Vũ Lâm Hanh sắc mặt u lãnh, tiếp theo nỉ non lên tiếng: “Ai, nói cũng kỳ quái, kỳ thật ta cũng không biết hiểu đèn này có phải bị người cấp trộm đi không.”
Ta nghe nàng trong giọng nói hỗn loạn một tia quỷ dị, mi tâm bỗng nhảy bật lên, nói: “Không phải người trộm đi, chẳng lẽ là quỷ trộm đi?”
Vũ Lâm Hanh liếc ta một cái, đột nhiên thở dài, ngữ điệu sâu kín, đem chuyện lúc trước nàng trải qua nói ra.
Nguyên lai sau khi Vũ Lâm Hanh ở nhánh rẽ của cầu thang, xuất hiện ngọn đèn Si Long lưu ly thần bí, cây đèn vốn là linh vật, nàng tất nhiên là thập phần vui sướиɠ, vừa lúc trêи đầu không có gì chiếu sáng, dứt khoát đem ngọn đèn xách ở tay, dựa vào hào quang của đèn lưu ly tìm đường ra, để cùng chúng ta hội hợp.
Nếu ngọn đèn này rơi trúng tay người thường, định là sẽ ôm tuyệt thế bảo bối trong ngực, mà lần này ở trong tay Vũ Lâm Hanh, xem như còn nguyên cách sử dụng ban đầu của nó —– đó là đèn, dù sao cũng chỉ dùng để chiếu sáng thôi. Chính là nàng cũng không rõ ràng bố cục của tòa lăng mộ này, lại kiêng kị bốn phía có cơ quan ẩn, cho nên đi đường thập phần cẩn thận, nàng ở trong mộ đạo sờ soạng nửa ngày, dần dần phát hiện chỗ của nàng,mộ đạo giống như đã biến hóa đôi chút, đó là càng vào mộ đạo càng rộng, hơn nữa hai bên tường mộ lại bắt đầu xuất hiện xiềng xích thấu tinh lúc trước.
Vũ Lâm Hanh liền cảm thấy xiềng xích này thập phần tà môn, hơn nữa có nơi có, có nơi lại không có, theo lời nói của nàng, xiềng xích này tựa như là rắn không chỗ ở, lần lượt chui vào trong lòng tòa lăng mộ này, cả lăng mộ phỏng chừng bị xiềng xích này bảy xuyên tám phược, bó lại trông giống một cái tống tử rách bươm. Mà lúc ấy trong đầu Vũ Lâm Hanh mới vừa toát ra từ tống tử này, chợt nghe đến xa xa sâu thẳm trong mộ đạo truyền đến một trận vang làm kẻ khác sởn gai ốc kẻ khác, hình như có chuyện thứ gì đó đang đến bên này.
Âm thanh vang ra từ đất, giống như chủ nhân phát ra âm thanh này có thân hình rất lớn, hơn nữa cái loại thanh âm này thập phần cứng ngắc, lại có quy luật, nghe được không khí trầm lắng, còn không thì đệm vài tiếng vang xiềng xích, đau lòng thấu xương nói không nên lời.
Vũ Lâm Hanh nghe âm thanh như vậy, tự nhiên bị dọa đến phát sợ, thầm nghĩ quả nhiên nhắc tới tống tử, bây giờ tông tử phiền toái này đã đến tìm nàng. Lúc này, mộ đạo là nối thẳng, phụ cận cũng không có nhánh rẽ nào cho nàng tạm lánh, cho nên nàng chỉ có thể kiên trì chạy về hướng ngược lại với âm thanh kia, nhưng đến cuối đường, trước mắt rõ ràng là một vách tường u lanh, một góc của nó chất đầy bùn đất, bốn phía tắc tán nhiều tảng đá khối vỡ vụn.
Vũ Lâm Hanh tự nhiên nhìn ra nơi này bị người đánh một cái động đi ra, cũng không biết đạo là thông hướng nơi nào, hơn nữa bên trong truyền đến một trận khó ngửi hương vị, hình như là cái loại này giống như hơi thở ngàn năm tuổi. Nàng ngửi được này cổ tử hương vị, cơ hồ đều phải nhổ ra, không ngờ lúc này phía sau kia đông cứng đích tiếng bước chân vang càng ngày càng gần, giống như tốc độ còn càng lúc càng nhanh, cảm thấy hoảng hốt muốn dựng tóc gáy, lẹ như con mèo tiến vào động khẩu kia.
Vũ Lâm Hanh tự nhiên nhìn ra nơi này bị người phá nát thành cái động, cũng không biết là thông tới đâu, hơn nữa bên trong truyền đến hương vị khó chịu, hình như là mùi hư thối lâu ngày. Nàng ngửi được mùi hương này, cơ hồ đều phải nôn ra, không ngờ phía sau tiếng chân cứng ngắt vang lên ngày càng gần, dường như tốc độ còn nhanh hơn trước, cảm thấy hoảng hốt đành phải miễn cưỡng hạ thấp lưng chui vào cửa động.
Trong động kia hơi ẩm rất nặng, thổ chất hơi xốp, quần áo dính mảng lớn chất bẩn, làm cho Vũ Lâm Hành trong lòng kêu khổ không ngừng. Chỉ là nàng mới vừa đi vào không bao lâu, chợt nghe thấy tiếng xiềng xích ma sát vang lên phía sau, lập tức cả kinh mồ hôi lạnh ứa ra, run run quay đầu lại, dựa vào hào quang trêи tường của thấu tinh ở ngoài cửa động, thình lình xuất hiện một đôi chân.
Chân người nọ mang một đôi giày kim ti tỏa giáp, rõ ràng đó là chiến ngoa (1) mà tướng lãnh mặc trêи chiến trường, trêи đùi bọc khố lụa đỏ thẫm, hơn nữa trêи thân rũ xuống hai xiềng xích thấu tinh cực đại, xích vào phía sau đôi giày. Lúc trước, tiếng ken két phát ra mà Vũ Lâm Hanh nghe được là do xiềng xích thấu tinh trêи người ma sát với mặt đất. Mà phiến giáp trêи chiến ngoa kia phản xạ ánh sáng từ thấu tinh, tỏa ra hào quang mỹ lệ, làm người khác cơ hồ không mở được mắt.
Lúc ấy, Vũ Lâm Hanh lui trong động, nhìn đến cách ăn mặc của tướng quân, sợ tới mức thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Ta nghe nàng nói tới đây, cảm thấy thực không hợp lý, theo lý thuyết Vũ Lâm Hanh trước kia dò xét huyệt vô số, mặc dù người nọ là tướng quân tống tử ngàn năm, nàng cũng không thể bị dọa như vậy.
Nghe được nghi vấn của ta, Vũ Lâm Hanh trắng bệch lườm ta một cái, trêи trán toàn là mồ hôi, nói: “Đó là Sư Sư ngươi không thấy! Nếu ngươi, ngươi nhất định bị dọa chết.”
Lạc Thần hơi trầm ngâm, thản nhiên nói: “Cách ăn mặc của tướng quân kia, có khác thường gì sao, nên ngươi kinh cụ như vậy?”
Vũ Lâm Hanh lau mồ hôi, nói với Lạc Thần: “Khác thường? Đâu chỉ là khác thường, quả thực là khủng bố! Tên kia, tên kia lớn hơn bình thường rất nhiều, không phải hình thể của người, thiết tháp cũng vậy, rõ ràng là yêu quái! Ta nói với ngươi, ta lúc ấy lui ở trong động, lại chỉ có thể nhìn đến bộ phận trêи giày của hắn, còn lại đều bị góc khuất của cửa động che cản, ta lúc ấy nghĩ điều này sao có thể, cửa động này tuy không phải rất cao nhưng cũng hơn ta gần một nửa a, nếu người đứng trước động, ta khẳng định có thể nhìn đầy đủ nửa dưới của người nọ, làm sao ngay cả tất của hắn đều nhìn không tới. Đợi cho ta còn thật sự xem kỹ lại, phát hiện trêи giày của hắn rõ ràng gần bằng chiếc thuyền, chân người bình thường làm sao lớn như vậy, ta nhất thời sợ hãi, lập tức hiểu được, ôi mẹ ơi, người này căn bản là người khổng lồ a.”
Trong lòng ta thoáng cái hồi hộp, trêи lưng bất giác đổ mồ hôi lạnh, mình vào hoàn cảnh người khác mà tưởng tượng một chút, tình hình Vũ Lâm Hanh lúc ấy quả thật có đủ…… Đáng sợ.
Vũ Lâm Hanh thấy ta sắc mặt khác thường, hừ nói: “Như thế nào, sợ hả? Ta lúc ấy không dám lưu lại lâu, nghĩ theo chỗ tối đi ra ngoài, chưa từng nghĩ sẽ tạothanh âm kinh động đến hắn, đại gia đóphút chốc liền quỳ trêи mặt đất, tay vươn ra một hướng trong động lần mò, ta lúc ấy không cẩn thận, tay áo bị con vật kia cắn nát.” Nàng nói xong, chỉ vào cánh tay lỏa lồ của chính mình, nói: ” Chậc chậc, loại tình huống này mà vẫn bị chiếm tiện nghi, xui xẻo.”
Lạc Thần chau mày, giống như suy nghĩ chuyện gì, lúc sau nói: “Tên kia thân hình lớn như thế, khẳng định là không đi vào động tối, bằng không ngươi cũng sẽ không còn mạng đứng ở nơi này nói chuyện. Ta suy nghĩ, nơi kia làm sao có một cái động trống rỗng? Ai đã tạo ra, cụ thể là làm với mục đích gì? Chẳng lẽ đơn giản là một cái đạo động sao?”
Vũ Lâm Hanh lắc lắc đầu, nói:” Ta cảm thấy được kia không phải đạo động, động kiađào rất sứt mẻ, méo mó lệch lạc, hình như là tình huống đào thập phần cấp bách. Đạo động tất nhiên luôn chú trọng phải trọn vẹn, một đường đi xuống, nhưngcó chủ đích, nếu kia thật sự là một cái đạo động, tổ sư gia cũng phải nhảy ra chửi má nó.” Nàng dừng một chút, nhìn Lạc Thần, lại nói tiếp: “Ta lúc ấy nếu chắc chắn tên kia đi không tiến vào, lập tức không sợ như vậy, tay chân liền hướng bên trong đi vào, kết quả ngươi đoán ta thấy được chuyện gì?”
Lạc Thần từ chối cho ý kiến mà liễm mi, còn ta lại kinh ngạc tò mò, rốt cuộc nhịn không được, vỗ nàng một phen, vội la lên: “Ngươi thấy được chuyện gì? Một cái chuyện mà kể dài dòng, lại còn dừng lại câu khách, ngươi không đi trà lâu kể chuyện thật sự là ủy khuất ngươi.”
Vũ Lâm Hanh ra vẻ thần bí nói: “Ta đi ước chừng một nửa lộ trình, đột nhiên trong tay tê rần, đúng là bị một vật lợi hại đâm thủng, giống như gai xương. Ta sờ sờ, phát hiện bên trong một khối xương cuộn tròn,xem ra đã chết rất nhiều năm đầu, quần áo trêи người đều nát vụn, ta sờ sờ mọi nơi, kết quả đụng đến vật này.”
Nàng nói xong, tay lấy ra một cái thẻ bài, ta tiếp nhận liền phát hiện chính là sở chú bằng đồng, mặt trêи hình vẽ long phương sum vầy tinh tế mài dũa, ở chính giữa khắc một cái “Tể” (chủ tế).
Lạc Thần thấp mi tinh tế xem kỹ Thanh Đồng bài, hồi lâu mới nói: “Đây là yêu bài bằng đồng mà Thái tể triều Chu hay đeo, nói chuẩn xác, đây còn có một cách xưng hô, tên là “Phù bài”, là cách chứng tỏ thân phận của quan viên.”
Ta cảm thấy được tình thế ngày càng ly kỳ, cả kinh nói:”Thái tể?”
Nói đến chế độ quan viên thời Tây Chu, ta đại để cũng không đặc biệt rõ ràng, chính là loáng thoáng nhớ rõ triều Chu thiết lập tam công đến phụ tá Chu vương chấp chính, phân biệt vi thái sư, thái phó cùng thái bảo, nhưng còn có một chức quan vị đó là”Thái tể”, chức ti này là “Chưởng kiến bang chi lục điển, lấy Tá vương trì bang quốc” (2), cơ hồ chưởng quản vua và dân triều Tây trong mọi công việc, thừa kế vương tộc, có thể nói chức vị này là quyền lực tột đỉnh, một đại nhân vật như vậy lại cuộn mình ở lăng mộ âm u, thầm nghĩ chuyện này rất khócó thể tưởng tượng đó.
Vũ Lâm Hanh nói:” Thái tể đại nhân này tốt xấu cũng là một đại quan, nghe nói thời Đại Chu địa vị cực cao, người huy hoàng như vậy như thế nào chết ở trong động tối tăm này?”
Cặp mặc mâu của Lạc Thần hào quang hơi hơi ảm đạm, tựa hồ đang vắt óc suy nghĩ chuyện gì, ta nhìn như cảm thấy được ánh mắt của nàng lưu lại mộng cảnh u thâm, chỉ nghe nàng nói: “Có lẽ sự tình là thế này. Chủ nhân phù bài này bị nhốt ở tòa lăng mộ, sự tình lúc sau ta không thể hiểu hết, khiến cho hắn bất đắc dĩ phải đào một cái thông đạo chạy đi, nhưng không biết vì sao, sau khi hoàn thành, hắn lại quay trở về giữa cửa động. Có lẽ hắn gặp phải chuyện khủng khϊế͙p͙ hơn, làm cho hắn không thể không tránh ở trong động tối, kết quả, thiên mệnh bất trắc, chết ở nơi kia, không có đi ra ngoài.”
Ta nghe xong phỏng đoán của Lạc Thần, chỉ cảm thấy đáy lòng toát ra một cỗ hàn khí, không nói đến Thái tể đại nhân của triều Chu chết tại đây, trong lòng thầm nghĩ lí có bao nhiêu kỳ quái, chỉ là tướng quân khổng lồ mà Vũ Lâm Hanh nói đều đủ cho chúng ta ứng phó rồi. Bất quá theo kia ngọn đèn lưu li Si Long cùng yêu bài của Thái tể này, tòa lăng mộ này ít nhất có thể truy ngược đến thời Tây Chu, ta không khỏi nhớ tới hoa vănthanh đồng này trêи vách đá, đều là đặc sắc của triều Chu, hay đây thật sự là một tòa Chu mộ? Nếunơi này thật sự là một tòa Chu mộ, rốt cuộc mộ chủ là ai?
Mà quan trọng hơn chính là, ta năm đó tại sao lạivào trong tòa mộ này?
Vũ Lâm Hanh nói tiếp:” Ta lúc ấy cầm lệnh bài này, cũng không dám ở lâu, thầm nghĩ sẽ dọc theo đường đi ra, cách đó không xa liền thấy một khối thi thể nằm cách đó không xa, cũng chính là chủ nhân của hộp đen kia, lúc ấy ta đem ngọn đèn lưu li soi sáng một bên, kiểm tra miệng vết thương của thi thể, phát hiện là một kiếm trí mạng. Mà đúng lúc này, ngọn đèn đột nhiên tắt, ta vừa thấy đèn tắt, lại nghĩ có tống tử đến đây, sờ soạng chụp tới, phát hiện trống không, tìm không thấy ngọn đèn kia!”
Ta thấy nàng biểu tình hoảng sợ, làm như bình thường nói: “Có lẽ là Thái tể đại nhân đoản mệnh kia nhìn ngươi lấy phù bài của hắn, tâm không hề cam, đã nghĩ dùng đèn lưu ly của ngươi làm trao đổi chăng, ai kêu ngươi lấy đồ của người ta.”
Vũ Lâm Hanh trừng mắt liếc ta một cái: “Phi, ngươi bớt dọa ta.” Nói xong đột nhiên chuyển cái đề tài, nói tiếp: “A, quái, Sư Sư, bạn hữu Cữu Vỹ của ngươi chạy đâu rồi? Nó không có đi theo ngươi sao?”
Cữu Vỹ?!
Ta lập tức liền nhảy dựng lên, nhìn quanh một phen, quả thật không có bóng dáng của Cữu Vỹ, trong lòng không khỏi bối rối, lúc trước nó vẫn ngoan ngoãn đi theo của ta, theo đạo lý nó sẽ không rời xa ta, bây giờ chạy đi đâu rồi?
Lạc Thần đứng lên, chỉ vào đất trống của đại đỉnh kia, nói: “Đến nơi đó tìm đi, có lẽ nó không cùng đến đây.”
Ta gật gật đầu, dọc theo hành lang trở lạichỗ đại đỉnh, kêu Cữu Vỹ vài tiếng, như trước không có đáp lại. Tuy nói lúc trước Cữu Vỹ từng tấn công ta, nhưng mà lúc sau vẫn cùng theo ta ta, cũng nhu thuận, hiện tại đột nhiên không thấy bóng dáng, trong lòngcủa ta không khỏi lo lắng, đành nói với Lạc Thần: “Có lẽ là nó quay về mộ thất chăng? Cũng được, nó đi theo ta cũng chỉ biết đau khổ, thật không bằng rời đimà kɧօáϊ hoạt vui sướиɠ.”
Lạc Thần chính là nhìn ta, cũng không trả lời, con ngươi u thúy lại càng thâm sau, cũng không biết nàng suy nghĩ chuyện gì. Một lát sau, nàng có chút không được tự nhiên nói: “Ngươi nghe được…… âm thanh gì không?”
Ta nghiêng tai nghe xong, lắc đầu: “Không có a, làm sao có âm thanh gì?”
Ta nói mới khỏi miệng, đột nhiên theo cách đó không xa truyền đến một tiếng “Ùng ục”, tuy rất nhỏ, nhưng lại giống âm thanh nước đun sôi bốc lên.
Dần dần, thanh âm ùng ục càng ngày càng vang, nếu như ở nấu nước sôi như lời nói, nước sôi trào trong nồi chắc đều đổ ra ngoài. Ba người đồng thời quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm đại đỉnh kia, chỉ thấy giữa ánh lửa, dầu trơn trong đại đỉnh kia đang ùng ục tràn ra ngoài. Ngay sau đó, ta thấy một con vật đang trút bỏ da thịt, xương ngón tay còn lại di chuyển trêи mép đại đỉnh, mà xương không phải màu trắng tầm thường, bởi vì thiêu đốt mà sinh ra nên cháy sém màu đỏ sậm, còn đang ken két không ngừng bốc khói.
Ta nhìn một màn như vậy, chỉ cảm thấy chân như nhũn ra, trong đại đỉnh hừng hực thiêu đốt nhưng lại xuất hiệnvật gì đó!
Chỉ giả có chuyện muốn nói: Khụ khụ, tiếp theo đổi mới, khổ mệnh yêu~~~
================
(1) chiến ngoa: trong qt dịch là chiến giày, tức giày dùng trêи chiến trường, nhưng dịch vậy không hay nên để “chiến ngoa”.
(2) Chưởng kiến bang chi lục điển, lấy Tá vương trì bang quốc: chủ chương kiến nghị dựa trêи lục điển, phò tá quân vương trị nước.
Thanh Y vào ngôi mộ ở Cô Tô này để tìm thân thế của mình, cơ mà mấy chục chương rồi , chưa thấy có đầu mối gì mà thêm một đống yêu quái với một mớ các nhân vật mới xuất hiện