Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 39: Lê Vô Thanh




Đôi mắt băng tuyết của nàng quá mức khϊế͙p͙ người, giống như có thể trực tiếp xuyên thấu qua mắt của ta, nhìn thấu bên trong.

Ta vội vàng cúi đầu, làm như không nhìn, nhận lấy Vũ Lâm Hanh ngồi bên đưa tới túi nước bằng da trâu, đổ chút nước sạch vào lòng bàn tay của nàng, từ từ rửa sạch vết máu còn sót lại. Nàng yên lặng nhìn ta, cuối cùng ta lấy mảnh vải băng màu trắng đem bàn tay trắng nõn kia nhẹ nhàng băng lại, mắt nàng rũ xuống, nhìn bàn tay bị thương một hồi lâu, cũng không biết suy nghĩ cái gì, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Miệng vết thương không phải cũng sắp khép lại sao? Không cần băng bó.”

Ta nói: “Không được, tốt hơn là nên băng bó một chút.”

Vũ Lâm Hanh đứng ở một bên ôm bả vai, hơi hơi khom lưng, mở to đôi mắt hoa đào nhìn nhìn, bỗng nhiên cười nói: “Sư Sư, ngươi lấy cái gì băng cho ma quỷ thế? Nhìn nó thật quen mắt?”

Ta sửng sốt, nhìn Lạc Thần buông xuống tay bị thương, mà trêи tay rõ ràng cột một mảnh vải màu trắng, thế nhưng còn thêu hoa văn hình sếu trắng quen thuộc, là mảnh vải Lạc Thần xé xuống từ vạt áo băng bó cho ta lúc ở lăng mộ Sở Vương Phi, từ lần đó về sau ta vẫn mang theo bên mình, chẳng biết hôm nay âm kém dương sai, lại lẫn lộn mảnh vạt áo này với băng vải đã chuẩn bị trước.

Ta trợn to mắt, nhìn Lạc Thần đang im lặng, vô cùng ngượng ngùng, cũng không biết nên nói gì, Vũ Lâm Hanh hướng ta xòe tay ra, dùng đôi mắt hồ ly, bỡn cợt cười nói: “Sư Sư, tay của ta cũng bị hỏa cầu làm phỏng, bằng không ngươi cũng giúp ta băng vải trắng đi ? Không có vải trắng, thì xé từ trêи người ma quỷ a!”

Mặt ta thoáng chốc nóng như bị lửa đốt, còn chưa chờ ta nổi giận, phi y (quần áo màu đỏ tươi) nữ tử này đã sớm cười chạy đi, lên ngựa, vó ngựa vung lên những mảnh vụn rêu xanh, bỏ lại ta ở xa xa phía sau, cơn gió ẩm ướt thổi qua, mang theo nàng dần dần bay xa lời nói: “Hai ngươi chớ chậm chạp, nhanh nhanh đuổi theo!”

Ta tức giận đến dậm chân, yêu nữ chết tiệt này, luôn tìm người trêu chọc!

Lạc Thần ngược lại không chút dao động đi đến bên cạnh ngựa, đem kiếm của ta và nàng treo ở một bên, nàng nghiêng đầu, khuôn mặt tuyệt đẹp bị tóc đen rơi xuống che phủ,nhìn theo hướng ánh mắt của ta,ta chỉ có thể nhìn thấy lông mi của nàng thật dài cùng đường cong tinh xảo bên sườn mặt,tay nàng lập tức duỗi về phía sau, tư thế như muốn nâng ta, ta nghe nàng thản nhiên tiếng nói: “Đến.”

Ta vội đi qua, nhìn mảnh khăn cột trêи tay nàng, ta chưa phân biệt rõ là tay nàng trắng hơn, hay là hoa văn thêu ở mặt trêи trắng hơn, tay đã sớm nắm cổ tay của nàng, lành lạnh như băng, như chạm vào nhánh mai đỏ mùa đông được phủ một tầng tuyết mỏng manh.

Lập tức ta ngồi ở phía trước ngựa, nàng từ phía sau ôm ta, kéo dây cương liền đuổi theo bọn người Vũ Lâm Hanhphía trước, hơi thở thanh trong của nàng liền cọ vào cổ ta, vài sợi tóc nhẹ bay qua, có chút ngứa, xung quanh có gió mát, ánh nắng mỏng manh xuyên xuống những tán cây rậm rạp, như là rêu xanh sinh động, ánh sáng nhỏ bé một mạch trong suốt soi rọi, kéo dài tận tới phương xa.

Ta một trận hoảng hốt, sớm đã quên đi suy tính trong rừng cổ thụ đầy nguy hiểm này rốt cuộc còn ẩn dấu cái gì quỷ quái, giờ này khắc này, ta cứ nghĩ là đang đi chơi trong tiết thanh minh.

Cảnh xuân là một bức tranh đẹp.

Đến khi chúng ta bắt kịp bọn người Vũ Lâm Hanh, đã nhìn thấy phía trước ánh sáng rực rỡ, dây leo thật to cũng không thấy bóng dáng, cây cối lại càng thêm cao vút, giống như lập tức chỗ xung yếu đến trong đám mây đi. Tính chất của đất so với rừng cây cổ phía ngoài càng thêm đỏ tươi bao quanh, giống như bị người giội một tầng máu. Ta nhìn ánh sáng lan tràn màu đỏ quỷ dị ở phía xa, nhất thời có chút khó chịu, nhân tiện nói, “Phía trước có cái gì?”

Vũ Lâm Hanh tiếp lời nói: “Nhất định là lối ra cánh rừng này.” Lập tức lấy ra vải lụa Trương Minh Hoàng của Đổng Thiểu Khinh, cân nhắc một hồi, bĩu môi nói: “Đổng lão đầu phía trêи chỉ ghi chú trong Long Câu có một tòa thành, cũng không biết là người thời kì nào sống ở đây, bất quá ngẫm lại nếu qua khỏi rừng cây ma quỷ kia là tòa thành trì, ở bên trong tám phần cũng là một ít quái vật.”

Lạc Thần lại thúc ngựa đi đến bên cạnh, ta nghĩ nàng phát hiện cái gì, khi ta chăm chú nhìn lại, quả nhiên nơi đó có một vật lồi ra, bị rất nhiều dây leo màu xanh quấn một tầng lại một tầng. Lạc Thần lấy Cự Khuyết gạt ra, dây leo bị đẩy mở, rõ ràng lộ ra một tấm bia đá hình vuông thô ráp.

Ta cảm thấy hứng thú, cúi đầu quan sát tỉ mỉ, lại phát hiện trêи mặt tấm bia đá vẽ một người nam nhân, người nọ cao lớn kiên cường, trêи tay hắn cầm một cây hắc trượng hình dạng kỳ lạ, tuy rằng đường nét chạm trổ mạch lạc đơn giản, ta còn có thể nhìn ra người nam nhân này quần áo thuộc loại đẹp đẽ quý giá. Trêи phía trái nam

nhân khắc cái vòng tròn tròn, cũng không biết là tượng trưng cho ở trêи trời mặt trời hay là mặt trăng.

Thạch điêu này rõ ràng là khắc rất giản đơn, hạ xuống trong mắt ta, lại giống như phủ một tầng màu đen, trong ʍôиɠ lung, ta giống như nghe được hắn nặng nề một tiếng thở dài, vượt qua dòng thác thời gian, liền như vậy mờ ảo mà tràn vào trong lổ tai của ta. Đôi mắttrống rỗng hoàn toàn bằng đá nhìn lại hướng ta, giống như muốn nói cho ta những gì, trong lòng ta nhất thời căng thẳng, dường như có cái gì đó, bỗng chốc đứt đoạn.

Lạc Thần liền tựa vào phía sau của ta, nắm lấy tay của ta lại hơi hơi dùng chút lực, lập tức ở bên tai ta nói: “Ngươi làm sao vậy, ra rất nhiều mồ hôi.”

Ta vội lắc lắc đầu, “Không có việc gì, chính là nhìn nam nhân này, có chút kỳ quái.” Mặt của nàng ẩn ở sau lưng ta, ta nhìn không thấy vẻ mặt của nàng. Lúc này Vũ Lâm Hanh bắt đầu nhìn lên, nhất thời ngạc nhiên nói: “Như thế nào người nam nhân này, trêи người còn mọc cánh?”

Như Vũ Lâm Hanh nói, này đích thật là một nam tử mọc cánh. Mọc cánh, trong truyền thuyết có một số là thiên thần, có một số lại là yêu nghiệt.

Lạc Thần trầm mặchồi lâu, mới nói: “Có thể là một kí hiệu tín ngưỡng của một bộ tộc thôi, thời cổ rất nhiều người thích đem nhân vật thêm thắt những đặc điểm không giống người thường, để tượng trưng bọn họ là bất phàm.” Lập tức thúc ngựa đi tiếp, “Nhanh chân lên một chút, trước khi trời tối cần tìm được chỗ cắm trại.”

Lạc Thần vừa nói xong, đội ngũ lại rất nhanh bắt đầu di chuyển, trong lòng ta nhưng vẫn nhớ nam tử đẹp đẽ quý giá mọc hai cánh kia, cuối cùng nhịn không được muốn quay lại nhìn, đang khi lưỡng lự giằng co một hồi, Lạc Thần đưa tay khóa của ta lưng, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Có tin, trêи đời thật sự có người mọc cánh?”

Thanh âm của nàng trầm, giống như dòng nước mờ mịt,vai ta hơi hơi run rẩy, quay mặt nhìn nàng. Ta ở là quá gần, cơ hồ đều có thể chạm tới cái mũi tinh xảo của nàng, màu đen trong mắt nàng tràn ra gợn sóng, làm ta tưởng lầm ánh nắng vụn vặt xung quanh kia, tất cả đều rơi xuống trong đôi mắt đẹp của nàng.

Ánh mắt của nàng lại vô cùng bình tĩnh, không giống như là đang nói giỡn.

Lập tức nàng môi mỏng hé mở, ta nghe thấy nàng nói tiếp: “Ta đã gặp.”

Ta biểu tình tựa hồ trong nháy mắt đọng lại, nhất thời nhưng lại quênhô hấp. Có lẽ là do ta cách mặt của nàng như vậy gần, của nàng khóe mắt, chân mày, một chút biểu lộ, đều bị ta từng cái mộtbắt lấy. Ta bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, trong lòng một trận run rẩy, lập tức ta ép buộc chính mình trêи mặt cứng ngắc mà đổi thành một tia cười nhạt, chế nhạo nói: “Tống tử gì chúng ta đều gặp qua, người mọc cánh, cũng liền chẳng có gì lạ.”

Vội vàng quay mặt qua chỗ khác, điều chỉnhhô hấp phập phồng không chừng. Kỳ thật ta hiểu được, nàng không phải tầng kia ý tứ, nàng là muốn nói cho ta biết cái khác.

Trong đầu bỗng nhiên tan ra rất nhiều mảnh nhỏ, hỗn độn tung bay, bên tai một thanh âm non nớt vang lên.

—- Ngày nào đó chờ ta trưởng thành, ta nhất định phải mang ngươi bay lên bầu trời, nhìn khắp non sông tốt đẹp này. Ngươi có chịu không?

—- Ngươi có chịu không?

Âm thanh kia không biết từ đâu ở trong đầu thốt lên, rồi lại bị cái gì đánh vỡ,chìm trong vực sâu vô vọng, miệng ta mấp máy, có chút chất lỏng lạnh lẽo bỗng nhiên trượt xuống dưới, rơi xuống miệng của ta, mang theo vị thực đắng. Ta vừa kinh ngạc vừa bối rối mà lau mặt, sợ nữ tử phía sau nhìn thấy, giả vờ như chỉ là bị gió cát cay mắt, lúng túng dụi, mà phía sau thật lâu cũng không có thanh âm, chính là ở phía sau hương lạnh trêи người nàng giống như càng tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, như là một cái lưới nhỏ quấn quanh ở bên cạnh ta, một khắc cũng không để cho ta thoát ra.