Bên tai vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, bị vùi lấp dưới tiếng chăn đệm, nghĩ là người nọ đã ngồi xuống bên cạnh ta.
“Thanh Y.”
Ta vô thức khẽ gọi, đồng thời cố gắng giơ tay lên, mò tới chỗ váy của nàng. Y phục của nàng rất mềm mại, tựa như cánh hoa trong ngày xuân, bên trêи vẫn còn chút ẩm ướt.
Đáy lòng ta vui mừng, lại nghe được một giọng nói nhu hòa vang lên: “Lạc Cung Chủ, ngươi lại nằm mơ rồi.”
Ta giật mình, chợt yên tĩnh, chậm rãi mở mắt ra.
Diệp Nhân Tâm mặc một thân váy lụa nhạt màu dài chấm đất, ngồi ở bên cạnh giường của ta, thuận tay cầm chén thuốc trong tay thổi vài hơi, rồi cười nói: “Thanh Y, là ai? Lạc Cung Chủ từ sau khi khôi phục thần trí, luôn luôn lẩm bẩm cái tên này, thϊế͙p͙ thân rất hiếu kỳ. Trêи đời này có người nào, đáng để Lạc Cung Chủ tâm lạnh như băng, đối đãi như thế, nhớ mãi không quên.”
Ta ho khan một trận, cũng không đáp nàng.
Diệp Nhân Tâm mỉm cười, cũng không hỏi nữa.
Nàng là một nữ nhân thông minh điềm đạm, thân là cung chủ Linh Thiềm Cung, phụ trách trông coi toàn bộ dược lý cùng y vụ của Yên Vân Hải. Từ lúc mình còn trẻ cùng nàng quen biết, dường như nàng đã có tính cách như vậy, dịu dàng như nước, mặc cho Quỹ Trĩ bắt nạt, chưa bao giờ nổi giận. Đã hơn nghìn năm qua, nàng đi theo bên cạnh Quỹ Trĩ tới Thanh Huyên, lại một đường quay về Yên Vân Hải, mãi đến ngày hôm trước ta tỉnh lại trong Lạc Cung, gặp lại nàng, tính tình này của nàng thoạt nhìn cũng không có thay đổi gì.
Mặt lúc nào cũng mỉm cười, giống như không có bi thương. Năm đó trốn khỏi Yên Vân Hải, nàng bị bắt trở về, một thân tu vi phế trong tay Quỹ Trĩ, không bao giờ tập võ được nữa, nét mặt lại vẫn như cũ mỉm cười như vậy.
“Nàng lại đánh ngươi.” Ta nhìn trêи gò má trái của nàng thoáng hiện vết bầm, nói.
“Chủ Thượng cho rằng Lạc Cung Chủ mãi không tỉnh dậy, vẫn hôn mê, trách thϊế͙p͙ thân mấy ngày nay trị liệu không tận sức, liền nổi giận một trận thôi. Nàng hết giận rồi, sẽ không sao nữa.”
Ta áy náy nhẹ giọng nói: “Là lỗi của ta. Là ta hôm trước muốn ngươi gạt nàng, chớ đem việc ta tỉnh lại báo cho nàng biết.”
Diệp Nhân Tâm nói: “Cho dù ngươi không cần thϊế͙p͙ thân gạt nàng, nàng cũng sẽ có những lý do kỳ quái đến oán trách thϊế͙p͙ thân. Thϊế͙p͙ thân đã quen rồi.”
Nàng khom người, bắt đầu đút thuốc cho ta, một mặt nói: “Ngươi vừa tỉnh không lâu, thân thể hiện nay rất hư nhược, nên điều dưỡng thật tốt.”
Ta thản nhiên nói: “Cũng đúng, như vậy điều dưỡng thêm ba tháng, đợi đến khi chú ấn triệt để phát tác, ta liền có thể vĩnh viễn không cần điều dưỡng nữa.”
Diệp Nhân Tâm nói: “Lạc Cung Chủ chớ bi quan như vậy, đã nhiều năm nay, thϊế͙p͙ thân cuối cùng đã nghiên cứu ra phương pháp trì hoãn chú ấn phát tác, tuy rằng chỉ kéo dài được vài năm, cũng đã rất khó có được. Chờ đến khi thân thể này của ngươi có thể chịu đựng được, Chủ Thượng sẽ lệnh cho thϊế͙p͙ thân cho Cung Chủ ngươi dùng thuốc hóa giải kia.”
Đáy lòng ta thông suốt, nói: “Thuốc kia rất thần kì.”
Diệp Nhân Tâm do dự một chút, mới mỉm cười, nói: “Đúng. Lúc đó sau khi phương thuốc cuối cùng bào chế xong, Chủ Thượng từng cho thϊế͙p͙ thân dùng thử thuốc trước, thϊế͙p͙ thân dùng xong, cũng không có gì đáng ngại. Chủ Thượng nàng tính tình nóng nảy, sau đó đã dùng liều lượng quá lớn, mới dẫn đến một đêm bạc đầu.”
Ta trầm mặc, cũng không tiếp lời nàng, một lát mới nói: “Ta thật ngưỡng mộ ngươi.”
“Lạc Cung Chủ sao lại nói ra lời này.”
“Ta hâm mộ tâm tính ngươi sống bình thản, ung dung ở đây. Ta hổ thẹn không bằng, ta hận nàng.”
Diệp Nhân Tâm cười híp mắt nói: “Lạc Cung Chủ lời ấy sai rồi. Thϊế͙p͙ thân là người không có tâm, đã không có tâm, tự nhiên cái gì cũng bình thản.”
Rõ ràng là nụ cười mềm mại như đóa hoa, thoạt nhìn, lại lóa mắt như vậy.
Diệp Nhân Tâm dời gối mềm qua, kê sau lưng ta, nhẹ giọng nói: “Lạc Cung Chủ, uống thuốc đi.”
“Được.”
Mới uống vài ngụm, ta liền nghe được cách đó không xa truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, khí thế hung hăng, biết lần này không thể gạt được, chỉ đành đưa mắt ra hiệu Diệp Nhân Tâm.
Diệp Nhân Tâm gật đầu mỉm cười, bất động thanh sắc đem thìa đưa tới bên môi ta.
Chờ được một lúc, thanh âm của người vừa đến rốt cục vang lên thoáng run rẩy: “Lạc, ngươi tỉnh rồi.”
Diệp Nhân Tâm xoay mặt qua, nhìn Quỹ Trĩ, ôn nhu nói: “Chủ Thượng, Lạc Cung Chủ vừa mới tỉnh, cần tĩnh dưỡng, thân thể lại quá yếu, không thể nói chuyện, Chủ Thượng ngươi…”
Quỹ Trĩ trợn mắt trừng nàng: “Nói nhiều, ta biết rồi. Ngươi cút xuống đi.”
“Vâng, thϊế͙p͙ thân liền cút.”
Diệp Nhân Tâm cầm chén thuốc đặt xuống, khom người lui khỏi Lạc Cung thiền điện.
Ta quả thực không muốn nhìn gương mặt trước mắt, liền nhắm mắt lại.
“Lạc, ta biết ngươi hiện nay rất mệt, ta ở đây ngồi một lát, cùng ngươi nói chuyện xong sẽ đi.”
Ta bắt đầu ho khan không ngừng được.
Thanh âm của nàng hòa lẫn trong tiếng ho khan của ta, liên miên lải nhải, nghe ra lại thập phần đắc ý: “Ta sớm đã có nói qua, ngươi cuối cùng cũng có một ngày sẽ trở lại bên cạnh ta. Lúc xưa ta phát bệnh phải chịu nỗi khổ chú ấn, không cách nào ra ngoài tìm ngươi, giờ đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc đạt được sở nguyện. Tam khí bây giờ là vật trong bàn tay của ta, chú ấn trêи người ta cũng có thể tạm thời trì hoãn, ngươi lại trở về lần nữa, các loại chuyện tốt gộp lại, ta không biết có bao nhiêu vui sướиɠ.”
Đại khái là nàng nói đến quá mức cao hứng, như một đứa trẻ cướp được nhiều kẹo nhất, ta nhịn không được nheo mắt liếc nàng một cái.
Một mái tóc đen bị tóc bạc thay thế, buộc tóc huyết tằm ti trước kia ta tặng cho nàng sớm đã trả cho ta, giờ đây tóc tùy ý buông xõa, thoạt nhìn không ít tang thương. Lệ khí giữa mi mục nàng, so với khi xưa, cũng càng thêm sâu.
Nàng đã nói rất nhiều lời, huyên thuyên không ngớt. Chờ đến lúc ta đưa tay che miệng, ho khan, mệt mỏi đến cơ hồ sắp từ trêи gối mềm ngã xuống dưới, nàng bỗng âm trầm nhìn ta, cười nói: “Nàng chết rồi.”
Ta ngơ ngẩn.
Sau một khắc, máu ho ra ngoài, nhuộm đỏ cả bàn tay.
“Nàng đã trúng Dung huyết độc tán ta bôi trêи thân hóa xà, da thịt thối nát, cho dù thân là Thần Hoàng, cũng vô lực xoay chuyển trời đất, Trác Đoạn Huyên đã thay ta đem nàng xử lý sạch sẽ. Ngươi khi đó còn đang hôn mê sâu, làm sao biết được những điều này, cho nên ta phải hảo hảo nói cho ngươi biết.”
Thanh âm của nàng giống như đao lăng trì, từng đao từng đao cắt vào lòng ta, còn không quên xát muối lên đó: “Nàng trước khi chết, tưởng rằng ngươi đã chết, mà sư tôn Côn Luân nàng kính như thân mẫu, cùng với Thất thúc của nàng, đều đã chết. Ngươi nói xem, đến lượt nàng chết, nên tuyệt vọng đến mức nào, đúng không?”
Ta ho đến mức thân thể đều cong lên, ngây ngốc nhìn tua cờ tuyết trắng bao trùm trêи giường hẹp.
“Ngươi cũng không thể trở về được nữa, dẹp ý niệm này đi thôi. Nàng đã chết, ngươi không còn chỗ để đi, chỉ có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta.” Quỹ Trĩ khom người xuống, vươn tay đến, lau đi máu bên môi ta, cười lạnh nói: “Ta chính là thích ngươi sau khi nghe được tin này, lộ ra dáng vẻ đáng thương như vậy, biểu cảm tuyệt vọng chết tâm. Cũng chỉ có lúc này, trong ánh mắt của ngươi, mới không có đùa cợt cùng xem thường đối với ta. Ta thật hài lòng.”
Thanh âm của nàng theo tiếng bước chân đi xa: “Nghỉ ngơi cho tốt, ta lúc khác trở lại thăm ngươi. Ngoài ra, ta còn chuẩn bị cho ngươi một phần lễ vật tiếp phong tẩy trần, rất nhanh thì sẽ mang tới cho ngươi.”
Ho tới mức tim phổi đều sắp vỡ vụn, ta mới miễn cưỡng chống người ngồi xuống, lẳng lặng nhìn ngọn đèn dầu chập chờn trong phòng ngủ.
Nhìn hồi lâu, ta bỗng dưng nở nụ cười.
Nàng chỉ là đang gạt ta mà thôi.
Ta sao có thể tin nàng.
Nhấc chân xuống giường, vịn cái bàn bên phải chậm rãi di chuyển thân thể. Phòng ngủ trong Thiền điện vẫn duy trì bài biện như trước, chưa từng thay đổi, đã nhiều năm như vậy, người của Yên Vân Hải sinh ra, chết đi, thay đổi một nhóm lại một nhóm, cái gọi là bàn đã tự nhiên sớm nát vụn cả rồi, những thứ trước mắt, chẳng qua là Quỹ Trĩ đã thay đổi mà thôi.
Vật không phải người cũng không phải.
Dưới chân là thảm lót sàn bạch nhung mềm mại, ta run rẩy đi được vài bước, cuối cùng là mệt mỏi đến mức không cách nào đi lại, chỉ đành ngồi xuống đất. Phòng ngủ lớn như vậy, đèn đuốc sáng trưng, chỉ có mỗi bóng ta trải dài, chiếu lên thảm trắng trêи mặt đất.
Ta nhìn máu trong lòng bàn tay, đỏ sẫm gai mắt, nhớ tới lời Quỹ Trĩ lúc nãy, bất giác đau tận xương cốt.
Ta nói với chính mình không nên tin Quỹ Trĩ, nhưng vô thức lại tin nàng một chút.
Nhắm mắt lại, phía sau có thanh âm thanh liệt vang lên: “Cung Chủ, nô tỳ hầu hạ người tắm rửa thay y phục.”
Ta cho rằng đây là tỳ nữ Quỹ Trĩ thay ta an bày, liền không có lên tiếng.
Thanh âm kia tiến đến gần, chợt một bàn tay ấm áp sờ tới trêи mặt của ta, nhẹ giọng nói: “Cung Chủ, a Du hầu hạ người tắm rửa thay y phục.”
Ta quay mặt lại, nhìn dưới ngọn đèn dầu, nhìn thiếu nữ hướng ta dịu dàng mỉm cười.
Môi ta khẽ động.
“Là ta, ta là a Du.” Thiếu nữ nhìn vết máu đầy tay ta, trong mắt lệ quang dao động, nói: “Cung Chủ, ngươi chịu khổ rồi.”
Ta khàn giọng nói: “Quỹ Trĩ… Quỹ Trĩ nàng cũng đối với ngươi như thế…”
Chu Du hàm chứa nước mắt cười lên: “Không có, chỉ mỗi chuyện này, ta không oán hận Chủ Thượng. Chủ Thượng nói Cung Chủ một ngày nào đó sẽ trở về Yên Vân Hải, đến lúc đó, Cung Chủ chắc chắn không quen để người khác hầu hạ, nàng liền để lại ta, cho phép ta kéo dài sinh mệnh. Mấy năm nay, ta mỗi ngày ngóng trông Cung Chủ trở về, có thể gặp lại Cung Chủ một lần, thế nhưng ta lại mong đợi sau khi Cung Chủ trốn đi, vĩnh viễn không nên trở về. A Du luôn rất ngốc, a Du không biết làm sao mới tốt.”
“Phải, ngươi vẫn là cô nương ngốc năm xưa, một chút cũng không thay đổi.” Ta tỉ mỉ ngắm gương mặt của nàng, thoáng nhìn thấy nơi cổ trắng nõn những vệt hồng đan xen, cùng với máu đọng nơi khóe mắt, bàn tay thô ráp, nhất thời hiểu ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm những vết thương trêи người nàng.
Chu Du vội vàng kéo ống tay áo xuống.
“Nàng đã hành hạ ngươi.”
Chu Du cúi đầu xuống.
Ta nhẹ giọng nói: “Ta đã trở về. Sẽ không để nàng bắt nạt ngươi nữa.”