Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 264: Hoá Huyết Châu




“Hắn rất nổi danh trong lịch sử, Cẩn nhi ngươi chắc cũng nghe qua tên của hắn.” Ti Hàm lạnh nhạt nói.

Ta sửng sốt, không khỏi giơ tay lên xoa trán.

Thanh âm Ti Hàm truyền tới bên tai càng phát ra hàn lãnh: “Người này năm đó sau khi dâng tặng Minh U Hoàn, liền bị Chu Mục Vương đưa vào trong vương cung Đại Chu, càng thêm phong thưởng. Hắn đặc biệt tinh thông mộc nghệ, tạo nên mộc giáp nhân giỏi ca múa, giống như người thật, mà tạo nên vũ tước cũng y như thật, linh vũ phụ thể, tiếng kêu trong trẻo, trong dân gian lúc đó truyền tai ‘Tây Chu mộc nghệ’, chính là do hắn mà có. Bên cạnh hắn vẫn thường có một mộc giáp cự nhân, từng ở trước điện Chu Mục Vương múa kiếm, khiến cho quần thần kinh ngạc. Bởi mộc giáp nhân nhìn qua không khác người sống, thậm chí người thời đó lầm tưởng hắn cùng với tên mộc giáp nhân to lớn kia là bạn thân thiết cùng đi cùng ở.”

Ti Hàm dừng lại, trong con ngươi hiện ra vài phần khuây khoả như báo được đại thù, nói: “Bất quá nam nhân kia làm nhiều việc ác, trời có báo ứng, cuối cùng bị Chu Mục Vương hạ lệnh ngũ mã phanh thây mà chết, trái lại đỡ cho ta phải động thủ.”

Ta gật đầu nói: “Cô Cô ngươi nói những điều này, ta kỳ thực tất cả đều hiểu được. Ta từng đi qua mộ công chúa Đại Chu Cô Tô một chuyến, trêи bích hoạ bên trong có vẽ một ít sự tình liên quan đến thanh niên nọ, còn mộc giáp cự nhân kia, thế nhưng ta cũng không biết tên của người đó, không có bao nhiêu suy đoán.”

“Cẩn nhi, ta nói mơ hồ như vậy, ngươi tất nhiên là không hiểu được. Chỉ là chờ ta cho ngươi biết, tên của mộc giáp cự nhân thường theo bên cạnh hắn, ngươi chắc chắn sẽ biết được tên của hắn.”

Trong đầu ta bỗng dưng xẹt qua thân hình dung mạo của mộc giáp cự nhân tướng quân kia, thấp giọng hỏi: “Mộc giáp cự nhân kia tên gọi là gì?”

“Trọng Côn.”

Tây Chu mộc nghệ.

Thanh niên nam tử.

Trọng Côn hiến vũ.

“Trọng Côn.” Sau khi ta biết được, chợt nặng nề nói: “Thì ra nam nhân kia đúng là Yển Sư. Cái thứ Mộc Đầu Nhân làm ra tên là ‘Trọng Côn’ có thể giỏi ca múa, thiên tài mộc nghệ nhân thời đó, Yển Sư.”

Ti Hàm nói: “Không sai, kẻ đã hại chết nhị bá cùng nhị bá mẫu của ngươi, cướp đi Minh U Hoàn cùng chìa khoá Bệ Ngạn, lại đem Minh U Hoàn dâng tặng cho Chu Mục Vương, đó là Yển Sư.”

“Ta nên sớm nghĩ đến tên của hắn.” Hồi tưởng lại những chuyện đã trải qua trong mộ công chúa Cô Tô, còn có hình vẽ Yển Sư cùng tên mộc giáp cự nhân Trọng Côn kia của hắn trêи bích hoạ minh điện, bất giác có chút thổn thức: “Thế nhưng Yển Sư, hắn đã bị Chu Mục Vương ngũ mã phanh thây rồi.”

Ti Hàm cười lạnh nói: “Đây là báo ứng của hắn. Cho dù hắn không bị Chu Mục Vương ngũ mã phanh thây, ta cũng sẽ giết hắn, may mà hắn rốt cuộc đã chết.”

Ta đem những chuyện trong mộ Cô Tô, lại cùng Ti Hàm tỉ mỉ nói qua một lần, thần sắc Ti Hàm nét mặt như trong dự liệu, nói: “Những việc này, Nhan nhi đều đã nói cho ta biết. Mà ta qua nhiều năm như vậy, rốt cục đã đem di thể của a Viêm và a Chi, đón trở về được rồi.”

Ta than tiếc nói: “Trước đó ta ở trong mộ Cô Tô nhìn thấy hai di thể không mục nát của hai nam nữ Thần Hoàng trẻ tuổi, thì ra. . . bọn họ chính là nhị bá cùng nhị bá mẫu của ta.”

Ti Hàm cũng cay đắng đầy mặt: “Phải, bọn họ bị Yển Sư hại chết không nói, di thể vẫn luôn bị Yển Sư tàng trữ. Đến khi Yển Sư bị ngũ mã phanh thây, lúc Chu Mục Vương Hậu đến xây dựng mộ Đại Chu Công Chúa, lại đem di thể bọn họ khoá vào mộ công chúa. Nhiều năm như vậy, bọn họ. . . quả thật đã chịu khổ rồi.”

Hoàn toàn thuận theo những lời này, ta xoa mi tâm, chỉ cảm thấy mệt mỏi không chịu được: “Cô Cô, ta cảm thấy rất mệt.”

“Cẩn nhi, cho nên ngươi chớ nên cả tin người khác, mặc kệ người khác đối với ngươi tốt bao nhiêu, ngươi đều phải đề phòng, ngươi thân là Thần Hoàng, tự nhiên sẽ có rất nhiều người lòng mang tham niệm muốn hại ngươi. Nhị bá cùng nhị bá mẫu của ngươi chính là vết xe đổ.”

“Ta hiểu, hiểu nỗi khổ tâm của Cô Cô ngươi nói với ta những điều này.” Ta gật đầu đáp ứng nàng, lại nhẹ giọng nói: “Di thể của cha ta đã không thể bảo tồn, thế nhưng mẹ ta di thể của nàng vẫn còn ở dưới cổ thành. Ta muốn đón mẹ trở về, cùng phối sức của cha ta năm đó lưu lại hợp táng chung một chỗ, hoàn thành tâm nguyện của bà.”

Ti Hàm thương xót nhìn ta, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, những việc này, Cô Cô ta đã thay ngươi làm xong toàn bộ rồi. Những ngày này, ngươi một mực vất vả bôn ba, chịu nhiều khổ như vậy, ta biết ngươi không có thời gian rảnh, liền giúp ngươi sắp xếp thoả đáng. Phối sức di vật của cha ngươi cùng di thể của mẹ ngươi đặt ở Trường Minh Đài sâu trong rừng đào Hoàng Điện, có thời gian ngươi liền đi tế bái một phen. Mà a Viêm cùng Chi nhi, sau khi ta sai người đưa bọn họ từ trong mộ Cô Tô ra ngoài, đặt ở Đông Phong Các phía sau Tế Điện, cho hai người bọn họ vĩnh viễn trông chừng Trường Sinh.”

Ta giật mình, ngẩng đầu lên, kinh ngạc dò xét nàng.

“Trường Sinh, là hài tử của Tĩnh Viêm cùng Chiết Chi.” Ti Hàm như biết được suy nghĩ trong lòng ta, nhẹ giọng nói: “Trường Sinh, nàng thật ra là Đường tỷ của ngươi.”

Ta trải qua nhiều gian khổ như vậy, tự đánh giá hiện tại tâm tình trầm ổn, sớm đã không giống như xưa, vô luận điều gì, ta vẫn có thể tiếp nhận được. Thế nhưng lần này nghe được tin tức này, ta thật sự là phi thường kinh ngạc.

Ti Hàm cười khổ: “Ngươi có phải hay không muốn hỏi, nàng rõ ràng là tỷ tỷ của ngươi, so với ngươi lớn hơn gần nghìn tuổi, vì sao nàng vẫn mang dáng vẻ của trẻ con, tỉnh tỉnh mê mê, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết được?”

Ta gật đầu.

“Đó là bởi vì, a Viêm cùng Chi nhi, hai người vốn có quan hệ biểu tỷ đệ. Cũng chính vì bọn họ huyết thống tương cận, vả lại lúc đó trong tộc còn hai gã mười sáu cánh hoàng vũ sống sót, để dựng ɖu͙ƈ sinh sôi hậu đại mười sáu cánh, ta cường hành cho hai người bọn họ thành thân, rồi sau này, liền có Trường Sinh. Ai biết ta nghĩ sai rồi, bởi nguyên cớ biểu tỷ đệ huyết thống tương cận, Trường Sinh từ nhỏ thân thể liền có thiếu sót thật lớn, không có mười sáu cánh, trái lại một mực duy trì một bộ dáng trẻ con, mãi cũng không thể lớn lên, thần trí lại ngây thơ, cái gì cũng không hiểu được.”

Ti Hàm dừng một chút, sắc mặt ảm đạm, thống khổ nói tiếp: “Thần trí của Trường Sinh nàng vẫn chưa được khai hoá, đã qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn là bộ dáng nho nhỏ như vậy. Ta. . . Ta năm đó không nên vì cái gọi là Thần Hoàng mệnh số, mà để a Viêm cùng Chi nhi kết hợp, đều là ta sai.”

Ta trấn an nàng: “Cô Cô ngươi chớ tự trách. Trường Sinh nàng hiện tại ngây thơ, đối với nàng mà nói, có lẽ cũng có thể xem là một chuyện tốt. Chính vì như vậy, đau đớn gì nàng cũng sẽ không hiểu được, nàng cũng không biết được cha mẹ ruột của nàng bị người hại chết, di thể bị khóa trong mộ công chúa nhiều năm như vậy, so với ta biết được chuyện của cha mẹ, tốt gấp trăm lần.”

Ti Hàm sờ mặt của ta, nói: “Cẩn nhi ngươi nói như vậy, cũng không sai. Có đôi lúc, người biết được, so với người không biết, sẽ đau khổ hơn nhiều.”

Ta lặng người, Ti Hàm nắm tay của ta, khẽ vuốt ve, cụp mắt nói: “Cẩn nhi, Cô Cô vẫn còn một việc muốn nói với ngươi.”

“Chuyện gì?”

“Ngươi lúc trước từ Yên Vân Hải tìm về ba món thần khí, toàn bộ đều là giả.”

Ta ngước mắt lên.

“Cô Cô vốn là một trong ba người chưởng quản tam khí, tất nhiên là rõ ràng vạn phần. Nữ nhân kia cướp đi ba món thần khí, là đồ giả, giả đến vô cùng giống thật, nếu không có người quen thuộc như ta, căn bản là không thể phân rõ. Ngươi gần đây chỉ lo vị Lạc Thần kia của ngươi, làm sao phân rõ ràng được, chỉ đem tam khí ném cho ta, dạo trước sau khi ta nhìn kỹ, mới nhìn ra đầu mối.”

Ta chợt cười, thản nhiên nói: “Thì ra là như vậy.”

Ti Hàm cau mày hỏi: “Cẩn nhi, ngươi không thấy lạ sao, vì sao tam khí kia là giả? Tam khí đó là các ngươi vất vả cực khổ mới thu thập được, cái khác không nói, chỉ nói Địa Sát Kiếm, chính xác là từ dưới di thể của mẹ ngươi lấy ra. Vốn dĩ Địa Sát Kiếm là ta chưởng quản, sau đó ta đem Địa Sát Kiếm cho cha ngươi, cha ngươi đồng quản Địa Sát Kiếm cùng Thiên Mệnh Kính, từ trong cổ thành tìm được Địa Sát Kiếm, tất nhiên phải là thật. Trước kia các ngươi đoạt được tam khí là thật, vì sao đến tay Quỹ Trĩ, lại thành giả? Không cần hỏi, nhất định là có người ngăn cản từ bên trong, đã đánh tráo toàn bộ.”

“Thật cũng được, giả cũng được, đánh tráo cũng tốt, ngăn cản cũng tốt, ta đều không muốn quan tâm.” Ta nói: “Côn Luân là do tam khí mà chết, ta nếu như không đem tam khí giao cho nàng bảo quản, nàng cũng sẽ không lọt vào độc thủ của quỹ trĩ, nói cho cùng, là ta có lỗi với nàng. Chuyện tam khí này, Cô Cô ngươi nếu có nghi ngờ, thì tự đi thăm dò tra rõ, ta rất mệt mỏi, chỉ muốn hảo hảo nghỉ ngơi, sống cuộc sống mình muốn.”

“Cẩn nhi, ngươi là có ý gì?”

“Cô Cô, ý của ta là, ta phải đi rồi.”

Ti Hàm gắt gao nắm lấy tay của ta: “Cẩn nhi!”

Ta nhoẻn miệng cười, nói: “Cô Cô, chớ nói chi nhiều những chuyện thương tâm, cũng chớ nói nhiều những chuyện phiền lòng. Ta hiện tại rất tốt, trải qua lần mất rồi lại được này, ta mới biết được sâu trong nội tâm mình khát vọng nhất, rốt cuộc là cái gì. Chờ ta ăn vào Hóa Huyết Châu, bỏ đi Chiến Quỷ lệ huyết, ta liền cùng Lạc Thần trở về đất Thục, sống những ngày bình thản. Ta trước đây từng hứa hẹn với nàng, sẽ sống cùng nàng, trọn đời bên cạnh nàng. Hơn nữa Côn Luân cùng di thể mẫu thân ta vẫn còn đặt trong Hàn động ở đất Thục, các nàng lẻ loi ở đất Thục, lúc còn sống đã nhiều tiếc nuối, ta cũng muốn trở bồi hai người các nàng nhiều một chút.”

“Cẩn nhi, ngươi thân là Thần Hoàng công chúa điện hạ, lại là mười sáu cánh cuối cùng, vốn nên vĩnh viễn ở lại Hoàng Đô, tiếp thu tộc dân phụng dưỡng, vì sao lại muốn đi? Ngươi muốn đi bồi hai vị dưỡng mẫu đã chết của ngươi, cũng không hề bồi Cô Cô, không bồi cùng ngươi thân sinh phụ mẫu nữa sao?”

“Sao có thể được.” Ta nhẹ giọng nói: “Ta chỉ là đã quen sống những ngày tháng bình thường trước kia, ở Hoàng Đô này trống rỗng, Hoàng Điện của ta lại quá mức xa hoa, rõ ràng chỉ có mấy người chúng ta ở lại bên trong, lại có người nhiều người hầu hạ như vậy, ta ở không quen, Lạc Thần nàng cũng vậy. Cô Cô, ta đi rồi, thì sẽ thường xuyên trở về thăm ngươi và Trường Sinh, tới tế bái cha mẹ ta, ngươi yên tâm, ta chỉ là không ở lại trong Hoàng Đô mà thôi.”

“Cẩn nhi, ta tìm ngươi nhiều năm như vậy, ngươi không muốn bầu bạn bên cạnh Cô Cô sao. Tất cả trong Hoàng Đô đều là của ngươi, ngươi vì sao muốn ra ngoài ở.”

“Giờ đây ta đã trưởng thành, không thể vĩnh viễn ở cạnh Cô Cô.”

Ti Hàm bình tĩnh nhìn ta chằm chằm hai mắt, lặng im hồi lâu, mới thở dài nói: “Phải, ngươi trưởng thành rồi, liền muốn bay đi nơi khác, cùng ý trung nhân của ngươi xây dựng một tổ ấm mới, sao có thể cùng Cô Cô già ta đây ở cùng một chỗ.”

Ta nhìn khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp của nàng, nhịn không được cười nói: “Ngươi là lão bà, ta cũng vậy, Lạc Thần cũng thế, chúng ta đều đã rất già.”

“Nhưng ta so với ngươi già hơn rất nhiều rất nhiều tuổi.”

“Nhưng ngươi tuổi trẻ mỹ mạo vẫn như xưa.”

Nét mặt Ti Hàm rốt cuộc hiện lên tiếu ý, có chút oán trách nói: “Ngươi chính là như vậy dụ dỗ ta, ta cũng sẽ không thả ngươi đi.”

“Ngươi ngoài miệng tuy là nói như vậy, đáy lòng lại vẫn đồng ý lựa chọn của ta.” Ta cười nói: “Ta sẽ thường xuyên quay về thăm ngươi và Trường Sinh, đến lúc đó người một nhà cùng nhau tụ họp. Ngươi nếu lúc nào không bận việc, cũng có thể mang theo Trường Sinh tới đất Thục thăm ta, ở lại một thời gian.”

Ti Hàm thở dài, nói: “Trước tiên dùng Hóa Huyết Châu thôi.”

“Hảo.”

Sau đó, Ti Hàm dùng Phược Thần Liên trói ta lại, sau khi chuẩn bị thoả đáng, đút ta ăn vào bột phấn Hóa Huyết Châu.

Ti Hàm đóng cửa đi ra ngoài, ta ngửa mặt lẳng lặng nằm ở trêи giường, nhìn đường hoa văn hoàng vũ điêu khắc ở phía trêи đỉnh đầu, chờ đợi thời khắc Hóa Huyết Châu phát tác.

Doãn Mặc Hàn nói ta có thể vượt qua, ta nhất định là có thể vượt qua.

Ta chẳng hề lo lắng.

Từng mạt quang ảnh tới lui, xẹt qua trước mặt ta.

Người ta từng tôn kính, người từng thương yêu ta, người ta từng hận, từng người từng người, đều xoay người rời khỏi, chìm sâu vào bóng tối.

Những chuyện trải qua hơn một năm nay, quả thật như một giấc mộng to lớn.

Giờ đây, giống như trêи sân khấu kịch kết người tan, chỉ còn lại vài người chúng ta.

Nhiệt độ cơ thể chậm rãi dâng lên, ta lại cảm thấy thoải mái chưa từng có.

Bên ngoài một mảnh an tĩnh.

Ta biết Lạc Thần đang ở bên ngoài chờ ta, chờ ta cùng nàng cùng nhau rời khỏi, đi sống cuộc sống tự do thuộc về chúng ta.

Ta mất đi rất nhiều, may mà cũng nhận được rất nhiều.

Trong đó điều quý giá nhất, chính là nàng.