Chương 294: Giao bôi
"Như thế làm sao được?" gương mặt Lạc Thần từ phía sau dán vào gáy ta, nhẹ cọ lên sợi tóc, thấp giọng nói: "Ngươi bất khuất như vậy, đâu còn là cô nương bình thường trong chuyện quỷ, chẳng lẽ thân phận thật sự của ngươi là đạo sĩ bắt quỷ sao? Là ta nhìn nhầm rồi?"
Trong lòng ta giống như dâng lên thủy triều, theo động tác qua lại dao động của nàng, nghe nàng nói ra lời ấy, liền có chút bật cười.
Chuyện quỷ này của nàng lại còn đi lối tắt, khiến cho ta đoán không ra tình huống sẽ phát triển theo hướng nào.
Nhưng mà cũng có chút thú vị, nếu như nhân vật chính trong chuyện quỷ kia là nữ tử bình thường tay không tấc sắt, vô lực phản kháng, thời điểm gặp phải nữ quỷ, cảm giác lạnh lẽo dọa người như vậy sẽ càng sâu hơn rất nhiều.
Nhưng nếu đổi thành một nữ đạo sĩ có đạo pháp cao thâm, có thể cùng nữ quỷ kia phân cao thấp một hồi, ngược lại liền sẽ có thú vị theo kiểu ngươi tới ta đi.
Không phải là kể một câu chuyện xưa thôi sao.
Nàng có thể có quỷ kế, ta cũng có thể.
"Vậy liền dùng hai tay, cho nữ quỷ nhìn một chút sự lợi hại của ngươi đi." Bàn tay Lạc Thần lại thêm vài phần lực đạo.
Lần này xoa đến thật sự lợi hại, ta thiếu chút nữa đã phát ra thanh âm thở dốc, cuống quít lấy tay bịt miệng lại, trong miệng hàm hồ toát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào.
Ta thế nào lại không muốn ăn? Chỉ hận không thể lập tức cắn lấy quả bồ đào kia.
Nhưng mà ta đang đợi nàng tìm cho ta một cái bậc thang đi xuống, mới có thể yên tâm thoải mái ăn vào bụng. Mắt thấy nàng rốt cục cũng cho ta một cái bậc thang, ta tự nhiên là theo lời nàng, nói: "Lời này nghĩa là sao?"
Lạc Thần nói: "Ngươi nói đồ ăn mà nữ quỷ cho dễ dàng mê hoặc thần trí con người, nếu như ngươi ăn hết, mà vẫn không bị nữ quỷ mê hoặc, chẳng phải là càng chứng thực sự lợi hại của ngươi hay sao?"
Nàng thay ta dựng bậc thang này rất vững vàng, nghe vào cực kỳ có đạo lý, ta lúc này không xuống thang, còn đợi đến khi nào.
Nàng ở bên cạnh tai ta nhẹ nhàng nở nụ cười, cuối cùng dẫn theo một chút khí âm, khí tức nhẹ thổi vào lỗ tai ta.
Ta chỉ cảm thấy đầu quả tim đều giòn rụm.
Không được, đợi lát nữa nhất định phải làm cho nữ quỷ như nàng nếm được sự “lợi hại” của ta.
Bồ đào đã được Lạc Thần tỉ mỉ bóc đi lớp vỏ, nàng cầm lấy phần cùi của bồ đào lại một lần nữa đưa tới bên môi ta. Ta nhìn không thấy, chỉ có thể cảm giác được cùi thịt cực kỳ mềm, cũng không tính là trơn trượt, mang theo vằn trên cùi thịt chỉ có ở bồ đào, còn cực kì mọng nước.
Ta hé miệng nhẹ nhàng cắn một nửa, lúc cùi thịt bị răng ta cắn phá, nghiền nát, vị ngọt cùng chất nước mát lạnh từ bồ đào lập tức làm ướt môi cùng lưỡi của ta.
Xưa nay ăn bồ đào, đều là việc hết sức quen thuộc.
Nhưng lúc này là bởi vì được nàng đút tới bên môi, lại còn có bầu không khí mập mờ trong phòng tắm, hai người đều hiểu được sắp phát sinh cái gì, tư vị của bồ đào liền nhiễm lên một chút tình tố không thể nói rõ.
"Ngọt sao?" Nàng hỏi ta.
"...... Ngọt." Ta thành thật trả lời.
"Một nửa kia cũng ăn đi."
Ta vội vàng hé miệng ăn nốt nửa quả bồ đào còn lại trong tay nàng, bởi vì ngón trỏ cùng ngón cái của nàng còn đang cầm lấy một phần cùi thịt, nếu như muốn ăn hết, không tránh khỏi sẽ đụng phải ngón tay của nàng.
Ta ngậm vào ngón tay của nàng, ngậm có chút sâu, đem bồ đào cắn lấy, cuốn ở trên đầu lưỡi.
Lưỡi nhẹ quét qua môi của ta, cũng quét tới ngón tay của nàng.
Ngón tay nàng có chút run lên.
Ta liền hiểu được đây là điểm yếu của nàng, trong lòng cười thầm, ai ngờ sau khi ta vừa cắn hết quả bồ đào, nàng lại ở phía sau cắn tiết y của ta kéo xuống, cũng đẩy nhẹ ra sợi tóc của ta.
Lại tiếp sau đó cánh môi mềm mại của nàng liền dán lên, ở da thịt nơi đó của ta khẽ chạm lên từng chút một.
Sau cổ ta tê dại, tiếp đó trái tim ta đều đập đến dồn dập.
Một nửa cùi thịt kia ta còn đang ngậm trong miệng, chưa nuốt xuống, bên trong vẫn còn dính vài hạt bồ đào, ta tận lực thu liễm hô hấp, hàm hồ nói: "Chỉ là cho ngươi đút quả bồ đào mà thôi, ngươi lại đang ở đó...... làm chuyện gì?"
Nàng cũng không trả lời, tay trái vẫn đang xoa ta, bàn tay phải lại mở ra, đặt ngang ở phía dưới cằm ta.
Ta liền hiểu được nàng là muốn để cho ta nhổ ra hạt bồ đào kia, ta chỉ đành phải chịu đựng xúc cảm từ nụ hôn ở phía sau cùng bàn tay đang xoa nhẹ của nàng, đem hạt bồ đào nhả vào lòng bàn tay nàng.
Nàng hơi khép lại tay phải dời khỏi cằm ta, hẳn là đem hạt để vào trên bàn thấp, sau đó lại lấy thêm một quả bồ đào tới đây.
Quả bồ đào mới cần phải bóc đi lớp vỏ mới tươi ngon mọng nước, nàng đem bàn tay trái đang đặt trong lòng ta thu trở về, đợi bóc xong vỏ bồ đào, mới một lần nữa đặt trở lại, mà tay phải cầm lấy bồ đào lại lần nữa nâng lên cọ vào trên môi ta.
Ta chỉ đành tiếp tục ăn quả bồ đào thứ hai
Mà nàng ở thời điểm ta đang ăn, lại đồng thời làm ra nhiều loại giày vò, ta làm thế nào có thể an tâm ăn hết quả bồ đào kia. Ăn chưa xong một ngụm, liền bởi vì hô hấp nặng nề mà cắt đứt, trong lòng càng giống như nổi trống, đập đến đặc biệt kịch liệt.
Chờ ta hòa hoãn được một chút, muốn tiếp tục cắn nốt phần còn lại, lúc này cắn có chút vội vã, nàng thế mà lại đem phần bồ đào còn dư chậm rãi dịch ra xa.
Ta cắn không tới, gấp đến độ hối thúc nàng: "Ngươi lại trêu chọc ta, ngươi rõ ràng biết được ta...... Ta nhìn không thấy. Cả buổi không chịu đút cho ta, ta làm sao mà ăn được."
Tay Lạc Thần ở trong lòng ta mềm mại ấn xuống một cái, nói: "Tim ngươi đập nhanh, nữ quỷ sẽ đút chậm."
"Ngươi...... thật sự..... Đáng hận!"
Ta có chút tức giận, nguyên lai nàng đặt tay đặt ở trong lòng ta không chỉ là để xoa ta, càng là để cảm nhận được nhịp tim của ta.
Vừa rồi tim ta đập thế nào đều từng chút một rơi vào trong tay nàng, bị nàng biết được rõ ràng, trong lòng ta có bao nhiêu sốt ruột, có bao nhiêu rung động, nàng làm sao có thể không biết.
Lạc Thần đem tiết y phía sau cổ ta kéo tới càng thấp, nói: "Ngươi đều nói ngươi biết một chút bản lĩnh đạo môn, chúng ta tất nhiên là phải đối đầu, đã là đối đầu, nữ quỷ làm sao có thể ngoan ngoãn để cho ngươi toại nguyện?"
Làn da nơi vai và lưng của ta càng lộ ra nhiều hơn, nhẹ nhàng cắn răng nói: "Nói như vậy, ngươi là muốn... đấu pháp cùng ta?"
"Nguyện lãnh giáo bản lĩnh của ngươi." Nàng đem nửa miếng bồ đào còn lại đút vào trong miệng ta.
Ta làm sao có thể ở trước mặt nàng yếu thế, nỗ lực khống chế nhịp tim đập, ra vẻ trấn định mà nhai nuốt bồ đào, nói: "Ngươi tiếp tục đút, cho dù ngươi có đút hết cả bàn bồ đào đã mang vào, ta cũng sẽ không bị nữ quỷ ngươi ..... mê hoặc tâm trí."
Nàng lấy đi hạt bồ đào, lại đút cho ta quả thứ ba.
Kế tiếp, lúc ta ăn bồ đào, nàng lại lấy tay đi xoa ta, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi ở trên da thịt ta cọ một cọ, còn ta vẫn cố gắng căng chặt thần sắc đi hưởng dụng hương vị những quả bồ đào kia.
Thế nhưng nàng luôn thỉnh thoảng dừng lại để bóc vỏ bồ đào, tay cùng môi sẽ tạm thời dịch chuyển khỏi thân thể ta.
Lặp đi lặp lại như thế, ta nhất thời bởi vì động tác từ bàn tay và cánh môi triền miên của nàng mà toàn thân run rẩy, lại nhất thời bởi vì tay cùng môi của nàng ly khai mà đáy lòng hụt hẫng. Giống như trong chốc lát nóng như lửa đốt, trong chốc lát lại lạnh như tiến vào hầm băng, thần hồn cũng sắp bị nữ quỷ như nàng giày vò đến không được.
Đợi đến khi ta ăn hết khoảng bảy, tám quả, toàn thân ta đều đã đổ mồ hôi đến ẩm ướt, giống như được dội qua một cơn mưa ấm.
Trên ngón tay của nàng dính lấy chút nước đọng lại, mà lại chính là nước từ quả bồ đào, dẫn theo một chút dinh dính. Ta thầm nghĩ cũng không thể để nàng luôn chiếm được thượng phong, liền duỗi ra đầu lưỡi, ở trên ngón tay nàng liếm lấy.
"...... Không muốn ăn bồ đào?" Trong thanh âm nàng mang theo chút run rẩy.
"Đổi cái ăn ngon hơn." Ta ngậm lấy ngón tay của nàng, hàm hồ nói.
Môi của nàng dán trên cổ ta, chưa từng lại nói tiếp một lời, hô hấp ấm áp xẹt qua da thịt, như cọng lông vũ chọc người.
Ta ngậm lấy ngón tay nàng, đầu lưỡi bắt đầu chuyển động, bàn tay ở phía sau bắt đầu sờ soạng, phủ ở bên người nàng. Hiện tại cùng lúc trước bất đồng, lúc trước nàng không thể nhúc nhích, ta ngậm vào ngón tay tay nàng, chỉ là cố ý trêu chọc nàng, hiện tại là khó có thể kiềm chế mà nhẹ mút vào.
Ta di chuyển, môi của nàng cũng dán lên da thịt ta, di chuyển theo.
Tiểu biệt thắng tân hôn, mà ta cùng nàng đúng là tân hôn, càng đã xa cách từ lâu, nghĩ tới đây, chỉ hận không thể đem nàng nuốt sống.
Nhưng ta lại không nỡ, vẫn phải chậm rãi nhấm nháp.
Có khi nàng sẽ đem môi rong chơi bên trên da thịt của ta, có khi lại sẽ cùng ta nói chuyện: "Hôm nay lúc ở cửa hiệu hương liệu, ngươi không hài lòng hương liệu mà chưởng quỹ kia điều chế ra sao?"
"...... A...." Miệng ta đang ngậm ngón tay nàng nên chỉ đành phải hàm hồ đáp một tiếng.
"Vậy ngươi thích.... hương khí như thế nào?" Lạc Thần nói: "Trong nhà hiện tại đã không còn hương liệu, nếu ngươi muốn châm lư hương chỉ sợ cũng không châm được, chờ lúc ta nhàn hạ, sẽ điều chế cho ngươi một chút hương để dùng."
Ta tạm thời buông ra ngón tay nàng, giảo hoạt nói: "Ta thích hương khí như trên người của ngươi, có thể điều chế sao?"
Nói xong, ta lại khẽ cắn ngón tay của nàng, đầu lưỡi dán vào bụng ngón tay, bắt đầu di chuyển.
Hô hấp của Lạc Thần dần sâu hơn. Thân nhiệt của nàng so với lúc trước đã cao hơn không ít, mùi hương trên người cũng giống như bị ấm áp hòa tan ra, tỏa ra hương thơm càng thêm ngào ngạt, tràn ngập vào toàn bộ hơi thở của ta.
Mặc dù hai mắt ta bị vải trắng che đi, nhưng bàn tay của ta vẫn có thể chạm vào nàng, hô hấp có thể ngửi được mùi hương từ trên người nàng tỏa ra, đầu lưỡi có thể nếm được tư vị từ quả bồ đào cùng đầu ngón tay của nàng, bên tai có thể nghe được lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ mà nàng phát ta, phía sau cổ lại có thể cảm nhận được ấm áp từ đôi môi nàng, còn có cảm giác run rẩy của nàng khi răng ta nhẹ cắn lấy da thịt nơi đầu ngón tay.
Bên trong ngũ giác, tuy rằng thị giác giờ khắc này bị chế ngự, nhưng xúc giác, khứu giác, thính giác, vị giác lại nhạy cảm rất nhiều, ngược lại còn mang đến kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn gấp bội.
"...... không có loại hương liệu như vậy." Khí tức Lạc Thần có chút bất ổn, nhịn một hồi, mới nói: "Điều chế không ra."
Trong lòng ta muốn cười, lại theo nàng, nói: "Vậy thì không còn biện pháp nào nữa, nếu như điều chế không ra loại hương như vậy, sau này chỉ đành phải đem cái lư hương như ngươi ngày ngày mang theo trên người, mới có thể ngửi thấy được mùi thơm."
Hô hấp của nàng đã hòa hoãn hơn một chút, không còn dồn dập như vừa rồi vừa rồi.
Ta cảm giác được biến hóa trong hô hấp của nàng, lúc này mới hiểu được vì sao lúc ta liếm lấy ngón tay của nàng, nàng sẽ cùng ta nói vài câu. Bởi vì lúc nàng nói với ta, nếu như ta muốn trả lời, thế nào cũng phải buông ngón tay của nàng ra, nàng liền có thể ở lúc ta buông ra hòa hoãn một lát.
"Nữ quỷ giảo hoạt." Ta thầm nói.
"Cớ sao lại nói ra lời ấy?" Nàng thấy ta không còn ngậm ngón tay nữa, bất động thanh sắc mà đem tay dịch chuyển đi, từ động tĩnh gây ra, hẳn là duỗi tới bên trên bàn thấp.
"Ngươi cho rằng ta không hiểu được vì sao nãy giờ ngươi lại nói với ta nhiều lời như vậy sao?" Ta khẽ nói.
Nàng nhẹ nhàng cười cười, lại lần nữa nâng ngón tay đưa tới bên môi ta.
Ta lập tức ở trên ngón tay của nàng ngửi thấy được một cỗ mùi hương cực rõ ràng từ Ngọc Dịch Thanh.
Ta cẩn thận mà lại gần thêm một chút, vươn lưỡi ra liếm ở bên trên, phát giác ra nàng đúng là đem ngón tay ngâm vào bên trong Ngọc Dịch Thanh, trên ngón tay còn dính vết rượu.
"Đã ăn qua bồ đào, lại nếm thử Ngọc Dịch Thanh." Lạc Thần thấp giọng nói: "Hôm nay Trùng Dương, liền uống đến thỏa đáng."
Ta vươn lưỡi ra liếm qua dư vị Ngọc Dịch Thanh trên ngón tay nàng, dù sao thì cũng đã lâu chưa uống Ngọc Dịch Thanh, đầu lưỡi bị tư vị quen thuộc ngấm vào liền tê dại.
Ta có chút vẫn chưa thỏa mãn nói: "Tại sao chỉ lấy một chút rượu như vậy, lúc trước ta đã nói rằng muốn nâng ly, ngươi liền một cái chén nhỏ cũng không cho ta."
Lạc Thần nói: “Tửu lượng của ngươi thấp, uống không được bao nhiêu sẽ say, vẫn là chậm rãi nếm mới tốt."
"Nói bậy." Ta không phục: "Ngươi lấy đến đây cho ta một chén."
"Thật đúng là muốn uống?"
"Muốn uống." Ta hào khí vạn trượng, nói: "Ngươi rót đầy vào cho ta."
Hôm nay là ngày vui, ta uống chút rượu thì đã thế nào.
Vừa vặn thừa dịp này mượn rượu, đem đêm Động phòng hoa chúc cũng làm, rượu này coi như là rượu giao bôi, chẳng phải là vừa đẹp hay sao.
Lạc Thần chỉ đành phải thay ta rót một chén rượu, đưa tới bên môi ta. Ta nhấp một ngụm, lại uống không được, nàng đem chén rượu nghiêng đến, lúc này ta mới uống được rượu bên trong.
"Nào đã đầy?" Sau khi ta uống xong, nói: "Mới chỉ có nửa chén nhỏ."
"Ngươi uống trước nửa chén nhỏ." Lạc Thần từ phía sau ôm lấy ta, nhẹ lẩm bẩm nói: "Đêm còn dài, chớ nóng vội."
Ta nghe xong câu đêm còn rất dài, trong lòng nóng bỏng không thôi, ngoài miệng nói: "Ta mới không nóng lòng, ngươi ôm ta chặt một chút, ta muốn xoay qua."
Nàng vươn tay vững vàng mà ôm lấy ta, ta xoay người lại, gắt gao vịn lấy vai của nàng, hai chân di chuyển, bắt đầu chậm rãi điều chỉnh tư thế. Cuối cùng ta thay đổi tư thế từ xoay lưng ngồi tựa ở trong ngực nàng, thành mặt đối mặt với nàng, hai chân dạng ra hai bên ngồi vào trên đùi nàng.
"Ngươi cũng rót một chén." Ta lấy chén rượu nhỏ trong tay nàng, nói.
Lạc Thần lại rót thêm một chén.
Trên mặt ta có chút nóng. dùng cánh tay cọ xát nàng, thấp giọng ám chỉ nàng: "Ngươi nâng cánh tay của ngươi tới đây, dán sát ta."
Cánh tay của nàng đặt ở trên vai ta: "Dán sát."
"Không phải dán sát như vậy." Ta có chút gấp: "Chỉ dùng cánh tay của ngươi, dán sát ta."
"Ta dán sát vai ngươi."
"Không phải vai, là dán sát cánh tay ta." Ta cảm thấy nàng rõ ràng là đang cố ý, dùng cánh tay ôm lấy tay của nàng: "Dán sát rồi giao nhau như vậy."
"Vì sao phải dán sát cánh tay ngươi?"
Ta cả giận: "Uống chén rượu giao bôi, ánh mắt nữ quỷ nhà ngươi thế nào, cái này...... Cái này cũng nhìn không ra sao?"
________
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sư Sư cùng a Lạc đến chậm rượu hợp cẩn QAQ Ngọc dịch thanh uống lên đến, đêm hoàn toàn chính xác còn dài, không nóng lòng 【.
Lại lần nữa cảm tạ ẩn sâu công cùng tên, lưu lại ngọc dịch quải niệm Côn Luân 【.
Côn Luân: Lại cue Ta.
__________
Quân bảo: “đêm còn dài” )))))))
Hôm nay liếc qua Gr BHTT, thấy có bạn Mẫn Nhi đăng bài về “giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt”. Đọc xong những cmt ở bên trên mà lòng cảm thấy nguội lạnh. Tính beta lại toàn bộ DHL mà lại thôi ))))))
Edit truyện không phải để kinh doanh, chỉ là muốn truyện trở nên dễ đọc hơn, editor cũng không có nhiều thời gian đi biên tập lại, mỗi chương truyện edit có khi mất 3 – 4 ngày nếu không có thời gian, mọi người đều phải đi làm mà, có ai trả tiền cho người khác edit đâu. Bỏ tiền ra, mua raw về, bỏ thanh xuân ra để edit truyện đăng lên, cuối cùng lại bị tạt một gáo nước lạnh như thế. Nếu editor edit chưa hay, còn sai câu cú thì cũng không ai có quyền được chỉ trích họ. Vì đơn giản là họ bỏ ra thời gian tặng người khác chứ chẳng ăn được miếng cơm hay miếng nước nào từ người ngoài. Muốn thuần Việt xin vui lòng tự dịch và tự đọc.
Xin gửi đến các editor đang edit BHTT lời cảm ơn chân thành vì những gì các bạn đã bỏ ra cho công việc này.
Tất nhiên là mình biết fan DHL không phải ai cũng như bạn Mẫn Nhi đâu. Fan DHL là tuyệt nhất mà, có điều, vẫn cảm thấy khá là buồn. Haha. Mà trong số cmt có một cmt làm mình cực thích. Cảm ơn bạn đã ủng hộ mình, ủng hộ page của mình nhé. 12 năm giáo dục bắt buộc của Tổ quốc đã cho mình biết rằng nên trân trọng những người bạn như thế này, vì họ sẽ không chê bai công sức của bạn. 😘 (Có lẽ là bạn ấy cũng ko đọc đc những dòng này đâu, nhưng mà vẫn muốn nói ra, haha)
Cảm ơn mn đã không chê DHL nhé