Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 275: Phóng kiều




*Phóng kiều: làm nũng, câu dẫn, (thả thính =))) )

Lời này là ta hỏi ra trước, không nghĩ vừa dứt lời, mặt ta lại tự nóng lên.

Ta có chút co quắp, thế này làm sao được.

Hôm nay nàng rốt cuộc trở về, nguyên bản là ta muốn thừa dịp trong lòng đang hết sức vui vẻ mà hồ nháo một chút. Muốn nói cái gì, liền nói với nàng cái đó, muốn làm cái gì, liền đối với nàng làm đó, không cần đi chú ý thể diện.

Lúc trước bị nàng khiêng trở về, ta còn có vài phần lẽ thẳng khí hùng, ai biết được cùng nàng ở trong viện nói một hồi, tâm tình tùy ý lúc trước không ngờ bị thu liễm lại không ít.

Cuối cùng, bởi vì da mặt quá mỏng, nếu như quá trực tiếp, ta vẫn có chút không làm được. Bất quá ta cũng không vội vàng, nàng cũng ta có sinh mệnh dài lâu, chờ ta sau này mài dũa nhiều hơn một chút, da mặt rèn được dày hơn, mới có thể ứng phó lại nàng.


Nhưng ta thật sự rất nhớ nàng, ngóng trông nàng cũng có thể nhớ tới ta.

Càng ngóng trông nàng có thể nói ra khỏi miệng.

Lúc này ta dựa vào gần, Lạc Thần mắt cũng không nháy mà nhìn thẳng ta, nhìn đến khi mặt ta càng ngày càng nóng lên, nàng lại thủy chung không nói gì, cũng không biết được nàng đến cùng là đang suy nghĩ gì.

Bất quá, mạt cười nhạt bên khóe miệng của nàng thật sự là cực kỳ đẹp mắt.

Ta bình tĩnh tâm thần, thầm nghĩ cũng không thể để nụ cười này của nàng câu hồn, mà quên mất chính sự.

Ta hiểu tính tình của nàng, nàng lúc này không lên tiếng, khả năng là không có ý định nói.

Nụ cười này chắc hẳn cũng là nàng dùng để che lấp, nàng vẫn còn nghĩ lừa dối cho qua?

"Ngươi tại sao không nói lời nào?" Ta khẽ hừ: "Lúc ngươi nói nhớ Trường Sinh, nói được lưu loát, như thế nào đến phiên ta, lại cái gì cũng không nói? Ngươi không nhớ ta sao?"


Nàng nếu không nhớ tới ta, ta tất nhiên là không tin.

Khối băng muộn tao này chẳng qua là không nói mà thôi.

Hiện nay ta chỉ hận bản thân không biết được thủ đoạn câu dẫn chân chính, chẳng biết tại sao, ta cảm thấy khối băng này nên ăn một bộ như vậy. Ta biết ta nói không đủ, bằng không nếu ta câu dẫn, quấn lấy nàng, nàng hẳn sẽ bị ta mài đến mở miệng.

Nghĩ tới đây, ta lại cảm thấy hết sức mất mặt.

Cái gì mà thủ đoạn câu dẫn, một cái lão nhân ngàn tuổi như ta, mặc dù trên mặt nhìn không ra, nhưng bên trong cũng coi như một đống tuổi rồi, còn vọng tưởng đi học những cái kia?

Thật sự...... Thật sự không biết xấu hổ.

"Bây giờ ta không nói." Lạc Thần lại cười: "Trước để dành, được không?"

Trong lòng ta bị đè nén, nói: "Cái này còn có thể để dành sao?"

"Vì sao không thể?" Lạc Thần nói: "Thế gian này, có một ít lời nói, một ít hành động, đều có thể để dành, cũng không nhất định cần phải lập tức làm ngay."


"Chính miệng ngươi nói muốn để dành, ta xem như ngươi nói bậy, nhận." Ta càng nghĩ càng thấy không đúng luôn cảm thấy nàng vừa về đến nhà liền xoay vòng ta, không khỏi cẩn thận nói: "Nhưng mà hành động cũng có thể để dành sao? Ngươi nói xem, chớ có gạt ta."

"Vậy ta liền nói cách khác cho ngươi, cách này ngươi cũng biết, được không?" Lạc Thần dò xét ta.

"Ngươi nói." Ta cũng muốn nhìn xem nàng có cái cách khác gì.

Lạc Thần thần sắc nghiêm trang nói: "Nói ví dụ, ngươi đáp ứng hôm nay phải hôn ta 300 cái, nhưng ngươi hôn không hết, còn dư lại rất nhiều, số chưa hôn còn lại liền có thể để dành, chờ ngày khác lại từ từ hôn tiếp, luôn là có thể hôn cho đến hết".

Ta mặt đỏ tới mang tai, rõ ràng không đốt củi, lại chỉ cảm thấy giờ phút này đỉnh đầu bốc khói: "......"

"Ta...... Ta lúc nào đáp ứng ngươi, hôm nay hôn ngươi 300 cái?" Ta hổn hển lại nói: "Ngươi vừa trở về liền muốn chiếm tiện nghi của ta?"
Lạc Thần nói: "Đây là cách nói khác, không phải là làm thật."

Nàng lườm mặt ta, trong mắt vui vẻ xen lẫn hàm ý trêu tức, nói: "Thanh Y, ngươi tưởng thật? Chẳng lẽ hôm nay ngươi thực sự có ý định như vậy?"

"Ta...... Ta......" Ta bị nàng hỏi đến không nói nên lời.

Có thần linh ở trên, ta rõ ràng chỉ là muốn nghe nàng nói một câu nhớ ta, cái này vốn không phải hy vọng xa vời gì, không nghĩ tới hiện tại chẳng những không có như mong muốn, ngược lại còn bị nàng trêu đùa.

Ta tự nhận da mặt không bằng nàng, thật sự là bất lực.

Mà người am hiểu việc câu dẫn ở thế gian này ta mặc dù chưa từng thấy qua, nhưng điều kiện tiên quyết đầu tiên nhất định là cần da mặt thật dày. Nếu không thì làm sao không biết xấu hổ mà đi câu dẫn người khác? Cuộc đời này của ta sợ là học không được thủ đoạn như vậy, ta có chút sầu muộn, thời gian sau này làm sao cùng nàng so chiêu?
Ta từ nhỏ đi theo Côn Luân dừng lại ở đất Thục, quen biết người không nhiều lắm, hai năm qua vào Nam ra Bắc, lúc này gặp được rất nhiều loại người, học được không ít đạo lý. Nhưng đại đa số học thức, trận pháp, kỹ xảo các loại, đều đến từ tàng thư của Côn Luân. Tàng thư của Côn Luân phần lớn đều là kiến thức về vạn vận trong thiên địa này, cái gì cần có đều có. Lúc ta còn niên thiếu mỗi ngày đều chăm học, tin tưởng những tinh diệu uyên bác trong sách, rốt cuộc đem tàng thư của Côn Luân học xong, nhưng lại chưa bao giờ gặp được sách nào có thể học được thuật câu dẫn.

Ta cố gắng hết sức tra sách cổ, trên đời có cổ thuật, đuổi thi thuật, luyện yêu thuật, dịch dung thuật, mị hoặc thuật, dưỡng ve thuật... rất nhiều loại hư huyễn thuật, nhưng tại sao không có câu dẫn thuật?
Nếu như ta học được câu dẫn thuật, khối băng này chắc hẳn không phải là đối thủ của ta, ta phải quấn lấy nàng đến eo đau lưng mỏi mới thôi.

Dĩ vãng nàng luôn làm cho xương sống, thắt lưng cùng chân của ta mềm nhũn, ta thật sự rất muốn từ trên người của nàng đòi lại được một... hai phần.

Chẳng qua là kỹ thuật lợi hại như vậy cho tới bây giờ lại chưa từng có người viết thành sách, thật sự là thói đời bạc bẽo, nhân tâm thay đổi.

Ta căn bản là học không được, chợt cảm thấy đau lòng.

Lạc Thần thấy ta hồi lâu không nói gì, liền nói: "Nếu như ngươi không nói gì, ta liền coi như ngươi ngầm đồng ý."

Ta rõ ràng là đồng cũng không được, không đồng ý cũng không được.

Nàng đã lâu chưa về, hôm nay trong lòng của ta thật sự vui vẻ, tất nhiên là muốn hôn nàng, bất đắc dĩ hiện tại còn không phải thời cơ thích hợp, chẳng qua là đến 300 cái thì...
Toàn thân ta run lên, xem như nàng đang nói hưu nói vượn.

"Vốn là muốn đi xem Trường Sinh." Ta lập tức tìm cứu binh, nghiêm nghị nói: "Lại đứng tại chỗ này lãng phí thời gian lâu như vậy, ngươi còn dám nói nhớ Trường Sinh, ta thấy ngươi cũng không nhớ nàng."

Nàng gật đầu cười khẽ, lúc này đổi thành nàng kéo lấy ta đi vào trong phòng: "Vậy đi nhìn Trường Sinh trước đi."

Ta thở dài một hơi, rồi lại cảm thấy thân thể mềm mại của nàng dựa vào đây, hận không thể lập tức ôm nàng, rồi lại chỉ có thể chịu đựng.

Đẩy cửa phòng Trường Sinh ra, Lạc Thần vốn đang bước nhanh lại lập tức nhẹ nhàng chậm chạp một chút, có lẽ là sợ quấy nhiễu giấc ngủ của Trường Sinh. Ta cảm giác được bộ pháp của nàng biến hóa, hiểu được bởi vì nàng đã lâu chưa từng trở về, chắc hẳn cực kỳ tưởng nhớ Trường Sinh, trong lòng không khỏi lại chua xót một chút.
Hai người nhẹ nhàng đi đến trước giường.

Trường Sinh đang vùi mình ở trong chăn, thân thể nho nhỏ ngủ đến ngon lành. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn, hàng mi dài run run, chỉ là giờ phút này không biết là mơ thấy cái gì, miệng hơi vểnh lên, hình như có chút ủy khuất, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Ánh mắt Lạc Thần mềm mại đi, tiến tới mép giường ngồi xuống, chậm rãi đưa tay tới, có lẽ nàng muốn sờ khuôn mặt nhỏ của Trường Sinh.

Vươn được nửa đường lại dừng lại, chuyển hướng mà đem cánh tay đang lộ ra ở phía ngoài bỏ vào, lại kéo chăn lên, dịch đến dưới cằm Trường Sinh.

Ta ép thanh âm tới cực thấp, nói: "Hôm nay vẫn còn tính là ngoan ngoãn, chỉ lộ một tay, chưa từng đá văng chăn. Hiện tại khí trời dần dần lạnh, nàng lúc ngủ lại luôn yêu thích đá chăn ra, ta thật lo lắng nàng sẽ bị nhiễm phong hàn, sẽ không tốt."
Lạc Thần nói khẽ: "Ta ngồi ở đây một lát, nếu như nàng đá chăn đi, ta liền thay nàng đắp lại."

"Được." Ta biết nàng xưa nay thích sạch sẽ, lần này trở về nhà, nhất định là muốn thu thập một phen, nhân tiện nói: "Ta đi nấu cho ngươi chút nước ấm, để lát ngươi qua tắm rửa."

Nàng lại lập tức cầm chặt tay của ta, chẳng qua chỉ nhìn ta mà không nói.

"Ngươi không muốn tắm rửa sao?" Ta thấy trong mắt nàng cất dấu vài phần không muốn, trong lòng không kìm được vui vẻ, nghĩ thầm giờ phút nàng hẳn là không muốn ta rời đi, mặc dù nàng thủy chung chưa từng nói ra miệng, nhưng ta hiểu được, nàng là nhớ ta.

"Muốn." Lạc Thần nhìn ta, nói: "Bất quá không vội ở đây thêm một lát."

"Hôm nay có rất nhiều chuyện phải làm." Trong lòng của ta tự nhiên cũng không nỡ bỏ nàng lại một mình, chỉ ngóng trông ở một chỗ cùng nàng, nhưng ta vẫn nói: "Phải nấu nước nóng, phải quét dọn, còn phải đi chợ mua đồ. Hiện tại đã là xế chiều, nếu như không nhanh một chút chỉ sợ trời cũng tối đen, Trùng Cửu cũng đều qua."
Tay của nàng lúc này mới giật giật, buông tay của ta ra mà nói: "Được. Ta chỉ ngồi một lát, rồi liền qua chỗ ngươi."

"Ngươi chỉ nói nhớ Trường Sinh, lại không nói nhớ ta, bây giờ phải ngồi ở đây lâu một ít mới đúng." Ta nhẫn cười, rốt cục có được một cái cơ hội cười nàng.

Trong mắt nàng có chút giật mình, khóe môi hiện lên ý cười yếu ớt, lại không nói tiếp.

"Ngươi đã ăn cơm trưa chưa?" Ta nhịn không được mà hỏi nàng.

"Chưa từng."

Ta vốn chỉ định hỏi thử nàng, ai biết được nàng thật đúng là chưa dùng cơm, lập tức nóng nảy, nói: "Ngươi chờ một chút, ta đi chuẩn bị đồ ăn cho ngươi trước."

__________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ta Sư, ngươi kỳ thật mới thật sự là để kiều thuật tổ tông a..., hơn nữa kiều không tự biết, lặng lẽ Mimi nói cho ngươi biết, chờ ngươi qua rất nhiều rất nhiều năm về sau, sống đến
Hiện đại, đi một cái trong thôn, buổi tối uống rượu quấn quít lấy vợ của ngươi, vợ của ngươi cũng sẽ bị ngươi cuốn lấy thân thể run lên, hầu như khó có thể đi đi lại lại, chỉ có thể giặt rửa lạnh mặt lạnh yên tĩnh 【.

Tiếp tục cố gắng tu luyện, sau này sẽ là thật sự Hồ Ly Tinh rồi 【.

Tuy nhiên ta không có học để kiều thuật, nhưng ta vẫn còn muốn không rụt rè về phía mọi người cầu chấm điểm nhắn lại cho yêu, mau tới mau tới 【.