Chỉ là, không biết được vật sống bị thiếu nữ kia áp chế đến cùng là cái gì, duy nhất có thể xác định chính là nó có thể bay, thể hình khá lớn, phần lưng vừa rộng lại vừa bằng phẳng, nếu không cũng không thể dựng lên một căn phòng.
Ta suy nghĩ một lát, thứ đầu tiên nghĩ đến chính là thượng cổ linh thú Côn Bằng.
Sách cổ có ghi lại, ở Bắc Minh hay còn gọi là Biển Bắc có một loài cá hình thể to lớn, có thể đạt tới vài ngàn dặm, kỳ danh là Côn.
Côn tuy là cự cá, nhưng có thể lấy vây cá làm cánh, xuyên mây mà bay, phần lưng cực kì bằng phẳng rộng rãi, đừng nói là dựng một căn phòng ở, chính là ở trên lưng nó tu kiến một tòa thành trì cũng dư xài.
Nhưng mà Côn vốn là thượng cổ thần thú, ở thời kì chúng Thần tàn lụi liền đã diệt tích, từ sớm đã không còn bóng dáng chỉ còn là truyền thuyết. Ta tuy rằng nghĩ tới Côn bởi vì có chút đặc thù giống nhau, nhưng cũng không cho rằng vật mà thiếu nữ cưỡi chính là Côn.
Lạc Thần thanh âm trì hoãn nói: "Một đường từ Huyên Hoa Hiên đi ra chỉ đi bộ, cước trình trên đường ngược lại là tương đối xa, lúc ấy ta âm thầm tính thử, xác thực đã đến chỗ hồ cạn kia."
Lúc trước ta từng cùng Lạc Thần đem Huyên Hoa Hiên xây dựng lại một phen, bên ngoài cũng tu sửa chút ít. Nhưng công sự chưa hoàn thành, vốn vì biến cố khi đó mà gác lại.
Ở bên ngoài Huyên Hoa Hiên có một tiểu hồ, lúc ta còn niên thiếu thường xuyên tới bên hồ thả câu, ta nhớ rõ Đằng Xà từ nhỏ đã được Lạc Thần nuôi dưỡng, không bằng đem Đằng Xà cũng nuôi dưỡng tại Huyên Hoa Hiên, Lạc Thần cũng sẽ vui vẻ chút ít. Chẳng qua là hình thể Đằng Xà thật sự quá lớn, uốn lượn như rồng, hiên tử xung quanh căn bản không có chỗ dung thân cho nó, nếu có, chỉ sợ cũng sẽ hù đến nhân gia phụ cận.
Lạc Thần nói trên đường nàng vẫn một mực đi đến, không sử dụng khinh công, cũng không leo, chắc hẳn vật sống kia lúc ấy đang nghỉ ở trên mặt đất.
Ta liền nói: "Vật sống kia nghỉ ở đáy hồ."
Lạc Thần gật đầu: "Đúng vậy. Huyên Hoa Hiên cây nhiều, chỉ có hồ cạn có thể làm nơi tạm nghỉ của vật sống kia. Lúc ta đi lên, chắc chắn có dẫm đệm lót, chỉ là đạp vào có chút mềm, có thể là một bộ phận của vật kia, khoảng cách từ chỗ đệm lót đến phòng ở không gần, cũng không tính quá xa."
Ta ở trong lòng suy nghĩ một phen, nói: "Tuy nói Côn rất phù hợp, nhưng hình thể của nó thực sự quá lớn, kéo dài tới vài ngàn dặm, thiếu nữ kia nếu muốn khống chế Côn đến Huyên Hoa Hiên, hồ cạn tuy rằng lớn, cũng không đủ chỗ cho Côn, vật sống kia lại có thể dừng trong hồ nghỉ chân, nhất định là nhỏ hơn hồ cạn. Vả lại khi Côn ngự không phi hành, che lấp mặt trời, tất nhiên sẽ xuất hiện dị thường như trời tối, nhưng mấy tháng nay ta ở bốn phía bôn tẩu, lại chưa từng nghe nói qua lời đồn liên quan đến chuyện này, vật này không thể nào là Côn, có lẽ là một loài sấp xỉ như Côn, nhưng hình thể xa không bằng nó."
Ta hỏi nàng: "Ngươi có từng nghe được vật kia phát ra thanh âm gì không?"
"Chưa từng." Lạc Thần nói: "Lúc ấy thiếu nữ kia chỉ cho ta mở một chút thính giác, mà sau khi mở cửa sổ tiếng gió gào thét bên ngoài quá đinh tai nhức óc, dù vật kia phát ra tiếng kêu gào ta cũng không thể nghe thấy."
"Vậy lúc ngươi cùng thiếu nữ kia ở trong phòng chờ vật kia chở đi, có phát hiện dị thường gì không?" Trong lòng ta hiếu kỳ cực kỳ, lại tiếp tục hỏi.
"Cũng chưa từng, ta ngồi ở trên ghế, chủ yếu là nghe thiếu nữ kia nói. Nàng còn đặt trên bàn rất nhiều điểm tâm, nói với ta đây là vô thượng mỹ vị, làm cho ta ăn một ít. Nàng đã nói là vô thượng mỹ vị, ta tưởng rằng nàng đem đến chút đồ ăn trân quý, nhưng nếm thử, cũng thấy không khác gì tư vị mứt, đậu phộng, hạt dưa của mấy cửa hiệu điểm tâm ở Duẫn Thành."
Ta kinh ngạc hỏi: "Cái này ngươi cũng biết?"
Lạc Thần nói: "Cửa hiệu mứt Tô Ký có hương vị rất đặc biệt, cùng nhà khác bất đồng, nếm một nếm liền biết."
Ta lại lật lại chuyện cũ của nàng, khẽ nói: "Lúc đó ta mua điểm tâm, bên trong cũng có mấy thứ mứt kia, đưa cho ngươi ăn thử, ngươi không phải nói những thứ này vừa ngọt vừa nhơn nhớt, không chịu ăn. Vậy ngươi làm sao sẽ biết được tư vị của nó, thì ra là ở sau lưng ta vụиɠ ŧяộʍ đi nếm chỗ mứt kia. Khó trách khi đó Trường Sinh nói mứt của nàng bị thiếu đi, ta chỉ cho rằng tuổi nàng còn nhỏ, làm sao hiểu được có bao nhiêu mứt, hôm nay nghĩ lại, Trường Sinh đích thật là đem mứt đều nhớ hết."
Nhìn các nàng một lớn một nhỏ, đại nhân thì ngoài miệng nói không muốn, sau lưng lại vụиɠ ŧяộʍ mà ăn, tiểu nhân thì nhớ được còn bao nhiêu đồ ăn vặt, ta cũng xem như chịu phục.
Lạc Thần hơi rũ mắt, buồn bực nói: "Đó là ngươi mua cho Trường Sinh ăn, lại không nói là mua cho ta ăn, ta vì sao phải ăn."
Ta cười khúc khích, hiểu được hờn dỗi này của nàng là từ đâu mà đến: "Ngươi là đang trách ta không có đặc biệt mua cho ngươi? Đưa ngươi ăn chỗ mứt kia cũng chỉ vì mua cho Trường Sinh, nhân tiện cho ngươi nếm thử?"
Lạc Thần không tiếp tục lên tiếng.
Ta nói: "Được được được, sau này đi Duẫn Thành dạo chơi, ta đi cửa hiệu Tô Ký mua nhiều chút điểm tâm, lại nhờ chưởng quầy gói kỹ, ở trên giấy dầu ta sẽ viết tên của ngươi, vậy ngươi đã nguyện ăn chưa?"
Nàng biết được ta đang cười nàng, dáng người đoan chính mà bưng chén, cúi đầu xuống, miệng nhỏ tiếp tục ăn cơm.
Ta phục hồi lại tinh thần, vội nói: "Đều lo nói chuyện, ngươi cũng chưa ăn được mấy ngụm, chỉ trách do ta quá hiếu kì, ngươi ăn trước đi, ăn xong lại cùng ta nói cũng không muộn."
Lạc Thần lại nói khẽ: "Ta nghĩ muốn nói chuyện với ngươi nhiều một chút."
Ta giật mình, rồi lại minh bạch ý của nàng, ta làm sao lại không muốn như thế đâu. Đã lâu không thấy nàng, cho dù chỉ là ngồi nghe nàng kể một chút chuyện trên đường, ta cũng đã vô cùng thỏa mãn.
"Ta ngồi nhìn ngươi ăn thêm một chút, rồi sẽ nói cùng ngươi ." Ta cười nói.
Nàng lúc này mới nhu thuận gật đầu, yên tĩnh mà dùng cơm, cũng gắp qua thịt cá.
Ta một mực vẫn nhìn nàng, qua một hồi lâu, mới nói: "Thiếu nữ kia đem điểm tâm của dân gian trở thành vô thượng mỹ vị, chắc hẳn trong dĩ vãng nàng chưa từng được ăn qua, ngươi nói nàng ở Bắc hàn chi địa, xác thực cực ít khi có thể tiếp xúc những thứ này."
Bất quá cũng có chút thú vị, thiếu nữ kia rõ ràng là vì lời hứa hẹn, mới đến Huyên Hoa Hiên, trên đường vượt qua Doãn Thành, lại sẽ ở Doãn Thành đi dạo một vòng, mua một ít điểm tâm khiến nàng cảm thấy thú vị, chắc hẳn nàng vẫn có chút tâm tính của hài đồng, lòng ham vui rất nặng.
Lạc Thần nói: "Rất nhiêu thứ nàng chưa từng gặp qua."
"Nếu là như vậy, nàng chắc hẳn là kiểu người có thể khiến người ta khắc sâu ấn tượng. Nếu như nàng đi qua cửa hiệu điểm tâm kia, không chừng chưởng quầy vẫn còn nhớ kĩ nàng." Ta nói: "Trên đường đi, thiếu nữ kia còn nói cái gì không?"
"Nàng nói, nếu ta trốn, chính là nàng thất ước, nàng sẽ cảm thấy không có thể diện, nói ta nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt không thể lừa gạt nàng."
"Không có thể diện, không thể lừa gạt nàng, đây là lời mà thiếu nữ kia nói?" Ta suy nghĩ, cảm thấy thiếu nữ này suy nghĩ khác hẳn với thường nhân, người bình thường sau khi bắt được người, sẽ nói ra lời này sao?
"Cho dù ngươi là tổ tông của gạt người, đối mặt với người thần bí lợi hại như vậy, cũng sẽ không dám lừa gạt." Ta vừa chua xót, vừa muốn cười.
Nàng oán trách liếc lấy ta, lại hỏi ta: "Vì sao không thể?"
Ta quá sợ hãi: "Ngươi lừa gạt nàng?"
Lạc Thần nhàn nhạt nói: "Nàng khi đó có chút buồn chán muốn chết, hỏi ta ngoại trừ những đồ ăn vặt này thì bên cạnh đó còn có cái gì ăn ngon, ta lúc ấy không thể nói, trên bàn có nước trà, ta liền thấm ngước trà ở trên mặt bàn viết một chữ Rượu."
Ta: "......"
Thiếu nữ kia liền điểm tâm của nhân gian cũng chưa ăn qua, cảm thấy rất kỳ lạ và quý hiếm, vậy có khả năng rất lớn nàng chưa từng uống qua rượu.
Mà người không quen uống rượu sẽ rất dễ dàng bị say.
Ta nghe đến trong lòng đều nhanh nhảy ra, Lạc Thần chắc chắn là đang lừa gạt thiếu nữ kia, vội hỏi: "Sau đó thì sao?"
Lạc Thần thần sắc bình tĩnh, nói: "Nàng lúc ấy mới để ý tới ta không có cách nào mở miệng, nguyên nhân bởi vì tay nàng còn nắm phong bế thuật, nàng liền hỏi ta, vì sao lại dùng nước viết chữ mà không thừa cơ bảo nàng đem phong bế thuật giải trừ một ít, cũng dễ nói chuyện. Ta liền viết, ta không thích nói chuyện."
Ta muốn cười, lại giả bộ nghiêm nghị nói: "Câu này cũng không phải lừa gạt nàng, ngươi thật sự là muộn tao."
Nàng nhìn chằm chằm ta một lát, mới nói: "Ta chỉ muốn nói chuyện cùng ngươi."
Ta nghe vậy, trong nội tâm nhộn nhạo một hồi, cho rằng nàng lại đang trêu chọc ta, nhưng ta cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng, bộ dáng nàng lại vô cùng rất nghiêm túc nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, rồi lại đầy cõi lòng vui sướng.
"Thiếu nữ kia thì như thế nào?" Ta hỏi tiếp.
Lạc Thần nói: "Nàng liền rời đi một hồi, lúc ấy vật sống kia không hề động, có lẽ là dừng ở không trung. Lại qua một hồi lâu nàng mới trở về, nói với ta nàng mới mua một vò rượu, rót cho ta một chén, hỏi ta rượu này được không."
Thiếu nữ này đối với ăn uống ở nhân gian vô cùng hiếu kỳ, nàng nghe Lạc Thần nói rượu là mỹ vị, sẽ ở trên đường mua rượu, cũng không ngoài suy nghĩ của ta, Lạc Thần tất nhiên cũng đoán được nàng sẽ đi mua rượu, mới lừa gạt nàng rượu uống ngon.
"Nàng ta mua đúng rượu rồi sao?" Ta hỏi.
"Nàng không am hiểu, mua nhầm rượu mạnh."
Ta: "......"
Ta hình như đã đoán được cái gì, nói: "Nàng không hiểu rượu, trước đó chắc chắn hỏi ngươi nên cùng chưởng quầy nói gì mới đúng, ngươi lại viết cho nàng cái gì?"
Lạc Thần nhàn nhật mà nói: "Ta chỉ viết cho nàng hai chữ, thượng hạng."
Ta càng muốn cười ra tiếng: "Nàng ta chắc chắn sẽ mua được rượu mạnh."
Ta vừa nghĩ tới thiếu nữ kia vốn không hiểu rượu, lúc mua rượu lại đối với chưởng quầy nói ra hai chữ thượng hạng, chưởng quầy kia tất nhiên sẽ lấy cho nàng loại nặng nhất.
"Ta chỉ nói thượng hạng, rất nhiều rượu ngon không quá nặng, tác dụng lại chậm, rượu như vậy cũng là thượng hạng, giống như Ngọc Dịch Thanh." Lạc Thần nói: "Là nàng mua sai rồi."
"Còn không phải tại ngươi lừa gạt nàng." Ta cũng có thể đoán được về sau như thế nào, nói: "Ngươi nói đi, nàng uống được mấy chén nhỏ."
"Một chén."
"Nàng sẽ không cảm thấy rượu mạnh kia rất cay sao?" Ngày bé ta cùng Lạc Thần ở Thanh Huyên, nàng khi đó ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi, uống chút rượu, trên môi dính ướŧ áŧ, ta vụиɠ ŧяộʍ từ môi nàng cọ xuống nếm nếm, cảm thấy rất cay, khi đó ta còn không rõ, nàng tại sao lại uống rượu.
Về sau ta đi theo mẫu thân của ta Sư Cẩm Niệm cùng Côn Luân ẩn cư ở đất Thục, ta uống mấy lần Ngọc Dịch Thanh mẫu thân ủ, lâu dần liền cảm thấy rượu có chút tư vị, nhưng tửu lượng một mực vẫn rất thấp.
"Nàng cho rằng dễ uống, trực tiếp một ngụm nuốt xuống." Lạc Thần nói: "Uống xong mới nhảy dựng lên, hỏi vì sao cay như vậy. Ta viết, tư vị của rượu đều ở phía sau, cũng không phải lập tức thấy ngay."
"Nàng có thể tin?"
"Nàng ngược lại say mất."
Ta: "......"
_____
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thiếu nữ: Lúc ấy chính là hối hận, vô cùng hối hận 【.
Quân đạo ghi chú: Trong lúc này nâng lên làm hồ, chính là hiện đại các nàng quay về đất Thục về sau, thấy Đằng Xà chỗ băng hồ, lúc ấy trời đông giá rét, hồ nước kết băng, mà một chương này trong thời gian, hồ vẫn là đào móc trạng thái, không có nước, mọi người chú ý thoáng một phát loại thời giờ này vi diệu biến thiên, kỳ thật sẽ rất có ý tứ
Cảm tạ mọi người chấm điểm nhắn lại, Bá Vương phiếu vé dinh dưỡng dịch các loại:đợi ~