Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 61: Thương biệt ly




Khắc trong tâm trí của ta , mẫu thân Sư Cẩm Niệm vĩnh viễn thản nhiên là một bóng hình xinh đẹp, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, nàng trong lòng ta chưa từng rời đi quá nửa bước.

Ta nhớ lại trước kia tỉnh lại sau khi sốt cao, trong phòng tràn ngập ánh mặt trời, mà mẫu thân ta an vị ở đầu giường, ấm áp hòa thuận vui vẻ. Nàng còn vuốt cái trán nóng bỏng của ta, cười nói:”Ta là nương của ngươi, hài tử này sao có thể không nhớ cả mẫu thân. Thật đáng đánh.”

Nàng lúc ấy trong giọng nói có bao nhiêu sủng nịch, đuôi lông mày, khóe mắt đều tinh tế ôn nhu. Nữ tử như xuân phong này, chỉ cần nhìn một cái, ấm áp đến nỗi chỉ muốn ở bên cạnh nàng.

Có một nữ tử như vậy nhận là mẫu thân ta, trong lòng ta tràn đầy vui mừng.

Đợi đến khi thân thể ta tốt hơn phân nửa, có thể xuống đất, liền luôn quấn quýt nàng líu lo trò chuyện, như chưa bao giờ gặp qua sự việc gì. Sau khi ta mở mắt ra, rất nhiều sự tình đều không có khái niệm, ta chẳng biết con diều mỏng manh có thể bay lên không trung, cũng không biết rượu hóa ra lại cay như vậy, cũng chẳng biết muốn mua đồ chơi trêи phố là phải trả tiền.

Ta như là trẻ mới sinh, lúc nào cũng ỷ lại nàng, mà khi đó Côn Luân đứng ở một bên dựa vào gốc cây, cười xem chúng ta ở trong sân chơi đùa, ngày đơn giản bình tĩnh mà trôi qua.

Cho đến sau này, mẫu thân ta qua đời, ta thương tâm đau lòng đến bao nhiêu , chỉ có thể đem những ngày tháng ấm áp ngắn ngủi cùng nàng vĩnh viễn chôn sâu dưới đáy lòng.

Ít nhất, ta từng là một đứa nhỏ được nàng yêu thương.

Nay, có người nói cho ta biết, ta vốn dĩ không có mẫu thân.

Ta từ mộ đi lên.

Trong lòng ngực cuộn lên một đợt sóng ngầm khó chịu, ta gắt gao nắm hắc kiếm, dây tua màu đỏ quấn quanh chuôi hắc kiếm giống như muốn tan vào trong lòng bàn tay ta, như lửa cháy rực. Ta cảm giác hoàn toàn trống rỗng, một cỗ nóng cháy dung khí từ thân kiếm tỏa ra, hướng chui vào bên trong thân thể ta.

“Sá…ttt”

Thanh kiếm phát ra một tiếng lanh canh, ẩn ẩn như tiếng dây đàn, giống như ám dạ muốn vùng vẫy chạy ra đoạt lấy hồn phách, mang theo một tiếng đau đớn thở dài đi ra.

Âm thanh thống khổ từ đầu ta vang lên, ta run rẩy, cảm thụ được kiếm khí xa lạ kia cùng linh hồn ta hoàn mỹ phù hợp. Mí mắt ta muốn nhắm lại, trước mắt hỗn độn tạp sắc lúc ẩn lúc hiện, màu đỏ sậm lưu chuyển, một đóa hoa đỏ rực tuyệt vọng chậm rãi bay lên không trung, cuối cùng nhẹ nhàng bay đến hướng không trung trắng bệch vô lực.

Bên tai giống như có người thấp giọng đang nói chuyện, ta lắc đầu, cuối cùng cố gắng mở mắt ra, ánh vào trong đôi mắt là bạch y nữ tử thanh lãnh như sa mạc.

Lạc Thần liễm mi nhìn ta, trong đôi mắt đen như mực thâm trầm dạ sắc, thấp giọng nói : “Thanh Y, không thể.”

Thanh âm nàng nhẹ như hồng vũ, nhưng lại giống như mệnh lệnh không thể kháng cự.

Không thể.

Mau tỉnh lại.

Ta bị nàng nắm trong tay, cố gắng áp chế hơi thở khó hiểu kia, cuối cùng thở dài sau một hồi giãy dụa , tâm lại dần dần thấp đi xuống.

Quanh thân cảm giác bị giam cầm dần dần biến mất, ta hồi tưởng tình cảnh mới vừa rồi mà thấy thập phần thấy sợ, cũng không biết vì cái gì, cảm xúc nhất thời kϊƈɦ động. Trêи thanh hắc kiếm này vừa rồi giống như có những thứ kì dị chui ra, kiếm này sao lại quỷ dị như vậy?

Ta lúc này trong mắt thanh minh, trước mắt như trước là Côn Luân đang ngồi trêи xe lăn cách đó không xa , trêи mặt chính ưu sầu biểu lộ, khổ sở thần sắc nhìn ta, còn có Tôn vương cùng chúng ta giằng co nãy giờ và một đám thuộc hạ.

Tôn vương giống như chế giễu cười to nói:”Hảo muội tử! Ngươi xem xem, ngươi mang trở về không phải là quái vật sao! Bộ dáng vừa rồi của nàng là thế nào? Làm sao là người, rõ ràng đó là quỷ!”

Ta cảm thấy toàn thân đau đớn, vô lực trừng mắt liếc hắn một cái. Lạc Thần bước đến từng bước, lạnh lùng nhìn hắn: “Chủ nhân, mời ngươi chú ý dùng từ, nếu không đừng trách ta vô tình.” Nàng lúc này vẫn là kêu Tôn vương một tiếng chủ nhân, mà ngữ điệu lạnh lẽo cứng rắn, quanh người phát ra một loại kiên cường lãnh ý.

“Lạc Thần ngươi..” Tôn vương nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, rồi không nói gì nữa, giống như đối với Lạc Thần có chút kiêng kị.

Đang lúc này, bỗng đám binh sĩ phía sau Tôn vương nhất thời rới loạn, từ trong đám đông nghìn nghịt vang lên một câu nói lạnh lẽo : “Tử Nguyên, ngươi điên rồi sao?”

Tôn vương cùng Côn Luân nghe xong lời nói nhẹ nhàng yếu ớt này, đồng thời thay đổi sắc mặt.

Dòng người chậm rãi tách ra, lập tức một gầy yếu thân ảnh tinh tế phiêu ra, trêи người châu ngọc trang sức leng keng rung động, hoa phục nữ tử dưới kia chân như bước trêи gió, đón Tôn vương kinh ngạc ánh mắt, một thân trường sam hoa lệ, quét đến. Chính là sắc mặt nàng không tốt, hơi ho khan đi đến.

Ta nhận ra nàng chính là Tôn vương Vương phi, Diệp Tử Nhứ.

Chính là lần trước ở ngoài cửa nhìn lén trông thấy nàng bộ dáng kiều nhuyễn khả ái, phong lưu tự nhiên, mà nay không hiểu vì sao trông như mỏi mệt không chịu nổi.

Lúc này phía sau nàng là một nam tử cao cao gầy gầy, chính là nam tử ngày đó bắt ta vào phủ, tên gọi Tạ Nhị.

“Nhứ nhi?” Tôn vương vừa thấy Diệp Tử Nhứ, sắc mặt thập phần khó coi, mắng to nói:”Vô liêm sỉ Tạ Nhị! Không phải gọi ngươi rất phụng dưỡng Vương phi sao?! Sao chạy đi ra!”

Tạ Nhị lập tức sợ tới mức hai đầu gối nhất xuống, run run nói:”Chủ nhân, ta.. Ta…”

Diệp Tử Nhứ lạnh lùng quét Tôn vương liếc mắt một cái, buồn bã nói:”Không trách hắn, là ta chính mình muốn tới, ngươi cũng biết, thân thủ của hắn không ngăn được ta.”

Tôn vương nhíu mày, không nói nữa. Diệp Tử Nhứ liếc mắt sang đoản kiếm của hắn đang trêи cổ Côn Luân, máu tươi thản nhiên lan tràn trêи vạt áo Côn Luân, lập tức nói: “Bỏ ra”.

Tôn vương đau đớn nhìn nàng, thấp giọng nói:”Nhứ nhi, mười năm chi ước đã đến, ngươi đã nói ngươi bảo vệ nàng mười năm, ta giữ lời hứa đến nay, này đây ta hiện tại có giết nàng thì cũng là thiên kinh địa nghĩa!”

Diệp Tử Nhứ không hề nói gì, liền đưa tay tới, Tôn vương vội vàng giữa chặt đoản kiếm trong tay. Nhưng nàng lúc này lại nhanh hơn, đem thanh kiếm trong tay Tôn vương đánh chuyển, êm đẹp rơi vào tay nàng. Chụp một cái liền đoạt được, thân thủ như mây trôi lưu chuyển, nàng cùng Côn Luân là đồng môn sư tỷ muội, kế thừa sư phụ phong thủy lão sinh Nhϊế͙p͙ Ô Ảnh, bản lĩnh khiến người chứng kiến không ngừng kinh ngạc.

“Sư tỷ…” Diệp Tử Nhứ không hề để ý tới gương mặt xám như tro tàn của nam tử kia, đi đến giữ xe lăn của Côn Luân, khuỵu người xuống, trong lòng lấy ra khăn lụa lau máu trêи cổ Côn Luân. Chính là tay nàng run lên, khăn lụa rơi trêи đùi Côn Luân, nàng lại nhặt lên, run run ghé sát lau vết máu đang lan tràn trêи cổ Côn Luân, mà màu trắng khăn lụa kia bị vết máu nhiễm đỏ bừng, giống như một đoàn hỏa diễm.

Côn Luân buồn bã nhắm mắt nói:”Tiểu Diệp tử, ngươi đừng ngốc nghếch như vậy, ta.. Ta.”

“Sư tỷ ngươi đau sao? Máu này chảy xuống đem sư tỷ làm dơ, ta đến giúp ngươi lau khô lại.”

Diệp Tử Nhứ nhưng cũng mặc kệ kháng cự Côn Luân, như trước không dừng lại, hoàn toàn không để ý chung quanh mọi người kinh ngạc sắc mặt.

Khí phách của Tôn vương hoàn toàn biến mất, quanh thân lộ ra hơi thở uể oải, mắt đỏ trừng lại nhìn Diệp Tử Nhứ: “Nhứ nhi, ngươi tội gì giày vò ta, nhiều như vậy năm, ta đối đãi ngươi không tốt sao? Ta cố gắng đoạt được quyền lực cùng trường sinh bí kíp, nghĩ lên đến đế vị, không phải để ngươi có thể làm mẫu nghi thiên hạ sao, từ đó ngươi có thể cùng ta vĩnh viễn độc tôn, hưởng toàn bộ vinh hoa cùng ngươi, ta làm hết thảy, đều để ngươi được vui mừng. Ngươi….ngươi không thích sao?”

Diệp Tử Nhứ ngừng tay động tác, đứng thẳng thân ngươi, bỗng dưng cười nhẹ, nói:”Ta được đối đãi tốt. Ta đương nhiên biết.”

Tôn vương ngập ngừng nói:”Ngươi biết, hảo… Ngươi biết là tốt…”

“Ngươi tốt với ta, ta như thế nào lại không biết. Chỉ là khúc mắc giữa chúng ta nên sớm chất dứt, chính là ta trước kia trong lòng có si vọng, do dự không quyết, mới gây thành sự việc hôm nay, hiện nay, cũng là đến lúc chấm dứt .”

Trêи mặt nàng như trước vẫn là thản nhiên tươi cười, mà ta ẩn ẩn cảm thấy có điều gì không ổn, cái cách nàng cười quá mức đau đớn, quá mức tuyệt vọng.

Lúc này, Diệp Tử Nhứ thân mình di chuyển, lui về phía sau vài bước, thủ hạ nâng lên đem đoản kiếm Tôn vương dùng để áp chê Côn Luân đâm vào chính bả vai đơn bạc của nàng. Da thịt tiếp xúc với kim khí, phát ra một âm thanh nặng nề.

Ở đây tất cả mọi người bị hành động thình lình của nàng làm cho kinh sợ, Tôn vương sợ tới mức mặt như màu đất, Côn Luân mặt cũng nháy mắt đã trắng bệch.

Mà ta cùng với Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh đứng cách đó không xa, cũng không biết có biện pháp nào để nhúng tay, chính là nữ tử áo tím kia xuất hiện, giống như thời gian quấy động lui trở về trước mười năm. Chúng ta chỉ có thể im lặng nhìn, nhìn ba người đã cùng nhau trải qua sinh tử kia đau đớn diễn ra một màn bi kịch.

“Nhứ nhi!”

“Tiểu Diệp tử!”

“Đừng tới đây!” Diệp Tử Nhứ thân mình khẽ run, lạnh lùng quát ra tiếng :”Hôm nay một kiếm này là ta thay thế ta sư tỷ chịu , Tử Nguyên ngươi đối sư tỷ của ta có hận, xét đến cùng đều là bởi vì ta, sư tỷ của ta không có sai, sai ở ta quá mức hy vọng xa vời, ta như thế nào có thể so sánh được với Niệm tỷ tỷ? Cho nên, Tử Nguyên ngươi chớ để hận nàng, nên hận là ta!”

Không đợi Tôn vương cùng Côn Luân trả lời, Diệp Tử Nhứ lại thủ hạ lưu loát rút ra đoản kiếm, lại đâm vào vai phải, nhíu mi nói:”Này một kiếm, ta là thay thế ta phu quân chịu , hắn thân là phiên vương, lại đi nhốt một nữ tử tàn phế, làm con tin bức người khác làm theo ý mình, càng thêm sát tâm, phi đạo làm vua. Sai lầm của hắn , cũng là ta này thê tử sai lầm, ta này một kiếm, cũng làm cho phu quân thủ hạ các vị anh hùng ghi nhớ!”

Ở đây binh sĩ thoáng chốc nhất tề quỳ xuống đất, hô to:”Vương phi chi mệnh, ta sẽ ghi nhớ!”

Diệp Tử Nhứ trêи thân chịu hai kiếm, hai vai nhiễm huyết, y phục màu tím giống như lửa, mà nàng trước mặt vẫn không đổi sắc, nói năng khí phách, dù bị thương nhưng tư dung như cũ, không hề rêи một tiếng.

Mà Côn Luân nước mắt đều rơi xuống dưới, hai tay nắm chặt xe lăn, giống như những nhát kiếm vừa rồi toàn bộ đâm vào người nàng.

Lúc này, nữ tử mỏng manh kia kiên quyết lần thứ ba đem đoản kiếm rút ra, một lần nữa đâm xuống, ba lần kiếm mang đến khổ sở , nàng cắn răng lui về phía sau từng bước, run run nói : “Mà….Này ….Này một kiếm, là ta thay thế chính mình chịu, ta đáng phải chịu, ta gả làm vợ người, mười năm mà thân không hầu hạ phu quân, không con không cháu, không tuân thủ luân thường, khiến gia đình không hợp , quân không yên….chẳng trách ….Chẳng trách phu quân trong lòng có oán.”

“Đủ, Nhứ nhi! Là ta sai, ngươi đừng tra tấn chính ngươi, ngươi trong lòng tức giận, thì hãy trút lên ta!” Tôn vương như phát điên tiến đến lay nữ tử sắp đổ xuống kia, đau lòng nói:”Là của ta sai, tất cả đều là của ta sai, nhiều năm như vậy qua đi, mà ta chính mình không ra lại cứ tiếp tục dây dưa, là của ta sai!”

Diệp Tử Nhứ ngã vào trong lòng hắn, lộ vẻ sầu thảm cười, nói:”Không, là ta phải chịu tội, không phải ngươi, ngươi không cần như thế? Tử Nguyên, ba kiếm này…..Là ta muốn trả sạch nợ. Thường nói quân có quân đạo, phụ có phụ đức (1), từ nay.. Sau này, Tử Nguyên, ta cả người đều là của ngươi , sẽ không cách ngươi nửa bước, nếu vi phạm lời thề….thì trời tru đất diệt. Hôm nay ta ý niệm trong đầu đã nhất tuyệt, Tử Nguyên, ngươi.. Ngươi có thể thả.. sư tỷ của ta?”

“Ta thả! Ta thả! Ngươi đừng nói nữa!” Tôn vương cũng gần như sụp đổ, hắn lúc này chẳng còn là Vương gia, chỉ là một cái trượng phụ xót xa thê tử. Hắn đem Diệp Tử Nhứ chặn ngang ôm lấy, xoay người lên ngựa, đối với phía sau binh sĩ phẫn nộ quát:”Các ngươi còn thất thần làm chuyện gì! Tốc tốc hồi phủ! Kêu lão Tam mang dược lại đây cứu người!”

Vừa nói, vừa giữ Diệp Tử Nhứ đánh ngựa chạy đi thật xa.

Rất nhanh, nguyên bản đám binh sĩ đông nghịt kia lần lượt trở về. Bọn họ vốn dĩ tới đột ngột, rời đi cũng không lưu lại dấu vết.

Xung quanh im ắng, có lẽ nó nguyên bản cũng yên tĩnh như vậy, bóng đêm bao trùm đường phố. Nơi này không có Tôn vương, không có Diệp Tử Nhứ, cũng không có những hình ảnh buồn bã bày ra trước mắt chúng ta vừa rồi.

Chuyện gì cũng không từng có.

Chỉ có Côn Luân một cái cô đơn bóng dáng khắc vào ánh trăng, giống như vết cắt trêи giấy, mỏng manh, yếu ớt.

Ta sốt ruột đi qua muốn mang nàng về, lại bị Lạc Thần kéo lại : “Đừng qua, trước nhất để nàng ngồi yên một lúc”.

Một hồi lâu không nói gì, Vũ Lâm Hanh cũng tiến lên thở dài: “Sư Sư, sự tình đã xong, bọn ta ở một bên chờ.” Lập tức lại âm thầm nói thầm một câu:”Lòng của ta cũng không thể chịu được, không tốt, thật sự không tốt.”

Ta chỉ khoanh tay nhìn nữ tử áo xanh trêи xe lăn. Nàng chậm rãi cúi đầu, thật dài tóc đen dấu hạ gầy yếu hai vai, cúi đầu run rẩy.

Nữ tử nhiễm huyết áo tím kia cũng giống như kinh hồng thoáng qua, đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, chung quy cũng không quay đầu lại nhìn nàng một cái.

Nữ tử ấy nhìn như nhu nhược, mà thực ý chí quyết tâm cao như núi tuyết, nàng đã tuyệt ý niệm, là thực sự tuyệt ý niệm. Nhiều năm ân oán theo ba nhát kiếm hóa thành gió, biến mất vào dĩ vãng.

Từ nay về sau, không hề có dây dưa.

Không hề có liên quan.

=========

(1) Quân có quân đạo, phụ có phụ đức : vua có đạo làm vua, người làm cha cũng phải có đức làm cha

Neko: tác giả Quân ko có xoáy sâu vào bi kịch của từng nhân vật , mà chỉ để nó hiển hiện trước mắt độc giả mà thôi. Tuy vậy, cũng có thể thấy cái tấn bi kịch ko hề đơn giản, kém đau thương chút nào. Tính cả lão hoàng thượng thì tay năm thật, nhưng bốn người Tạ Tử Nguyên , Diệp Tử Nhứ, Côn Luân, Sư Cẩm Niệm vốn là bốn người bạn thân thắm thiết, tuổi trẻ cùng nhau bôn ba hành tẩu giang hồ. vậy mà kết cục của bốn người lại đầy hận thù, ly biệt, thống thổ, người còn người mất, không một ai có được hạnh phúc.

Sư Sư cũng rất đáng thương, người thân lần lượt mất đi, không biết gốc tích của mình, như lục bình trôi nổi , bị người ta coi là quái vật, không biết phải tin vào ai. Lần lượt phát hiện ra từng bí mật, mà mỗi chân tướng hiện ra lại là một sự thật đau lòng.