trong tay cô gái, sau đó ném mạnh xuống đất.
Khuôn mặt nữ nhân toàn là máu, gần như không phân biệt được dung mạo, tóc không phải rất dài cùng lắm chỉ ngang vai.
Nàng hung tợn nói: "Dám báo cảnh sát, tôi sẽ giết các người! Một chữ cũng không được nói !"
Chàng trai cùng cô gái kia mặt như màu đất, mắt mở trừng trừng nhìn nữ nhân bị thương bước thấp bước cao chạy vào trong bóng tối.
Dừng vài giây, hai người sợ đến bỏ chạy.
— Hách hách
— Cạch cạch
Qua khoảng chừng mười phút, âm thanh kỳ quái từ sau bức tường truyền đến.
Nữ nhân còn đang điên cuồng chạy đi, theo tình trạng của nàng hiện tại, quả thực chính là chạy đua trước lúc tử vong. Buổi tối ở cao nguyên vô cùng lạnh lẽo, nàng mặc rất dày, sau lưng bị thứ gì đó trảo thương vài đường, lưng áo hoàn toàn rách nát, máu trong thân thể không ngừng chảy ra từ vết thương.
— Hách hách
— Cạnh cạch.
Cùng với tiếng hồng hộc khàn đục cắn nuốt , âm thanh kia càng lúc càng gần, văng vẳng trong đêm tuyết Sắc Đạt.
Nữ nhân rẽ vào một con hẻm đen kịt, vô thức tìm súng bên hông kết quả chỉ sờ được một khoảng không, lúc này mới nhớ lại súng sớm bị thứ đó cướp đi, bóp nát trước mặt nàng.
Vết thương đau đến nữ nhân căn bản không đứng thẳng nổi, âm thanh kỳ quái cùng tiếng bước chân đã trở nên rõ ràng không gì sánh được, từng chút từng chút tiến đến bên này, mà nàng cũng không còn cách nào chạy được.
Nữ nhân thở hổn hển cúi thấp người, thấp giọng mắng: "Phật tổ, người con mẹ nó có thấy không? Người đến bảo vệ con a! Con không muốn chết!"
— răng rắc
Trong hẻm có vật gì đó bị đạp vỡ, trong không khí tràn ngập mùi chua.
Trong bóng tối, lộ ra một cái mặt quỷ mặt xanh nanh vàng dữ tợn đáng sợ.
Mặt nạ quỷ kia mang trêи mặt một nam nhân, nam nhân mặc quần áo đen, máu tươi băng lãnh theo đường gân xanh trêи tay hắn chảy xuống.
Nữ nhân nhìn mặt quỷ đến gần, hoảng hốt chốc lát mới mang theo nức nở nói: "Con là một tội nhân, cho nên con bị phật từ bỏ, đúng không?"
"Đúng vậy."
Ở một nơi khác có giọng nói thanh lãnh dễ nghe của nữ nhân cười trả lời nàng.
Nữ nhân toát đầy mồ hôi lạnh, quay đầu muốn xem qua phương hướng truyền đến tiếng trả lời, cùng lúc đó nam nhân mặt quỷ đã hướng nàng xông đến, sau đó gáy nàng tê rần, hoàn toàn mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại, nữ nhân cảm giác thân thể đã không còn đau nhức nữa, tựa hồ được băng bó xử lý qua nhưng căn bản lại không cách nào tự do hoạt động tay chân.
Nàng bị trói trêи ghế.
Rốt cuộc cũng là nhân vật lão luyện tàn nhẫn lăn lộn nhiều năm, nên chỉ kinh ngạc trong chốc lát, sau đó nàng bắt đầu cố sức giãy dụa, muốn tìm biện pháp cởi bỏ trói buộc.
Sợi dây buộc rất có kỹ xảo, càng giãy dụa trái lại càng chặt, nữ nhân lúc này mới không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, giận tái mặt quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút.
Đây là phòng khách một khách sạn sạch sẽ rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, chia ra phòng khách cùng phòng ngủ, khách sạn có điều kiện tốt như vậy ở trong thị trấn Sắc Đạt cũng không có mấy cái.
"Ra đi!" Nữ nhân hướng phòng ngủ thấp giọng quát: "Hoặc là lập tức giết tôi, ít tại đây dây dưa giả thần lộng quỷ đi."
Phòng ngủ một mảnh tĩnh mịch.
"Lăn ra đây!" Nữ nhân lớn tiếng quát lên.
"Xuỵt!" Phòng ngủ truyền đến thanh âm mềm nhẹ của nữ nhân, cùng giọng nữ trong ngõ hẻm trước đó rất giống nhau: "Như vậy sẽ dẫn cảnh sát đến, Trữ Ngưng."
Nghe được tên bản thân được chuẩn xác gọi ra, nữ nhân tóc ngắn bị trói chặt ngây ngẩn cả người.
"Tôi nghĩ cô nhất định sẽ không thích cảnh sát." Nữ nhân trong phòng ngủ nói.
Trữ Ngưng nhíu mày, do dự: "Giọng nói của cô…."
"Có phải rất quen hay không?" Trong phòng ngủ nữ nhân khẽ cười rộ lên: "Đều là lão bằng hữu, dĩ nhiên quen thuộc. Đều quen biết cả."
Nói xong, nàng từ phòng ngủ chậm rãi bước ra, nhiệt độ trong phòng khách rất thích hợp, nàng chỉ mặc áo lông hở vai cùng quần jean màu lam, tóc dài mềm mại tán trêи vai, tựa như phong cảnh tươi mới mỹ lệ lúc vào đông.
Trữ Ngưng nhìn nàng, biểu tình phức tạp.
"Buổi tối tốt lành, Trữ tỷ." Sư Thanh Y mỉm cười.
Nàng lại nâng tay nhìn đồng hồ, sau đó nga một tiếng: "Hai giờ sáng, hẳn là buổi sáng tốt lành."
Trữ Ngưng không hé môi.
Sư Thanh Y tìm một cái ghế, khí định thần nhàn ngồi trước mặt Trữ Ngưng, vẻ mặt ôn hoà nói: "Lo lắng cô không nghe lời cho nên tôi mới không mang cô đến bệnh viện, nếu như sau khi cô đâm bác sĩ nào đó rồi chạy mất tôi sẽ không chịu nổi trách nhiệm này. Bất quá không cần lo lắng, vết thương của cô không có gì trở ngại, tôi đã giúp cô xử lý qua."
"Ít ở đây giả mù sa mưa đi." Trữ Ngưng cười lạnh nói: "Cô cứu tôi, đương nhiên là có ý đồ, băng bó chữa thương đều chỉ vì đạt được mục đích của cô, tôi sẽ không có bất luận cảm kϊƈɦ gì đối với cô. Loại chuyện này tôi hiểu được."
"Dĩ nhiên rồi." Sư Thanh Y nháy mắt mấy cái: "Nếu không tôi ăn no rãnh rỗi đi cứu cô, chỉ để lãng phí thời gian cùng khí lực thôi sao."
"…. Cô!" Khuôn mặt Trữ Ngưng nhất thời biến thành màu gan heo.
Sư Thanh Y Sư mỉm cười: "Cánh tay, chân các chỗ, còn đau không?"
Trữ Ngưng ngẩn người, không biết trong hồ lô của Sư Thanh Y bán thuốc gì, vài lần trước đây nàng cảm thấy Sư Thanh Y giống như người thành tinh, trước mặt nàng sẽ đặc biệt sẽ giả vờ, hiện tại một khoảng thời gian không gặp đạo hạnh quả thực lại tăng thêm vài tầng, đều sắp không nhận ra nữa rồi.
Lúc trước ở Lạc Nhạn Sơn nên một súng giết chết nàng.
Sau này cũng sẽ không tự châm lửa thiêu mình như vậy.
Bất quá nghe Sư Thanh Y nhắc đến, Trữ Ngưng nhất thời cảm thấy cả người quả thật có một loại đau đớn quỷ dị. Đây không phải loại đau đớn do bị thứ đó trảo thương lúc truy sát, mà giống như thân thể bị nhét vào một không gian nhỏ hẹp, bị ép cuộn mình gấp tay gấp chân khiến cơ thể tê mỏi.
Nhìn vẻ tươi cười thuần khiết ấm áp vô hại của Sư Thanh Y, Trữ Ngưng chỉ cảm thấy cả người rét run, ngay cả da gà cũng nổi lên: "Cô….. Cô đã làm gì tôi?"
"Cô khẩn trương như vậy!?" Sư Thanh Y đứng dậy rót một ly nước: "Không giống tác phong của Trữ tỷ cô?"
Trữ Ngưng mặt băng bó lãng tránh.
Sư Thanh Y đạm nhạt nói: "Lúc đó cô hôn mê bất tỉnh, cả người toàn máu, tôi chỉ đành đến siêu thị bên cạnh mua một cái vali, đem cô nhét vào bên trong tạm thời chịu ủy khuất một chút, yên tâm, tôi mua loại lớn nhất. Bằng không cô như vậy sẽ hù dọa đến người khác, hơn nữa quầy tiếp tân trong khách sạn cũng không dễ lừa gạt như vậy."
Trữ Ngưng: "……"
"Cô sẽ không hy vọng cảnh sát đến đây chứ?" Sư Thanh Y mỉm cười: "Tôi cảm thấy chúng ta hẳn là nên lặng lẽ một chút."
Trữ Ngưng: "……"
"Uống đi." Sư Thanh Y đưa ly nước đến bên môi Trữ Ngưng.
Trữ Ngưng nghiêng mặt sang một bên.
"Người mất máu cần bổ sung nước." Sư Thanh Y chậm rãi nói.
Trữ Ngưng khó khăn xoay chuyển, lúc này mới cúi đầu uống nước.
Sư Thanh Y đặt ly nước xuống, lại lần nữa ngồi trước mặt Trữ Ngưng, ánh mắt đột nhiên biến lãnh: "Tôi không biết trước đây cô rốt cục giết bao nhiêu người, cũng không muốn biết, bất quá vì sao cô phải giết hai vị Lạt Ma trong phật viện? Bọn họ mới mười lăm tuổi, vẫn còn trẻ tuổi như vậy."
"Vướng bận, muốn giết sẽ giết." Trữ Ngưng vẻ mặt lạnh lùng.
Sư Thanh Y hỏi: "Lão bản của cô vì sao muốn cô giết bọn họ? Bọn họ đã biết cái gì, nên muốn giết để diệt khẩu?"
Trữ Ngưng không trả lời.
"Phật tổ sẽ không phù hộ cho cô. Cô giết con của hắn."
Trữ Ngưng nói: "Tôi không quan tâm cái gì Phật tổ, tất cả đều cút con mẹ nó cho tôi."
Sư Thanh Y cúi đầu nói: "Vậy lần trước tại sao trước khi chết lại khóc muốn gặp Phật Tổ."
Trữ Ngưng trầm mặc.
Qua hồi lâu, mới hung thần ác sát nói: "Cô phải biết rằng, chuyện cô muốn biết, cho dù tôi có thối rữa trong bao tử, cũng sẽ không cho cô được như ý."
Sư Thanh Y mỉm cười: "Lão bản của cô đã không cần cô nữa. Hắn cảm thấy cô rất vướng bận cho nên tối hôm qua cô thiếu chút nữa thì chết đi. Cũng đã như vậy, còn muốn thay hắn giữ kín ?"
Trữ Ngưng nói: "Tôi không dễ chịu, người khác cũng đừng mơ tưởng dễ chịu. Cô càng muốn biết, tôi càng không cho cô toại nguyện."
"Tôi biết." Sư Thanh Y đứng lên vỗ vỗ vai Trữ Ngưng: "Cô xương cốt vẫn thực cứng, Trữ Tỷ."
Trữ Ngưng cắn không tha: "Tôi biết tâm tư cẩn trọng, bất kể cô dùng thủ đoạn gì để đối phó tôi, tôi một chữ cũng sẽ không nói. Cùng nhau xuống địa ngục đi."
Sư Thanh Y nheo mắt, không chút để tâm khoát tay nói: "Tôi mệt mỏi, muốn đi ngủ."
Trữ Ngưng hung tợn trừng mắt nhìn nàng, hận không thể đem nàng ăn sống nuốt tươi vào trong bụng, nhưng bất đắc dĩ thân thể bị dây thừng trói buộc, ngay cả việc tứ chi cử động cơ bản cũng không thể làm được.
"Nga, được rồi." Sư Thanh Y đi vài bước lại quay đầu lại: "Cửa sổ tôi không đóng, nếu như có người nào đó từ bên ngoài tiến vào, xin thứ lỗi cho tôi."
"Cô…. cô có ý gì ?" Sắc mặt Trữ Ngưng trầm xuống.
"Nam nhân mặt quỷ kia, lúc đó tôi cũng chỉ khiến hắn xương cốt trật khớp, cũng không biết hắn có thức thời mà trở về hay không." Sư Thanh Y miễn cưỡng che miệng ngáp: "Làm một sát thủ ưu tú phải giữ đạo đức nghề nghiệp, dĩ nhiên là không đạt mục đích không bỏ qua. Hắn sẽ không bỏ qua con mồi của mình, huống hồ là —"
Trữ Ngưng mặt như màu đất.
"Một con mồi bị trói không thể chống trả." Sư Thanh Y cười nói.
Trữ Ngưng: "…….."
"Ngủ ngon, Trữ Tỷ." Sư Thanh Y đi vào phòng ngủ, thuận tiện tắt đèn đi.
Giọng nói của nàng rất nhẹ: "Hắn sẽ đến."
Ngoài cửa sổ bóng đêm nặng nề, gió lạnh gào thét, tuyết đọng trêи những tán cây ven đường đổ xuống.
— Hách hách.
— Cạch cạch.