Ta cực kì kinh ngạc, cũng không thể trách tại sao bọn họ thân thể lại gầy như vậy, động tác cũng cứng nhắc, hóa ra đều là tượng người bằng gỗ tạo thành. Đột nhiên ta nghĩ lần trước khi chúng ta toán loạn, ta cùng Lạc Thần từng nhặt được cây gậy gỗ có các đốt ổ trục, chính là trêи người những tượng gỗ này rơi xuống sao?
Để chế tạo một con rối gỗ linh động, thợ mộc có một chút bản lĩnh cố sức chắc cũng làm ra, nhưng để khiến bọn hắn thành hàng chỉnh tề hành động, ta thật không tin trêи đời lại có người nào có tuyệt kĩ như vậy. Chỉ dựa vào những thanh gỗ cùng ổ trục, lại không có động lực dắt, hắc giáp tướng sĩ bằng gỗ này rốt cuộc dựa vào cái gì mà có thể chuyển động?
Nhìn tư thế kia, loại rối gỗ binh lính này rất có khả năng là giống với âm binh thủ hộ lăng mộ. Với những loại tà môn cổ mộ, bình thường bên trong sẽ có âm binh tuần tra, loại mộ này chủ nhân lúc sinh thời là những người có uy quyền khuynh thiên hạ như đế vương hoặc cũng là tướng quân chinh chiến sa trường, bọn họ lúc sống oai phong một cõi, khi chết cũng muốn hưởng thụ cảm giác trăm vạn tướng sĩ phô trương. Về nguyên nhân hình thành loại âm binh này , nghe nói phi thường tàn nhẫn, chính là đem một lượng lớn quân binh triệu tập một chễ , giết rồi chôn chung một hố. Sách sử từng ghi lại “Nhất chiến chi hậu, xuất chinh tương sĩ tẫn sổ tuẫn quốc” (sau một trận chiến, những tướng sĩ xuất trận đều hi sinh vì nước) linh tinh. Chẳng qua chỉ là ngụy trang, trêи thực tế “tuẫn quốc” chính là đem binh lính chôn cùng người có quyền thế đương triều.
Trong truyền thuyết âm binh là loại không có thật thể, hư vô mờ mịt, mà loại hắc giáp tướng sĩ hành quân trong lăng một này so với âm binh này thì điểm khác biệt là lại làm bằng gỗ.
Ta vừa nghĩ không khỏi theo bản năng bắt lấy tay Lạc Thần. Ta. Ta bị nàng kéo lại một bên, bốn phía xung quanh hư cảnh chật hẹp, không biết có đường sống quay ra không, căn bản nhìn thấy nàng không có biểu tình gì, chỉ thấy nàng tăng lực đạo nắm tay ta, nghĩ đến có chút giật mình. Vũ Lâm Hanh từ trước mặt quay đầu, biểu tình là vẻ kinh ngạc khó tả, giật giật miệng, thập phần khoa trương dùng thần ngữ nói với ta : “Sư Sư-đi-đầu-đám-rối-gỗ”.
Ta sợ muốn chết, nàng thế nhưng còn dám cùng ta dùng thần ngữ nói chuyện, sợ nàng làm ra làm ra cái động tĩnh chuyện gì bị một đội quái vật kia nhìn thấy , vội vàng lấy ánh mắt dùng sức trừng nàng, thần ngữ trả lời: ” im– miệng — ta — làm– sao — biết – được!”
Vũ Lâm Hanh yêu nữ này làm sao hiểu được lo lắng của ta, miệng hãy còn nhắc tới hai chữ. Ta thấy khẩu hình của nàng, giống như không ngừng ở lặp lại hai chữ: ” tướng quân.”
Tướng quân?
Đúng rồi, tướng quân!
So với đội rối gỗ tướng sĩ không khí trầm lặng tuốt đàng trước mặt , tên tướng quân kia mới cực kì đáng chú ý. Hắn là này chi đội thống soái, nhưng là rõ ràng không giống đám tượng gỗ kia.Ta cảm thấy hắn rất khác biệt, ví như nói phía sau tượng gỗ tướng sĩ hành động phi thường đông cứng, giống như các đốt ngón tay đánh trục thông thường, thì hắn lại giẫm chận tại chỗ trầm ổn hữu lực, kèm thêm bên hông còn có một cái bội kiếm đeo ở chuôi, phi thường chói lóa.
Hắn là có linh hồn .
Hắn…… Hắn sống.
Nhưng là người thường có thể cao lớn như vậy sao? Loại cao lớn này rất kinh sợ lòng người .
Đội ngũ quỷ dị kia rất dài, nhưng may là lo lắng của ta cũng qua đi, tiếng hành quân cũng dần dần đi xa. Lúc này , bọn họ tốt xấu gì mặt đều hướng phía trước, chưa từng quay đầu liếc mắt xem chúng ta một cái.
Ta cũng không biết bao lâu, thân thể như muốn bị ngọn lửa đèn phía sau đốt cháy. Đội ngũ kia rời đi thật lâu sau, bốn người cũng không cử động, vẫn duy trì đáng kể tĩnh mịch, giống như vừa rồi chứng kiến cái cảnh kia hồn vẫn chưa trở lại. Rốt cục, Vũ Lâm Hanh thở phào một cái, run rẩy nói: ” Các ngươi nhìn tướng quân phía trước không? Chính là ta không lâu trước đây đụng tới một tên tướng quân to lớn, lúc ấy ta thiếu chút nữa là chết ở trêи tay hắn.”
Lời của nàng nháy mắt đánh vỡ yên tĩnh, Hoa Tích Nhan, ta, Lạc Thần đều theo thứ tự suy tư. Lạc Thần hiếm thấy xoa trán, giờ lại bóp trán suy nghĩ làm cho điểm chu sa của nàng càng thêm đỏ thẩm, có chút buồn rầu nói: ” Rối gỗ thuật…… Là ai?”
Vũ Lâm Hanh xua tay nói: ” Ma quỷ, binh lính phía đều là rối gỗ, nhưng là tướng quân phía trước kia, khẳng định là người sống.” Nàng trong mắt hào quang u ám, lòng còn sợ hãi, lại thêm câu: ” May mắn hắn không phát hiện chúng ta, bằng không chúng ta khẳng định sẽ bị hắn dễ dàng bóp chết — ngươi nhìn một cái tay kia, kiếm kia, hắn bộ dạng thật cao lớn.”
Ta nói: ” Đội ngũ kia, ta cùng Lạc Thần mới không lâu cũng từng nhìn thấy, ta cảm thấy bọn họ thỉnh thoảng đi qua lại trong lăng, hình như là tuần tra ,tựa hồ là để bảo vệ …..” khi nói chuyện, ta không khỏi nhìn Hoa Tích Nhan, nàng ngay tại một bên im lặng nghe ta nói chuyện, ánh mắt đen láy nhìn ta, trêи mặt cười yếu ớt.
Nàng khinh nhu như một trận gió.
Lòng ta lý đột nhiên một trận trấn động: Đúng rồi, ta như thế nào liền đã quên, Hoa Tích Nhan. Ta đối với nàng hết thảy đều không biết, chỉ biết nàng tinh thông kì hoàng cứu người thuật, coi như có chút dị năng, trừ lần đó ra trống rỗng. Nhưng nàng lại có thể dễ dàng hòa nhập cùng chúng ta, đứng bên cạnh chúng ta. Tại đây, giữa tòa cổ mộ , sự xuất hiện của nàng là như thế thoả đáng, vậy mà bất trí bất giác đa xem nàng như bằng hữu, ngay cả xưa nay người ngoài đạm mạc như Lạc Thần đối với nàng tựa hồ cũng thực tiếp nhận.
Ta tự nhận là ta là một ngườikhó kết bạn. Ta gặp một người, nếu không có thời gian dài cùng hắn tiếp xúc, ta sẽ không nghĩ đến ỹ định cùng hắn làm bằng hữu. Nhưng là ta tổng cộng mới tgặp Hoa Tích Nhan hai lần, tại sao lại cảm thấy nàng tự dưng thân thiết? Là nàng đối với ta khắp nơi chiếu cố cuốn hút ta, làm cho ta cũng không còn phòng tuyến nơi đáy lòng?
Côn Luân từng nói cho ta, một người xa lạ, sẽ không vô duyên vô cớ đối với ngươi tốt. Quả thật nàng nói lời này quá mức tuyệt tính, nhưng nhiều thời điểm nó vẫn là một câu nói đúng. Phía sau, ta đối Hoa Tích Nhan nghi vấn cũng nhất nhất xông ra. Nàng làm việc này mục đích là thứ gì? Chẳng lẽ chính là tới nơi này sờ kim tham bảo sao? Xem bộ dạng của nàng không giống như vậy.
Tại sao lại nàng luôn sẽ có ý vô tình nhìn ta, hơn nữa tựa hồ đối ta rất là chiếu cố? Chúng ta trong lúc này quan hệ bèo nước gặp nhau, căn bản không đến mức nàng phải để bụng.
” Sư Sư, ngươi lại phát chuyện gì ngốc, suy nghĩ chút chuyện gì, như thế nào không nói ra??” Lời nói của Vũ Lâm Hanh đem ta trở về sự thật. Ta ngẩn ngơ, ” a ” một tiếng, ngượng ngùng nói: ” Ya… Ta vừa rồi nói đến cái gì ?”
Ta nói xong, thấy Lạc Thần đột nhiên liền nở nụ cười, nhìn ta nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ta bị nàng chê cười, quẫn bách không khỏi mặt hơi hơi đỏ lên.
Vũ Lâm Hanh tức giận nói: ” Đang nói mà vẫn có thể thất thần? Đi đường có phải hay không sẽ té ngã? Ngươi vừa rồi nói đến đoạn rối gỗi dùng để bảo vệ,—ai, ngươi nói rõ ràng xem, bọn họ bảo vệ cái gì?”
Ta liếc nhìn Hoa Tích Nhan, hồi tưởng mới vừa rồi đối của nàng hoài nghi, nhất thời có chút chột dạ, đối Vũ Lâm Hanh nói: ” Ta vừa mới lo lắng một chuyện quan trọng, nên mới lỡ đễnh. Nhưng mà lời này ta nên hỏi ngươi a, ta cũng không phải ở trong này sinh ra lớn lên , ta làm sao mà cái gì cũng biết được!”.
Hoa Tích Nhan một bên khẽ cười cười, trêи mặt thần sắc tái nhợt phai nhạt rất nhiều, đột nhiên ôn nhu nói: ” Bọn họ bảo vệ Đại Chu vương triều công chúa.”
Công chúa?
Hoa Tích Nhan nói những lời này tựa như một khối tảng đá đem quăng vào mặt hồ an tĩnh, sóng nổi tầng tầng, ta thấy lạc Thần biểu tình hơi sửng sốt, sắc mặt chán ghét với Hoa Tích Nhan của Vũ Lâm Hanh cũng chuyển sang kinh ngạc.
Ta nghe được ” công chúa ” hai chữ, ẩn ẩn cảm thấy trong lòng hiểu được một chút manh mối, không khỏi có chút hưng phấn, liền hỏi Hoa Tích Nhan nói: ” Công chúa này, có phải là người được điêu khắc hai bên mộ đạo, tay cầm trường tiên?”
Hoa Tích Nhan gật gật đầu, nhẹ giọng nói: ” Hẳn là chính là. Ta chỉ biết nơi này là mộ của một công chúa, chi tiết kỳ thật ta cũng không biết rõ ràng. Lúc trước ta tới được đây, đi qua một cái cửa thanh đồng thật lớn, mặt trêи cửa khắc lại một ít chữ, giống như ghi lại một phần cuộc đời của chủ nhân. Ta ước chừng có thể hiểu một ít, chính là đại môn không biết như thế nào mở ra mà ta không kịp để ý.”
Lạc Thần giữa hai chân mày thâm trầm, thản nhiên hỏi: ” trêи mặt cửa thanh đồng ghi cái gì?”
Không biết như thế nào , Hoa Tích Nhan nhìn Lạc Thần ánh mắt có chút lạnh, lại có chút thương xót cảm giác, nội bộ bao hàm thần sắc cực kỳ phức tạp, nói không nên lời ý tứ hàm xúc. Phút cuối cùng nàng lại nhìn nhìn ta, ánh mắt băn khoăn làm ta cũng không tự tại nhưng mà trêи mặt như trước nhất quán ôn nhu cười yếu ớt, nói: “Mặt trêи nói, vị công chúa này là con gái duy nhất của Chu Mục Vương, cũng là đứa con được Chu thiên tử sủng ái nhất. Nhưng là mặt trêи cũng không có nhắc tới tên vị tiểu công chúa, chỉ biết là Chu thiên tử rất thương tiếc nàng, cố ý ban cho nàng một cái linh đăng, để nàng tránh tai họa, muốn nàng hưởng hạnh phúc, cho nên người trong cung gọi nàng là Đăng công chúa. Chính là đáng tiếc nàng hồng nhan bạc mệnh, tuổi còn trẻ liền hương tiêu ngọc vẫn , Chu thiên tử đau khổ bi thống vạn phần, cố ý vì nàng mà tu kiến tòa lăng mộ này.”
Lòng ta âm thầm cảm thấy kì lạ, không thể tưởng được này thật đúng là một tòa mộ thuộc Chu vương tộc, nghe Hoa Tích Nhan lúc sau nhắc tới một cái linh đăng, ta liền hỏi nàng: ” Chu Mục Vương ban cho tiểu công chúa một cái đèn, chính là cây đèn ngọc lưu ly Si Long đúng không ?”
Hoa Tích Nhan có chút kinh ngạc: ” di, Sư Sư ngươi cũng biết sao?”
Vũ Lâm Hanh lạnh lùng hừ một tiếng, mỉa mai nói: ” chúng ta biết thì thế nào? Còn không phải đã bị tiểu tặc trộm đi .”
Hoa Tích Nhan ôm cánh tay, nhìn Vũ Lâm Hanh một cái: ” Vị cô nương này tên gọi là Vũ Lâm Hanh?”
Vũ Lâm Hanh lạnh nhạt nói: ” Thì sao?” . Ta xem nàng bả vai hơi hơi run run, coi như ẩn nhẫn tức giận rất lớn , đôi mắt đều có chút hồng, nếu không phải ta cùng Lạc Thần ở đây, không biết hai người kia đã nháo thành chuyện gì .
Hoa Tích Nhan mỉm cười nói: ” không có gì. Hiện tại chúng ta ở dưới đây , bốn phía nguy hiểm cả bốn, vẫn là không cần quá nhiều ma sát, mọi người vui vẻ ở chung chẳng phải là tốt sao? Nếu cứ cãi nhau, lại có thứ gì đó ghê rợn đến đây, có thể lại to chuyện .”
Vũ Lâm Hanh sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói: ” Ngươi uy hϊế͙p͙ ta?”
Hoa Tích Nhan mỉm cười, lắc lắc đầu, nói: ” không dám.” ngược lại nàng quay sang, đối ta nói: ” Sư Sư, ngọn đèn kia hiện tại ta đang giữ.”