Chương 282: Rất Cao
Ta banh mặt, gục đầu xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, quy củ mà ngồi, nghĩ thầm không thể để nàng nhìn ra trong lòng ta bắt đầu rục rịch.
Lần này ta chỉ có thể càng biểu hiện ra mây trôi nước chảy, mới có thể chống đỡ được nàng.
Bất quá nàng nói cũng có lý, ta hiện tại phải hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng sức, ban đêm mới trọng yếu nhất.
Ta không dám trực tiếp nhìn nàng, rồi lại không nỡ bỏ đi, lo lắng nước của nàng sẽ lạnh cần được thêm nước ấm, lại muốn ở cùng nàng. Bên tai có thể nghe được tiếng nước chảy lúc nàng tắm rửa, nàng không nói chuyện, nhưng tiếng nước 'róc rách' ở trong yên tĩnh vang lên, giống như gãi vào tai ta, có chút ngứa.
Qua một hồi lâu, ánh mắt ta chậm rãi di chuyển xuôi theo tay trái của nàng đang khoác lên bệ thùng tắm, bỗng dưng khẽ giật mình, vội vàng để sát vào nhìn kỹ cổ tay nàng.
Mà dấu vết kia có vạch cao thấp không đồng đều, có lẽ chuỗi kia cũng không phải do hạt châu tròn trịa tạo thành, mà là các loại có góc cạnh gần giống như ngọc gây nên.
Nhưng Lạc Thần xưa nay cũng không có thói quen mang vòng tay, ta hỏi vội: "Dấu ấn trên tay là đã xảy ra chuyện gì?"
Lạc Thần cúi đầu liếc qua, nhàn nhạt nói: "Ngày ấy rời đi, thiếu nữ đánh thức ta, tìm ta cùng nhau uống rượu. Lúc ta tỉnh lại, nhìn thấy trên cổ tay thắt một vòng băng tinh màu lam nhạt, lần trước lúc ta mê man, rõ ràng chưa từng có vòng này. Ta thử gỡ xuống, phát giác chuỗi vòng tay này là cơ quan khóa, rất khó hóa giải."
Lạc Thần gật đầu nói: "Lúc nàng đánh thức ta liền đeo lên cho ta. Ta hỏi nàng vì sao làm thế, chuỗi tay này có tác dụng gì, nàng trả lời rất mơ hồ, chỉ nói chuỗi vòng tay này sẽ không hại ta, bảo ta an tâm đeo."
Ta còn là cảm thấy có chút không ổn, nói: "Ta nghe ngươi nói, thiếu nữ này đối với ngươi rất lễ ngộ, mà lời nói cử chỉ đều nhìn ra rằng kinh nghiệm sống tựa như chưa nhiều, chưa từng có tâm cơ gì. Nàng nói sẽ không hại ngươi, có lẽ là nói thật, nhưng vì sao nàng không muốn nói ra tác dụng của vòng tay này cho ngươi?"
"Lúc ấy ta cũng không hiểu được nàng có ý gì." Lạc Thần nhẹ nhàng gẩy tóc dài ướŧ áŧ ở đầu vai, nói: "Bất kể là như thế nào, chuỗi tay này không thể lưu lại. Nó từ Hàn Tuyết Băng Tinh chế tạo ra, trong dĩ vãng ta cũng chưa từng thấy qua ghi chép về thứ này. Về sau ta thuận lợi rời khỏi Bắc hàn chi địa, lúc nghỉ ngơi, liền suy nghĩ đến cơ quan bên trên chuỗi tay, cuối cùng có thể mở ra, ta không yên tâm đem nó về đây, trên đường đi qua một tòa thành, liền đem chôn ở một chỗ bí ẩn ngoài thành, làm ký hiệu.”
Trải qua lần ly biệt này, nàng đã trở nên càng thêm cẩn thận. Chuỗi tay kia kỳ quặc như thế, lấy tính tình của nàng, ta hiểu nàng để ý đến chuỗi tay kia, nhưng nàng tình nguyện vùi lấp nó, cũng không chịu mang về.
Ta luôn mong mỏi tâm nàng không cần lo lắng, không cần đề phòng sương lạnh đao kiếm nơi thế gian này, có thể trải qua tháng ngày thư thái như người bình thường.
Nhưng một đường này trải qua rất nhiều thứ kinh tâm động phách, ngươi lừa ta gạt, có lẽ mong mỏi như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành một hy vọng xa vời.
Ta hỏi nàng: "Vậy lúc ngươi đeo chuỗi tay kia, còn có khác thường gì không?"
"Không có bất kỳ khác thường nào, chẳng qua là lưu lại một chút dấu vết, đã qua rất nhiều ngày cũng chưa mất đi." Nàng nhìn ta, trong mắt ngậm lấy hơi nước ấm áp, hòa nhã nói: "Không có việc gì."
"Vậy là tốt rồi." Miệng ta tuy nói vậy, nhưng trong lòng không bỏ xuống được, nói: "Lần tới đưa Trường Sinh trở về, ngươi theo ta đi gặp cô cô, hỏi nàng chuyện này. Cô cô tinh thông y thuật, nếu như chuỗi tay kia thương thân, cũng để cho cô cô nhìn một chút."
"Ân." Lạc Thần đáp ứng, lại nói: "Bất quá hương bình kia ta có đem về, ta đã cẩn thận nhìn qua, mặc dù tạm thời không phân biệt ra bên trong là hương gì, nhưng nó có thể làm cho ta bảo trì thanh tỉnh ở trong trạch viện nơi sơn động kia, mà ta lại không cảm thấy không khỏe, xác thực là một vật phòng thân hiếm có."
Nàng thông thạo điều hương, đối với các loại hương liệu trên thế gian này đều có đọc lướt qua, ta tất nhiên là tín nhiệm ánh mắt nàng, yên tâm nói: "Tốt, vậy liền giữ lại, không chừng sau này còn có chỗ hữu dụng."
Lạc Thần Tướng để tay vào trong nước, vốc một chút nước, đổ trên người nàng.
Ta nói: "Ngươi đã đi ra Bắc hàn chi địa, cũng không biết thiếu nữ kia có bỏ qua hay không, nàng biết Huyên Hoa Hiên ở nơi nào, chỗ này đã không còn an toàn. Còn may nàng bị cấm túc, không ra được, nhưng nếu cấm túc được giải trừ, chúng ta sợ là sẽ có phiền toái."
“Có lẽ vậy." Ánh mắt Lạc Thần có chút trầm xuống.
Ta an ủi nàng nói: "Ngươi chớ lo lắng, nếu như nàng chạy đến, ta ngược lại muốn gặp nàng. Nàng đã khiến ta và ngươi tách ra lâu như vậy, nếu như nàng lại còn dám đến, ta nhất quyết không dung tha. Nàng tuy là kỳ nhân, nhưng ta thực sự không sợ nàng, bất quá chi bằng vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó ứng phó sẽ tốt hơn."
Thứ độc kia của Đoan Yến khiến trong lòng ta đến nay vẫn còn sợ hãi, nếu như không phải lúc ấy ta chủ quan, bị ám toán, thì lúc sau cũng không gặp nhiều phiền toái như vậy. Sau này làm việc, ta phải tập trung toàn bộ tinh thần mới được.
Nàng lại cười nói: "Cũng đúng, hiện giờ Điện Hạ gặp ai cũng không sợ."
Mặt ta lập tức đỏ lên, nói: "Lại trên đùa ta."
Lạc Thần nghiêng thân tới đây, bàn tay ướt sũng bắt lấy cổ tay của ta, thấp giọng nói: "Phong ấn của ngươi đã trừ, ta sớm đã không phải là đối thủ của ngươi, sau này kính xin Điện Hạ đối với ta hạ thủ lưu tình."
Nàng một câu mà hai ý, ta tất nhiên là có thể nghe ra được, trong lòng có chút nóng, hừ nhẹ nói: "Vậy phải xem biểu hiện của ngươi như thế nào."
"Điện hạ muốn ta như thế nào, ta liền như thế ấy." Nàng nhẹ lẩm bẩm.
"Thật sự?" Ta khẽ cắn môi dưới.
"Thật sự."
Trong lòng ta càng trở nên nóng hơn, rồi lại không thể đụng vào nàng, chỉ đành thò tay vào trong thùng tắm thử độ ấm của nước, cảm giác đã nguội lạnh chút ít, liền lại thay nàng thêm nước ấm vào, cùng nàng nói chuyện.
"Trên đường đi Bắc hàn chi địa, tuy ta bị phong bế ngũ giác, thiếu nữ kia lại đối đãi ta rất tốt, chỉ cần ta không trốn đi là được." Lạc Thần ánh mắt mềm mại, nhìn ta nói: "Thanh Y, thứ độc kia chuyên dùng để khắc chế thần hoàng, ngươi quả thật đã ăn thật nhiều đau khổ."
"Không sao." Ta cười nói: "Ta chỉ ngủ mê, không đau."
Ta cùng Chiết Chi, Tĩnh Viêm đều là 16 cánh, lúc ấy tuy bị độc kia hạn chế, nhưng cũng chỉ là hôn mê, Hoàng huyết trong cơ thể luôn ở mọi thời khắc bảo vệ ta. Cộng thêm thân thể của ta có một nửa huyết mạch Chiến Quỷ, nếu như trong tiềm thức phát giác ra nguy hiểm tới gần, sẽ lập tức tiến vào trạng thái phòng ngự, cho dù ta chưa tỉnh, cũng không làm gì được ta.
Trên đường đi đến Côn Luân chi đồi, Đoan Yến căn bản không dám tới gần ta. Tam khí là từ tinh huyết của Thần Chủ biến thành, ở trong Côn Luân chi đồi mới có thể phát huy toàn bộ uy lực, Đoan Yến chỉ tinh thông quỷ kế cơ quan, dụng độc, cổ trùng, nếu như chưa từng tiến vào Côn Luân chi đồi, phàm nhân như hắn mặc dù cầm được Địa Sát Kiếm, cũng không mảy may đả thương được ta.
Lúc sau hắn có thể miễn cưỡng vận dụng Địa Sát Kiếm lấy đi máu trong người ta, cũng là bởi vì lúc ấy hắn đang ở nơi thần thức của Thần Chủ nghỉ lại trong Hỗn Độn cảnh, đó là nguyên nhân Địa Sát Kiếm có thể tăng lên.
Tuy nói ta đã dùng Hóa huyết châu, Hóa huyết châu là thứ hóa đi lệ huyết, kỳ thật chẳng qua là hóa đi lệ khí trong máu huyết của ta mà thôi, đoạn tuyệt không được huyết mạch Chiến Quỷ mà mẫu thân Lưu Thiều đã ban cho ta.
Mẫu thân ta sinh ta ra, trên người của ta vĩnh viễn chảy dòng máu Chiến Quỷ của mẫu thân, điểm này, vô luận phát sinh chuyện gì, đều vĩnh viễn không thể thay đổi.
Hôm nay ta vẫn là Chiến Quỷ, thân mang Chiến Quỷ chi lực, chẳng qua là sẽ không phát tác lệ khí.
Lệ khí tồn tại sẽ làm cho Chiến Quỷ càng chiến càng mạnh mẽ, đột phá các loại năng lực cấm chế. Lệ khí trong cơ thể ta bị Hóa huyết châu dẹp loạn, mặc dù không thể đạt tới chiến lực Chiến Quỷ mạnh nhất như mẫu thân của ta, nhưng nó là một thanh kiếm 2 lưỡi khoét tâm rét thấu xương, bỏ đi mới là tốt nhất.
Chiến đến chiến đi, tranh giành cái danh đứng đầu kia có gì thú vị, ta chỉ muốn cùng Lạc Thần trải qua nhân gian khói lửa như người bình thường.
"Như hiện nay, chính là tốt nhất." Ta cảm thán nói.
Lạc Thần nhìn ta, trong mắt nổi lên ý cười.
Chờ Lạc Thần tắm rửa hoàn tất, hai người thu thập một phen, rời khỏi phòng tắm.
Ta theo Lạc Thần đi vào phòng của Trường Sinh, Trường Sinh đang soi gương đồng để mang cái mũ thỏ trắng của nàng, còn đặc biệt tìm một thân y phục mới để mặc, ta đứng ở sau lưng nàng cười nói: "Ăn mặc xinh đẹp như vậy, cẩn thận đi ra ngoài bị sói ngậm vào mồm bắt đi."
"Ngạo Nguyệt đối với ta tốt nhất, mới sẽ không ngậm ta trong mồm." Trường Sinh xoay người lại, cầm lấy tay của ta, để cho ta đem mũ chỉnh ngay ngắn lại giúp nàng, hai mắt trong trẻo mà nhìn Lạc Thần, nói: "Bạch tỷ tỷ, hôm nay là Trùng Cửu, một nhà chúng ta thật vất vả đoàn tụ, ra chơi đi."
"Được." Lạc Thần nói khẽ.
Trường Sinh nói: "Ta nghe người ta nói Trùng Cửu sẽ cao lên, làm như thế nào để cao lên đây?"
Ta ôm nàng lên: "Thế này chẳng phải cao sao?"
Trường Sinh cười khanh khách không ngừng, nói: "Còn muốn cao hơn!"
Ta đặt tay dưới nách nàng, đem thân thể nho nhỏ của nàng nâng lên, vượt qua đỉnh đầu, còn mang nàng dạo qua một vòng: "Đủ cao chưa?"
"Còn chưa đủ!" Trường Sinh cười đến vui vẻ.
Nàng đã lâu không có vui vẻ như vậy, hôm nay Lạc Thần trở về, có thể đem Trường Sinh vui đến hỏng.
Ta đem Trường Sinh ôm qua, để cho nàng ghé vào trên lưng Lạc Thần, Lạc Thần cõng nàng đi ra ngoài, ta đi theo bên người Lạc Thần, cười với Trường Sinh: "Nếu như còn phải cao hơn, chỉ có thể bay, như vậy cũng không thể."
"Cô cô có thể bay, nhưng cô cô không ở đây." Trường Sinh rất thất vọng: "Bằng không thì ta còn có thể ngồi trên cô cô, như vậy chẳng phải là cao nhất?"
Ba người ra khỏi cửa, đi ra ngoài, bên môi Lạc Thần câu lên ý cười, một mực không nói tiếng nào.
"Ngươi đã từng ngồi qua cô cô?" Ta từ trong miệng Trường Sinh nghe được đại bí mật của cô cô, cười đến thiếu chút nữa muốn ngã sấp.
"Tất nhiên là ngồi qua." Trường Sinh cũng không nói dối, nói: "Cô cô trầm mặt, ngoài miệng không muốn, nhưng vẫn mang theo ta bay tầm vài vòng. Bất quá nàng là vụиɠ ŧяộʍ tìm một nơi vắng vẻ, mới bằng lòng cho ta ngồi trên lưng, sợ người bên ngoài nhìn thấy."
Trong lòng ta nghĩ nếu như cô cô biết ta dĩ nhiên nghe được việc này, có thể cầm roi quất ta hay không.
Trong lòng ta phát lạnh, vội vã nói với Trường Sinh: "Ngươi không thể cho cô cô biết ngươi đã nói cho ta và Bạch tỷ tỷ của ngươi việc này."
"Vì sao?" Trường Sinh ngạc nhiên nói: "Ta còn muốn sau khi các ngươi biết được, cô cô cũng sẽ cho các ngươi ngồi một chút đây."
Ta: "......"
Không quất ta đã rất tốt rồi, còn dám ngồi một chút, không muốn sống nữa.
"Không vì sao." Ta vội hỏi: "Ngươi là tâm can bảo bối của cô cô, cô cô chỉ đồng ý cho ngươi ngồi. Nếu như ngươi nói cho người bên ngoài biết, cô cô nhất định không tha cho ngươi, sau này sẽ không cho ngươi ngồi."
"Ta không dám." Trường Sinh nghe thấy sau này sẽ không có thể ngồi sau lưng cô cô bay lên trời, sợ tới mức rụt đầu.
Nàng ghé vào trên lưng Lạc Thần, dán sợi tóc nàng, hỏi: "Bạch tỷ tỷ, ngươi muốn ngồi cô cô sao, ở trên trời nhìn một chút, phong cảnh cực kỳ đẹp mắt."
"Không muốn." Lạc Thần nhàn nhạt nói.
Ta nén cười đến mức thật sự vất vả.
Lạc Thần liếc nhìn ta, nói với Trường Sinh: "Ta chỉ muốn ngồi tỷ tỷ ngươi."
Trên mặt ta điềm nhiên như không có việc gì, ngầm ở trên lưng nàng nhẹ véo một cái: "......"
________
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cô cô rất tức giận, những thứ này bất hiếu chất nữ, từ nhỏ đến lớn đều khí ta!
Quân đạo ghi chú: Cái này chương ta nâng lên hóa huyết châu quan hệ, hiện tại đã biết rõ hiện đại là vì cái gì a, hóa huyết châu chỉ có thể hóa đi huyết trong lệ khí, không cải biến được huyết thống, sư vĩnh viễn là Chiến Quỷ, hiện đại lệ khí sống lại thật là bình thường sự tình, về sau biết nói vì cái gì.
Nhất định phải ba quyển kết hợp cùng một chỗ xem, mới có thể thấy hiểu, thiếu một thứ cũng không được.
Phiền toái lớn gia nhiều hơn chấm điểm nhắn lại tưới tiêu rồi, cám ơn ~
___
T đã trở lại rồi đây. Hy vọng sẽ đuổi kịp quân