"Không để làm gì." Sư Dạ Nhiên đạm nhạt nói: "Đi ngang qua."
Gân xanh trêи huyệt Thái Dương của Duẫn Thanh càng nổi lên lợi hại, chăm chú nhìn đống gỗ hỗn độn trêи bàn, thấp giọng nói: "Cũng chỉ là…. đi ngang qua?"
"Phải, đi ngang qua." Sư Dạ Nhiên lại nhấp một ngụm cafe, khẽ chau mày, lúc này mới đặt tách cafe của Duẫn Thanh xuống: "Lẽ nào giáo sư cho rằng tôi là đặc biệt đến đây tìm cậu sao?"
Trong lòng Duẫn Thanh đột nhiên giống như bị kim đâm, mơ hồ đau xót: "Làm sao có thể. Sư tổng bận rộn như vậy, thế nào lại rãnh rối làm loại chuyện này."
Sư Dạ Nhiên không nói lời nào, đối mắt đen láy lẳng lặng nhìn Duẫn Thanh.
Duẫn Thanh lẫn tránh ánh mắt của Sư Dạ Nhiên, mặt không chút thay đổi mà ngồi xuống, nâng tay thu dọn những mảnh gỗ trêи bàn, chuẩn bị tiếp tục dựng mô hình.
"Đã nhiều năm rồi, cafe hòa tan của cậu cũng vẫn khó uống như vậy." Sư Dạ Nhiên nhìn ngón tay thon dài của nàng đang tất bậc thu dọn những mãnh gỗ, nói.
Duẫn Thanh chăm chú dựng lại mô hình, cười nhạt: "Tôi không có yêu cầu cuộc sống cao như Sư tổng, cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi để tự mình đi pha cafe. Thực sự là làm khó Sư tổng vừa rồi phải uống hai ngụm, xin lỗi."
Sư Dạ Nhiên đối với Duẫn Thanh trả lời lại một cách mỉa mai cũng không để trong lòng, thoạt nhìn hình như là sớm đã thành thói quen. Ánh mắt liếc nhìn đến một chồng sách chất cao trêи bàn, khóe môi của nàng đột nhiên lộ ra một tia ý cười.
"Sơn Hải Dị Chí, Thái Bình Ngiễm Ký, Dậu Dương Tạp Trở, Chí Quái viết tay và tái bản…."
Sư Dạ Nhiên khẽ nâng đầu ngón tay, mạn bất kinh tâm đọc ra tên mấy quyển sách, đồng thời mở ra một quyển sách cổ trêи mặt bàn, xem sơ lược một lần, có thể thấy bên trong những dòng ghi chú rất cẩn thận.
Chữ viết đoan chính nghiêm nghị, cũng giống như người đã viết ra chúng.
Duẫn Thanh nhìn thấy vậy, lập tức đứng lên, khuôn mặt lạnh lẽo mà đem những quyển sách kia ôm vào trong ngực, mang đến đặt trêи giá sách cách đó không xa.
Khuôn mặt thanh lạnh của Sư Dạ Nhiên trái lại khó có được mà nở nụ cười: "Trước đây cậu không phải luôn nói loại bí thư viết về quỷ thần là sách mê tín, không hề có giá trị sử dụng sao? Nhưng nhìn những gì cậu ghi chú, dường như nghiên cứu vô cùng suy mê."
Duẫn Thanh cúi đầu: "Tôi xem sách gì cũng không liên quan đến cậu."
"Đi một chuyến Lạc Nhạn Sơn cổ mộ, đào ra một bảo tháp, lại khiến cậu thay đổi nhiều như vậy sao?"
Duẫn Thanh trở nên cảnh giác, quay đầu lại, ánh mắt băng lãnh khóa lấy Sư Dạ Nhiên: "Chuyện Lạc Nhạn Sơn là cơ mật khảo cổ, hơn nữa cũng là cơ mật của chính phủ. Cậu thế nào……"
Sư Dạ Nhiên xuy một tiếng: "Chuyện tổ khảo cổ của các người xuống dò mộ, đối với tôi mà nói, không có gì bí mật."
"Sư tổng." Duẫn Thanh kéo cánh của thủy tỉnh của giá sách lại, đi đến bên cạnh Sư Dạ Nhiên, thốt ra từng chữ một: "Nếu như sau này không có việc gì quan trọng, xin đừng tùy tiện vào phòng làm việc của tôi. Nơi này có rất nhiều văn vật tư liệu, tôi hy vọng cậu có thể chú ý thân phận của mình một chút."
"Nga? Giáo sư cậu trái lại nói một chút xem, tôi là thân phận gì?" Sư Dạ Nhiên liếc mắt nhìn nàng.
Duẫn Thanh cắn môi, vẻ mặt băng lãnh, tựa hồ đang đè nén gì đó.
Dừng một chút, nàng nhìn hướng Sư Dạ Nhiên đè nặng giọng nói: "Tuy rằng tôi vẫn luôn ở trong trường đại học, nhưng cũng không phải người mù. Mấy năm nay, nhà họ Sư các người ngầm bán đồ cổ, những thứ đó ở đâu mà có, trong lòng cậu hẳn là so với tôi hiểu rõ hơn mới phải?"
Khảo cổ cùng trộm mộ từ trước đến này đối chọi gay gắt. Tuy rằng quá trình có rất nhiều điểm tương tự nhau nhưng bản chất lại trái ngược.
Sư Dạ Nhiên cũng không lên tiếng, nghênh đón ánh mắt của Duẫn Thanh.
"Tổ tiên nhà họ Sư các người liên quan đến trộm mộ đúng không?" Duẫn Thanh đè thấp giọng nói hơn nữa.
"Đúng vậy." Sư Dạ Nhiên thẳng thắn, nghiêng thân thể cao gầy dán đến trước mặt Duẫn Thanh: "Giáo sư, vậy thì đến sở cảnh sát tố giác tôi, để cho bọn họ đến điều tra tôi, điều tra công ty của tôi, gia tộc của tôi."
Duẫn Thanh lộ ra khuôn mặt tái nhợt, lui về phía sau hai bước, lựng tựa sát bàn làm việc.
Sư Dạ Nhiên lặp lại: "Đi tố cáo tôi đi."
Duẫn Thanh đưa tay sờ trêи bàn làm việc, nắm chặt lấy hai mảnh gỗ trong tay. Đường cong trước ngực không ngừng phập phồng, nàng gần như không thở nổi.
"Không dám." Sư Dạ Nhiên giọng nói tựa như gió đông: "Hay là vẫn còn nhớ đến bốn năm tình cảm trong trường đại học khảo cổ năm đó, nên luyến tiếc?"
Đại học…. bốn năm.
Năm tháng niên thiếu đi qua, tựa như những hồi ức đặc biệt khó quên khiến sắc mặt Duẫn Thanh càng trở nên tái nhợt.
Sư Dạ Nhiên lãnh đạm nói: "Kỳ thực tôi cũng không hoàn toàn là đi ngang qua. Tôi có một thứ muốn tặng cậu."
Duẫn Thanh không phản ứng, toàn bộ thân thể tựa hồ đều cứng nhắc, Sư Dạ Nhiên đến gần nàng, đôi môi băng lãnh dán bên tai Duẫn Thanh, nhẹ giọng nỉ non: "Thứ sáu tuần sau là ngày mấy, cậu cũng biết đúng không. Tớ ở Sư trạch chờ cậu, hẳn là vẫn chưa quên đường đi?"
Duẫn Thanh: "…….."
"Rất nhanh qua, và cậu lại già đi một tuổi." Khóe môi Sư Dạ Nhiên khẽ cong: "Đây là thiệp mời, nhận lấy đi, bà cô già."
Duẫn Thanh rốt cục cả người run lên: "Sư Dạ Nhiên, cậu câm miệng. Lẽ nào cậu…. cậu không phải bà cô già sao?"
Ư "Tớ dĩ nhiên phải. Cho đến bây giờ tớ đều thừa nhận."
Duẫn Thanh cắn môi, sắc môi càng thêm nhợt nhạt.
"Thời gian, luôn không chờ đợi ai cả." Ngón tay Sư Dạ Nhiên vén vài sợi tóc buông xuống bên tai Duẫn Thanh: "Gặp lại, giáo sư."
Ngón tay thon dài thu lại, Sư Dạ Nhiên không nói thêm nữa, lưu loát rời khỏi phòng làm việc, sau đó đóng cửa lại.
Lưu lại Duẫn Thanh một mình tựa vào bàn làm việc, sắc mặt tái nhợt, bên tai cũng đỏ ửng.
Qua thật lâu, ánh mắt nàng rũ xuống, bưng tách cafe Sư Dạ Nhiên uống còn lại trêи bàn, chậm rãi nhấp một ngụm.
Trong phòng tài liệu, Sư Thanh Y đang cũng Tào Duệ nói chuyện, tinh thần của hắn hiện tại đã tốt hơn rất nhiều.
Bàn luận nhiều nhất chính là chuyện trong bệnh viện tâm thần, mà khi nói đến cuộc sống trong bệnh viện tâm thần trước đó, tâm tình Tào Duệ dao động rất lớn, chờ lúc nói đến một số chuyện quỷ dị ở nơi đó, gương mặt Tào Duệ đỏ bừng, gần như có chút không khống chế được bản thân, Sư Thanh Y đành phải lập tức ngừng lại, rót cho hắn ly nước, dừng đề tài này lại.
Nghỉ ngơi khoảng nữa giờ, Tiêu Ngôn đứng trước giá sách chọn lấy một quyển sách, vừa lật vừa nói: "Sư Sư, thời gian không còn sớm nữa, hẳn là có thể tìm giáo sư nộp bài rồi. Chờ mười hai giờ, chúng tôi đi ăn một bữa cơm, sư huynh mời khách."
"Cảm ơn ý tốt của sư huynh." Sư Thanh Y cười nói: "Buổi trưa tôi còn phải ra ngoài đón một người, ăn cơm hay là chờ lần sau, tôi sẽ mời. Tôi đi tìm giáo sư trước."
"Đón người?" Tiêu Ngôn nhướng mi: "Đón người nào?"
"Một người bạn." Sư Thanh Y ngắn gọn trả lời, sau đó xoay người ra cửa đi tìm Duẫn Thanh để nộp bài.
Lúc nộp bài, Duẫn Thanh vẫn nghiêm túc lãnh đạm như trước, hỏi Sư Thanh Y một ít chuyện gần đây, thỉnh thoảng lại không mặn không nhạt quan tâm vài câu.
Nhưng dù vậy, Sư Thanh Y vẫn tỉ mỉ phát hiện tâm tình Duẫn Thanh tựa hồ không tốt, vì vậy không ở lại phòng làm việc lâu, sau khi Duẫn Thanh giao việc sắp tới xong, nàng liền rời khỏi.
Gần giữa trưa, Sư Thanh Y cùng Tiêu Ngôn và Tào Duệ thảo luận công việc một lúc, sau đó rời khỏi trường học, lái xe đi đón Lạc Thần. ư
Lúc đến trường dạy lái xe đã hơn mười hai giờ, Sư Thanh Y chạy đến sân tập lái xe, chỉ thấy nơi đó vô cùng vắng vẻ, giáo luyện cùng học viên sớm đã rời khỏi, chỉ còn một hai chiếc xe dùng luyện điều khiển đang đỗ xe vào một góc, yên lặng nằm dưới ánh năng mùa thu xem như ôn hòa.
Xung quanh sân tập đều là cây long não, xanh um tươi tốt, Sư Thanh Y vài phút, mới tìm được chỗ Lạc Thần nói trong điện thoại.
Phía xa, một thân ảnh đơn bạc cao gầy yên lặng ngồi trêи ghế dài dưới bóng cây long não.
Nữ nhân hơi khom lưng, tựa hồ đang cúi đầu nhìn gì đó, ánh mặt trời nhỏ vụn xuyên qua tán cây, rơi xuống mái tóc đen dài thẳng tắp của nàng. Rõ ràng là ấm áp, nhưng lại tăng thêm vẻ đạm nhạt của nàng, lại có vài phần đơn bạch tịch mịch.
Sư Thanh Y mang theo nước vừa lấy trong tủ lạnh trêи xe, hướng Lạc Thần đi đến, lúc này mới phát hiện nàng đang nhìn chỉ tay của mình.
Nhìn rất chăm chú.
Sư Thanh Y tận lực bước nhẹ, hơi cúi người, chuẩn bị dùng chai nước trong tay áp lên má Lạc Thần lại bị nàng dễ dàng bắt lấy cổ tay, dừng lại giữa không trung.
Sư Thanh Y nhẹ nhàng xích một tiếng, cười rộ lên: "Cảm quan của chị vẫn luôn nhạy bén như vậy, thật không thú vị."
Lạc Thần mỉm cười, nhận lấy chai nước trong tay Sư Thanh Y, sau đó kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.
"Hôm nay học như thế nào?" Sư Thanh Y có vài phần trêu đùa hỏi nàng: "Xe có đâm vào cây hay không?"
Lạc Thần xoa bóp cánh tay phải, ánh mắt rũ xuống, đạm nhạt nói: "Lại đâm vào cây."
"Cái gì?" Thân thể Sư Thanh Y lập tức ngồi thẳng, chuẩn bị vén tay áo của Lạc Thần lên kiểm tra, miệng liên tục nói: "Lần sau lái thử nhất định phải cẩn thận, đặc biệt là đừng cố sức nhấn ga, đừng gấp gáp, từ từ sẽ được, biết không? Cánh tay có làm sao không? Rốt cục là đụng vào đâu, để em xem."
Lạc Thần chỉ nâng đôi mắt sâu thẳm dò xét nàng, mỉm cười không nói.
Sư Thanh Y kéo tay áo của Lạc Thần xuống, nhéo lên cánh tay của nàng một cái: "Luôn gạt người, lần sau sẽ không tin chị nữa."
Lạc Thần gật đầu: "Ân, ít tin chị một chút, cũng tốt."
Nàng vừa cười vừa nói, ngữ khí rất đạm nhạt, ngược lại khiến Sư Thanh Y có chút kinh ngạc.
Ở trong lòng suy nghĩ một chút, Sư Thanh Y mới nhẹ giọng nhẹ giọng: "Đi, chúng ta đi ăn cơm, học đến giữa trưa, chị nhất định rất đói bụng."
Lạc Thần không để tâm đến chuyện ăn cơm, chỉ là nói: "Hôm nay ở trong trường đã gặp Tào Duệ sao?"
Sư Thanh Y "ân" một tiếng.
"Em nhất định đã cùng hắn nói chuyện." Đôi mắt Lạc Thần thâm trầm: "Sức khỏe của hắn thế nào? Lại cùng em nói chuyện gì?"
Sư Thanh Y tỏ vẻ một chút cũng không gạt được chị, dừng một chút mới nói: "Vốn dĩ muốn nhân lúc ăn cơm nói với chị. Về bệnh viện tâm thần kia, Tào Duệ quả thực đã nói rất nhiều."
Lạc Thần nhấp một ngụm nước, yên lặng đợi Sư Thanh Y nói tiếp.
Đại khái là do nội dung nói chuyện, dưới sắc trời trong xanh, giọng nói của Sư Thanh Y nghe ra lại có chút u lãnh, khiến bóng râm càng thêm râm mát.
Sư Thanh Y nói: "Tào Duệ nói cho em biết, trong bệnh viện tâm thần nuôi quái vật."
"Quái vật?" Đôi mắt Lạc Thần rũ xuống.
"Đúng vậy." Sư Thanh Y tựa lưng vào ghế dài, vẻ mặt càng thêm trầm lặng: "Tất cả mọi người đều biết, trong bệnh viện tâm thần có rất nhiều bệnh nhân với rất nhiều trạng thái tâm thần khác nhau, trong số đó có rất nhiều người là dân vô gia cư, thân phận bất minh. Còn một số vì bị bệnh nên người nhà vứt bỏ, rất đáng thương, bởi vì tinh thần có vấn đề được người nhà đưa vào bệnh viện điều trị, sau đó người nhà cũng không muốn quan tâm đến nữa, liền bỏ mặc trong bệnh viện. Mặt khác còn lại là những người có thân nhân thăm nom chăm sóc. Chính là ba nhóm người này hợp thành một bệnh viện tâm thần."
Lạc Thần nghe vậy, trong lòng thông thấu, nói: "Cho nên, bệnh nhân vô gia cư và bệnh nhân bị người thân vứt bỏ, xảy ra vấn đề?"
Sư Thanh Y thở dài: "Ân. Chính vì bọn họ không ai quan tâm đến, hồ sơ bệnh án gần như là giấy trắng, cho nên lúc bọn họ "phát bệnh" chết đi, cũng không có ai để tâm. Tào Duệ nói, đã từng có vài buổi tối, có loại bệnh nhân này đang điều trị thì không thấy đâu nữa. Đêm trước khi Tào Duệ rời khỏi bệnh viện, bệnh nhân sát vách phòng 504 đã bị đưa đi."
Lạc Thần khẽ chau mày, ánh mắt không tiêu cự nhìn ánh mặt trời.
Sư Thanh Y nói tiếp: "Lúc đêm khuya thanh tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gầm rú như dã thú, đặc biệt người, những lúc như vậy Tào Duệ gần như cả đêm không dám ngủ. Cho đến một lần, Tào Duệ nghe một lão nhân điên điên khùng khùng nói, tiếng gầm rú đó là do quái vật bệnh viên nuôi phát ra, quái vật đó uống máu ăn thịt người, bệnh nhân biến mất là do có người mang họ đi cho quái vật ăn."
"Tào Duệ có từng nói qua bệnh nhân lúc đó bi mang đi đâu không?"
Sư Thanh Y lắc đầu: "Điểm này, hắn cũng không biết. Dù sao thì phần lớn thời gian hắn đều bị giam giữ, cho nên có thể thu được cũng rất hạn chế."
"Ngay cả bệnh nhân không người quan tâm, thì vẫn có hồ sơ đúng không." Lạc Thần trầm ngâm chốc lát, trong mắt nhu vào ánh mặt trời kim sắc, mơ hồ sáng lên.
Nàng nỉ non nói: "Hồ sơ. Phòng hồ sơ."
Tiêu Dĩ Nhu lần trước đi vào căn phòng ở tầng bốn, hình như chính là phòng hồ sơ.