"Thật ra em đã nghĩ đến điểm ấy." Khuôn mặt Sư Thanh Y chôn ở nơi mềm mại trước ngực Lạc Thần, giọng nói thấp hơn nữa: "Chỉ là lúc đó em có chút khẩn trương, không dám đi mở tủ quần áo."
Trong loại thời tiết này mà qυầи ɭót của nàng lại ướt đến như vậy, lạnh như băng, thực sự không muốn mặc vào để đi lấy quần áo sạch, cho dù chỉ mặc vài phút cũng cảm thấy khó chịu.
Nàng tình nguyện bên dưới không mặc, mặc áo ngủ trực tiếp đi.
Lạc Thần vuốt ve thân thể của nàng, nhẹ nhàng hôn nàng: "Chị đi lấy. Em vào phòng tắm chờ chị."
Sư Thanh Y được Lạc Thần âu yếm vuốt ve như vậy, dư vị trước đó vẫn còn, rất nhanh lại có cảm giác, mặt đỏ như hoa đào: "Chị chờ một chút, em nghĩ cùng chị như thế này …. một lát nữa."
Nàng tham luyến thời gian cùng Lạc Thần quang lỏa dán vào nhau như lúc này, da thịt Lạc Thần mềm nhẵn ấm áp, nàng thực sự luyến tiếc buông ra.
"Được." Lạc Thần ôm nàng, cười thấp giọng đáp ứng.
Qua một đoạn thời gian Lạc Thần đứng dậy yên lặng mặc áo ngủ, đi đến phòng ngủ. Nàng nội lực thâm hậu, bước đi từ trước đến nay không phát ra tiếng động, giống như sương lạnh nhẹ nhàng tan trong bóng đêm.
Sư Thanh Y ôm lấy chăn từ sô pha ngồi dậy, nhẹ nhàng hít một hơi, quay đầu nhìn thấy qυầи ɭót của mình tùy ý ném ở một bên, cách đó không xa lại có một cái, đó là của Lạc Thần.
Sư Thanh Y hiểu được, lại đỏ mặt.
Nàng do dự một lát, nhặt lấy cái kia của Lạc Thần xoa trong lòng bàn tay, cũng giống như cái của nàng, vô cùng ẩm ướt.
….. Lúc này mặt càng đỏ hơn.
Khuôn mặt Sư Thanh Y nóng rực, lập tức mặc áo ngủ đứng lên, cầm lấy hai chiếc qυầи ɭót cần phải giặt vào phòng tắm.
Lạc Thần lấy xong quần áo trở về.
Sư Thanh Y thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh đạm nhiên, cũng biết khả năng trà trộn của nàng, sẽ không quấy nhiễu đến những người khác trong phòng ngủ, lo lắng cũng tạm thời buông xuống.
Hai người mở vòi sen cùng nhau tắm, nhiệt khí rất nhanh bốc lên.
Lạc Thần xoa bọt biển nhuyễn mịn trêи da thịt của Sư Thanh Y, nói: "Lát nữa dự định ngủ ở nơi nào?"
Quay trở lại giường đến trong phòng ngủ.
Hay là trêи sô pha.
"Em và chị cùng nhau." Hàng mi dài nhiễm bọt nước của Sư Thanh Y khẽ buông xuống, nhẹ giọng nói.
Thật muốn mỗi một khắc cũng không xa cách nữ nhân trước mắt. Cho dù ngày hôm sau bị Vũ Lâm Hanh bọn họ nhìn thấy, nàng cũng tự tin có vô số lý do để biện giải, vạn nhất thực sự giải thích không được thì nàng cũng không quan tâm đến nữa.
Lạc Thần không nói gì, khóe môi khẽ cong.
Tắm rửa tẩy đi hương thơm không thể nói, mệt mỏi cũng rút đi. Sư Thanh Y nép vào trong lòng Lạc Thần, hai người ngủ một đêm trêи ghế sô pha.
Sáng sớm hôm sau, hai người một trước một sau thức dậy. Trong xe yên tĩnh, xe vẫn đang chạy trong sương mù sáng sớm, đêm qua Phong Sanh lái xe một đêm đến bây giờ vẫn chưa ngủ.
Rửa mặt xong, Sư Thanh Y vội vàng mang quần áo đêm qua nàng cùng Lạc Thần thay ra đi giặt sạch, sau đó phơi khô. Bên kia Lạc Thần thu dọn xong sô pha gọi điện thoại cho Phong Sanh, báo cho hắn đến trạm dừng chân kế tiếp thì dừng lại.
Trong lúc chờ quần áo khô, Thiên Thiên từ phòng ngủ đi ra, cười hướng Sư Thanh Y chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành, Sư Sư."
Sư Thanh Y nhớ đến chuyện tối qua cùng Lạc Thần trêи sô pha, bên tai nóng rực, lại có chút khẩn trương, nhưng chỉ có thể giả vờ bình tĩnh mà che giấu.
Ánh mắt của nàng lướt qua khuôn mặt Thiên Thiên, phát hiện thần sắc của Thiên Thiên cũng không khác thường, nên cũng khẽ cười: "Buổi sáng tốt lành."
"Tối qua ngủ ngon không?" Thiên Thiên nghiêng đầu hỏi.
"Tốt…… vô cùng tốt." Sư Thanh Y nghiêm túc gật đầu, lại hỏi: "Cậu thì sao?"
Xin cậu tối qua nghìn vạn lần phải ngủ trầm, ngủ ngon.
Nếu cậu ngủ không ngon, thì tớ cũng không được rồi.
"Rất tốt." Thiên Thiên nói: "Trêи xe xóc nảy dễ mệt mỏi, so với ở nhà trái lại ngủ trầm hơn một chút."
Sư Thanh Y âm thầm thở ra một hơi.
Câu sau của Thiên Thiên lại khiến tim nàng nhảy lên: "Tớ nhớ hôm qua sau khi cậu tắm đã giặt quần áo, sáng sớm hôm nay lại giặt, là phần còn thừa lại sao?"
Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, trong lòng Sư Thanh Y kinh hãi, nhưng lúc trả lời mặt vẫn không đổi sắc: "Ban đêm đổ chút mồ hôi, tớ cảm thấy không thoải mái, nên sáng sớm đã đem áo ngủ giặt sạch."
Thiên Thiên nhìn nàng một hồi lúc này mới quyến rũ cười: "Cậu thật là yêu sạch ."
Nói xong, còn vỗ nhẹ vai nàng một cái.
Thân thể Sư Thanh Y kéo căng đến thẳng tắp: "Cách trạm nghỉ kế tiếp còn khoảng năm phút, cậu đi thu đọn trước đi, đợi lát nữa đến bên này ăn sáng."
Thiên Thiên gật đầu, cười rời đi.
Sư Thanh Y phơi xong quần áo, tiếp tục chuẩn bị bữa sáng cho những người trêи xe.
Cháo gạo trắng táo đỏ sáng sớm nấu trêи bếp, hương khí ấm áp thanh sảng từ phòng bếp bay ra, Vũ Lâm Hanh mệt mỏi nên thức dậy rất trễ, cáo lẽ là bị bữa sáng của Sư Thanh Y làm cho tỉnh.
Vũ Lâm Hanh chui vào phòng bếp, tóc dài mềm mại như hải tảo có chút tán loạn. Đôi mắt hoa đào của nàng mơ hồ, đại khái là vẫn mang theo vài phần khí tức khi rời giường, yên lặng chăm chú nhìn cổ tay trắng noãn của Sư Thanh Y quấy cháo.
"Hiện tại chưa thể ăn." Sư Thanh Y vội vàng quấy: "Mau đi rửa mặt chải đầu đi, tiểu thư cậu rất quan tâm đến hình tượng không phải sao?"
"Tối qua bị xe xóc nảy ngủ không yên." Vũ Lâm Hanh miễn cưỡng.
"Cáp?" Sư Thanh Y xoay mặt qua, tay run lên.
Lạc Thần đang luộc trứng tâm bình khí định, trái lại rất bình thản.
"Cáp cái gì cáp?" Vũ Lâm Hanh xoa cổ của mình, tự mình nói dong dài: "Hôm qua trước khi ngủ tớ cảm thấy một đoạn đường cao tốc tu sửa không tốt lắm, phỏng chừng là bình thường bị xe trọng tải lớn ép hỏng, hỏng rồi lại không đúng lúc tu sửa, tớ cảm thấy người ở trong xe cũng sắp phát điên. Sư Sư, cậu cảm thấy sao?"
"Tớ cảm thấy cũng không phải xốc như vậy." Sư Thanh Y thản nhiên nói.
Tuy rằng….. Quả thật là có chút….. điên cuồng.
Trong lòng nàng suy nghĩ nên lúc quấy có chút cố sức, táo đỏ căng mộng bị quấy cuộn lên.
"Này, Sư Sư, sắp quấy tràn ra ngoài rồi." Vũ Lâm Hanh vội vàng đẩy nàng.
Sư Thanh Y vội vã điều chỉnh lại. Nàng phát hiện biểu hiện của Vũ Lâm Hanh rất tự nhiên, tối qua nàng ngủ quả thật là không biết xảy ra chuyện gì nhưng Thiên Thiên thì không nhất định.
Lạc Thần lấy quả trứng đã luộc chín ra, ngón tay thon dài chậm rãi lột vỏ, lộ ra lòng trắng trứng trắng noãn bên trong.
Ánh mắt Sư Thanh Y thỉnh thoảng đảo qua một chút, vẫn luôn cảm thấy động tác của nàng giống như đang cởi quần áo.
"Chị họ cậu, tớ muốn uống cà phê, tớ đi rửa mặt trước, cậu ở đây pha cho tớ." Vũ Lâm Hanh híp mắt cười nhìn về phía Lạc Thần.
"Uống không tốt." Lạc Thần cúi đầu cắt quả trứng trắng vàng thành hai nửa: "Sẽ nhanh già."
Vũ Lâm Hanh: "……"
"Cậu muốn uống, tớ sẽ pha." Lạc Thần nói.
Vũ Lâm Hanh lúc này không còn cách nào khác.
Sư Thanh Y cười nói: "Cô lập tức đi rửa mặt đi."
Xe dừng ở trạm dừng chân, mọi người ngồi trước bàn ăn bữa sáng, Lạc Thần rót một tách sữa nóng cho Vũ Lâm Hanh, một tách cà phê nóng, để chính nàng chọn, kết quả Vũ Lâm Hanh uống hết cả hai tách.
Sau khi nghỉ ngơi một đoạn thời gian, Phong Sanh mệt đến hai mắt quần thâm, đi vào phòng ngủ, Tô Diệc thật ra cũng rất uể oải, vì vậy Sư Thanh Y để hắn cũng đi ngủ, còn chính nàng phụ trách ca sáng hôm nay.
Đến Tứ Xuyên, ngày 27 cuối năm xe tiến vào thị trấn Nhạc Sơn của huyện Nga Biên do dân tộc Di tự trị, cuối cùng đến thị trấn Hắc Trúc Câu.
Huyện Nga Biên do dân tộc Di tự trị, ở đây mấy đời người Di tụ tập, cho tới bây giờ cũng bảo lưu rất nhiều phong tục truyền thống. Đồng thời ở đây người Hán cũng rất nhiều, người dân hai tộc Di, Hán chiếm tỉ lệ lớn, ngoài ra còn có một phần nhỏ các dân tộc khác phân bố rải rác ở nơi này.
Hắc Trúc Câu rất lâu trước đây nổi tiếng là thần bí thậm chí kinh khủng, dân bản xứ đối với những việc đó vô cùng kính ngưỡng, những năm chín mươi vẫn không người ở, về sau chính phủ lợi dụng danh tiếng thần bí bên ngoài của nó đầu tư biến nó trở thành khu du lịch, đầu năm 2000 chính thức trở thành công viên quốc gia, cần mua vé mới được vào khu sinh cảnh.
Sau khi trở thành khu sinh cảnh, người đến nơi này du lịch càng ngày càng nhiều, xung quanh đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lưu lại Tô Diệc tiến hành cung cấp thêm nhiên liệu các thứ vật phẩm, nhóm người Sư Thanh Y đi vào thôn trấn.
Qua vài ngày nữa là năm mới, trêи đường giăng đèn kết hoa, đang chuẩn bị giã từ năm cũ đón năm mới. Tuy rằng năm mới của dân tộc Di cùng Hán tộc bất đồng, đã sớm trôi qua nhưng trong thôn trấn người Hán rất nhiều, đến nơi này du lịch phần lớn cũng đều là người Hán, du khách lui tới, nên hương vị tân niên vẫn vô cùng nồng đậm.
Sư Thanh Y chủ yếu là đến nơi này mua đồ, trong lòng nàng đã có danh sách rõ ràng, trong các loại cửa hàng ra ra vào vào, nhanh chóng mua hàng hóa đến lúc đó sẽ do Phong Sanh dùng xe môtô chở đến xe cắm trại.
Ngoại trừ thực phẩm cùng vật dụng cần thiết, Sư Thanh Y thậm chí còn mua pháo hoa, Vũ Lâm Hanh đối với loại hứng thú này của nàng không có biểu thị gì, Sư Thanh Y chỉ là cười với nàng.
Trong một cửa hiệu có bài bán một ít vật nhỏ, trong đó có một cây nõ, sao với cung nõ bình thường nhỏ hơn rất nhiều, thậm chí còn chưa lớn bàn lòng bàn tay, mép nõ có ba rãnh bắn.
Sư Thanh Y hỏi qua lão bản, lão bản nói cho nàng biết đây là vũ khí tự chế, có thể dùng để bắn chim, nhưng giá cũng không rẻ.
Hắc Trúc Câu có rất nhiều phi cầm tẩu thú, rất nhiều loài chim quý hiếm đã được bảo vệ, bất quá chỉ cần không liên quan đến những loài chim thuộc phạm trù quốc gia bảo hộ thì không có vấn đề gì, lão bản kia nói với Sư Thanh Y rất nhiều du khách mua loại nõ nhỏ này chơi, giống như thiết tha hy vọng Sư Thanh Y cũng mua một cái.
Có thể tỉ mỉ nghiên cứu một chút cấu tạo cái nõ nhỏ kia, cảm thấy rất có ý tứ, có thể cải tạo phạm vi sử dụng, nên hướng lão bản mua hai cái, nhét vào trong ba lô, lại mua thêm một số linh kiện khác.
Có lúc nàng còn có thể một số cửa hiệu đặc sắc, thấy có một chỗ bán rượu tự ủ, Sư Thanh Y có hứng thú liền mua hai bình.
"Chị thích uống loại này sao?" Sư Thanh Y hỏi Lạc Thần: "Rượu gạo của người Di."
Lạc Thần gật đầu: "Cũng rất thuần hương."
"Chị ở nhà cũ có chôn rượu sao?" Sư Thanh Y thoáng nghiêng đầu, ánh mắt trong trẻo.
Người đến người đi, nàng giống như lấp lánh yên tĩnh cùng ấm áp giữa biển người chen chúc.
Lạc Thần nhìn nàng một lát, mới nói: "Có chôn. Chị tự mình ủ."
"Lâu năm như vậy nhất định là rất ngon." Sư Thanh Y tự đáy lòng cười nói.
"Đến lúc đó cho em nếm thử, chị chôn trong hầm rượu."
Giọng nói của Sư Thanh Y rất nhẹ: "Em tửu lượng không tốt, uống sẽ say."
Ánh mắt Lạc Thần thâm thúy lại mang theo vài phần sủng nịch: "Chị ủ, sẽ không dễ say như vậy."
Sư Thanh Y cười cười, nàng rất nhạy cảm, lại đột nhiên quay đầu.
Cách đó không xa đứng một nam nhân vóc dáng cao gầy mặc áo khoác mà cà phê, trêи cổ treo một chiếc máy ảnh, trêи lưng mang một ba lô du lịch, đang hướng bên này chụp ảnh.
Phát hiện Sư Thanh Y các nàng đang nhìn hắn, khuôn mặt tuấn tú của nam nhân lộ ra tiếu ý tươi đẹp: "Này, các mỹ nhân nhìn bên này, cười một cái!"
Bốn nữ nhân đồng thời xoay lưng đi, không nhìn hắn.
Nam nhân rõ ràng bị đả kϊƈɦ, nụ cười vui vẻ chùng xuống.
Sư Thanh Y mua xong rượu gạo, thanh toán tiền, nam nhân kia còn đang ở đó chụp hình.
Nam nhân hướng Sư Thanh Y cùng Lạc Thần các nàng mấy người liên tiếp nhấn máy, màn hình lúc đó mới dời đi, một lát sau, một nữ tử mặc áo lông đã chạy tới nói chuyện với hắn.
"Tớ còn chưa chụp xong, các người thật sự đi a?" Nghe nữ tử thấp giọng nói xong, sắc mặt nam nhân nhất thời héo úa: "Vẫn là từ bỏ đi, tớ rất sợ hãi. Tớ thấy mấy người bọn họ thực sự là điên rồi, cậu đừng theo chân bọn họ."
Nữ tử cười mắng nam nhân gà mái, nam nhân lẩm bẩm một câu gà mái thì gà mái, sau đó bị nữ hài kéo đi.
Nhận thấy đã mua xong, Sư Thanh Y các nàng cũng thay đổi chỗ, đến một cửa hàng mỹ nghệ.
Lạc Thần cúi đầu nhìn đồng hồ, nhóm người ở ngoài cửa đợi một lúc, cuối cùng chờ được một nam nhân trung niên mặc trang phục Di tộc, trêи đầu đội mũ lông dê chống lạnh, phía sau là một con chó vàng.
"Lạc tiểu thư." Nam nhân hướng Lạc Thần chào hỏi, dùng Hán ngữ cứng nhắc nói: "Hoan nghênh cô."
Lạc Thần gật đầu: "A Thố Nhật Tắc, lại gặp nhau."
Nàng xoay người giới thiệu: "Những người này là bạn tốt của tôi."
Nhất nhất báo tên, A Thố Nhật Tắc sang sảng cười nói: "Hoan nghênh các người. Là hướng đạo, tôi sẽ dẫn các người đến "thần tiên thụ". Chúng ta hiện tại có thể xuất phát, nắm bắt thời gian, đến lúc đó còn có thể ngắm vân hải vãn hà* mỹ lệ."
——————–
p/s: vân hải vãn hà : biển mây nắng chiều
Hướng đạo : người dẫn đường, mình tóm lại hai chữ cho nó ngắn.