Phần Chiến Quốc (Cuối)
Nhuyễn cốt tán phát tán, ta không còn sức để chóng cự.
Hàm bị tách ra, ngay sau đó trêи môi tràn đến một mùi tanh hôi nồng nặc.
Bằng xúc giác từ đôi môi, ta đoán rằng món ăn trong chén này có lẽ là máu cùng thịt của súc vật nào đó đã được trộn với nhau, xoay nhuyễn thành món tiết canh, máu thịt lẫn lộn, mùi tanh xọc vào mũi.
Cảm giác buồn nôn từ sâu trong tạng phủ xông ra mạnh mẽ, ta cắn chặc răng, cảm thấy hàm răng như sắp bị cắn nát.
Không thể ăn.
Đôi mắt bị vải trắng che kín, trước mắt tối đen. Càng không thể nhìn thấy, ta càng tin chắc món ăn trong chén kia đáng sợ đến mức nào, đáng sợ đến mức không cho ta mở mắt ra nhìn.
Ta nhắm mắt, hạ quyết tâm, cắn mạnh đầu lưỡi của mình.
Một bên Tu La tử sĩ bắt đầu loạn lên: “Chủ thượng, Lạc cung chủ cắn lưỡi!”
Trong lòng ta cười lạnh, cảm thấy có chất lỏng âm ấm đang trào ra trong miệng, lực từ tay dùng để nắm chặt cằm cùng hàm của ta nhờ vậy mà dần yếu lại.
Tiếng của Quỹ Trĩ điên cuồng chói tai: “Không cần để ý đến nàng, tạm thời chưa chết được đâu! Đút hết toàn bộ cho nàng, một chút cũng không được xót lại! Sau khi ăn xong gọi ả tiện nhân Nhân Tâm đến đây cầm máu trị thương cho nàng!”
Tu La tử sĩ không do dự nữa, động tác thô bạo đem chén thức ăn kia rót mạnh vào trong miệng của ta.
Ta hốt hoảng nghĩ rằng mình chỉ là một thi thể lạnh như băng, mặc cho người ta định đoạt.
Loại bất lực, tuyệt vọng cùng sợ hãi và căm hận thấu xương này, làm cho ta từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên rơi lệ.
Không biết đã qua bao lâu, tất cả sức trói buộc trêи người ta đều lỏng đi, trong miệng được họ đổ vào một bát nước, nhưng mùi máu nồng tanh vẫn còn đầy trong hơi thở, ở đâu cũng đều có.
Vải trắng che mắt cuối cùng cũng được tháo xuống, ta ngửa mặt nằm trêи thảm nhung, ngây ngốc nhìn Yên Vân điện nguy nga mà lại lạnh như băng.
“Lễ vật tặng xong rồi, tốt lắm.” Quỹ Trĩ quỳ một chân trêи đất ở bên cạnh ta, đưa tay ra từ từ đùa nghịch sợi tóc ướt sũng, ta không cách nào né tránh được.
Đôi mắt của ta gần như mất hồn mà nhìn chằm chằm vào gương mặt lãnh khốc của nàng, đáy lòng run rẩy.
“Ngươi hiện tai khổ sở đáng thương nhìn ta như vậy là đang hỏi ta rốt cuộc lễ vật kia là gì đúng không?” Giọng nói của nàng đầy vẻ chế nhạo, dường như là vui thích.
Ta chỉ chằm chằm nhìn nàng, nói không nên lời.
“Ngươi vẫn luôn tinh thông uyên bác, thông hiểu ảo diệu, lại hay ra vào tàng thư các của YênVân Hải, đương nhiên là biết được, ăn sống máu thịt của thần hoàng thì sẽ được trường sinh. Trong ba tháng nay, ta chỉ làm một đại sự, đó chính là thiêu hủy hành cung tránh nóng của thần hoàng vương ở Long Câu cổ thành. Thứ mà ngươi vừa mới ăn, đó chính là máu thịt của thần hoàng vương đã được nghiền thành canh thịt. Doãn Mặc Hàn không gạt ta, thần hoàng quả nhiên danh bất hư truyền, di thể của nam nhân kia vận chuyển từ cổ thành đến Vân Yên hải, mùa hè nóng bức, đường xá xa xôi, mà thi thể vẫn không thối rữa, chẳng khác chi người sống, rất tươi mới.”
Trong bụng phiên giang đảo hải, tâm thức ta chết lặng, muốn nôn ra, nhưng ngay cả sức để nôn cũng không có.
“Lạc, lễ vật của ta rất quý giá đúng không? Từ nay về sau, ngươi sẽ có vô cùng vô tận thời gian, ngươi vĩnh viễn cũng chỉ là của ta. Không lão không tử, chỉ ở bên cạnh ta, đâu cũng không thể đi, ta đã nói rồi, là vĩnh viễn.”
Trước mắt ta hóa đen, hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, ta đã ở trêи giường (*) của Lạc Thủy Thập Cung, nằm nghĩ trong căn phòng được thắp sáng, kϊƈɦ thích làm đôi mắt của ta lại muốn rơi lệ.
Thân thể giống như vải bông mềm nhũn, ta cố gắng đứng dậy, ló đầu ra, nôn một lúc, những vẫn không nôn ra được gì.
“A Du…A Du.”
Nhỏ gọi vài lần cũng không thấy Chu Du đến. Mà ngoài phòng ngủ có một vài bóng đen cao lớn được ánh đèn chiếu sáng, giống như gỗ lạnh, không cần nghĩ cũng biết đó chính là Tu La tử sĩ đang làm cận vệ ở bên ngoài.
Cửa phòng được đẩy ra, cuối cùng Chu Du cũng mang chậu nước đi vào, thấy nữa người của ta lộ ra khỏi giường, bèn vội vàng đến đỡ: “Cung chủ!”
Ta thở nhanh nói: “Lấy đàm vu [1] đến đây, ngươi giúp ta…giúp ta nôn ra.”
Mặt Chu Du đầy nước mắt nói: “Cung chủ, người đã hôn mê nhiều ngày, cuối cùng bây giờ cũng tỉnh lại rồi, người đừng làm loạn, A Du giúp người tắm lau thân thể.”
Ta mạnh tay đấm vào lớp chăn màng: “Xằng bậy, bây giờ…bay giờ, ngươi cũng…ngươi cũng không nghe lời của ta sao?”
“Cung chủ, thức ăn đang được hâm nóng trêи bếp, tạm thời người hãy ăn chút gì đó đi, người đã nhiều ngày không ăn không uống rồi, cứ tiếp tục như vậy, làm sao mà chịu được.”
Vừa nghe đến việc ăn, ta cau mày, cơn buồn nôn lại ập đến: “Không ăn…ta không ăn nữa.”
“Cung chủ, nếu người không ăn gì, sẽ chết đói mất.”
Ta im lặng hồi lâu, bổng nhiên ngơ ngẩn cười: “Chết đói là xong, chết đói cũng tốt, không cần phải ăn cái gì nữa.”
Chu Du không ngừng rơi nước mắt, dùng tay áo lau mặt: “Cung chủ, người cứ như vậy, nếu đại tiểu thư biết được, nhất định sẽ đau lòng lắm. Cung chủ cần gì phải tự ngược đãi bản thân mình như thế, ngay cả bản thân mình mà còn không để ý, cũng thật tội nghiệp cho đại tiểu thư, không phải lúc trước người đã từng nói với A Du là đại tiểu thư sẽ ở bên ngoài Yên Vân Hải chờ người sao. Cung chủ, người phải phấn chấn lên, sau khi khỏe rồi, mới có thể cùng đại tiểu thư gặp lại.”
Ta đưa tay ra vuốt má nàng, trêи đó nước dính đầy tay.
“A Du, ta thật hối hận.”
Chu Du kinh ngạc nhìn ta: “Cung chủ…”
“Ta thật hối hận, lúc đầu mình không đi cùng tỷ tỷ.”
“Cung chủ, bây giờ cũng không muộn.”
“Ta bây giờ đã trúng nhuyễn cốt tán, nội trong mười ngày, nữa điểm nội lực cũng không có, làm sao mà đi được.”
“Bây giờ đã là ngày thứ tư rồi, đợi sau khi tác dụng của thuốc bị tiêu trừ, tự nhiên cung chủ sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu.” Chu Du nắm tay ta, an ủi: ” Cung chủ đừng lo.”
“Cô nương ngốc này.” Ta nghiêng đầu nhìn ngọn đèn đang chập chờn trong phòng, nói: “Ngươi cho rằng Quỹ Trĩ sẽ để cho ta khôi phục lại như lúc ban đầu sao. Nhuyễn cốt tán hạ được lần đầu sẽ có lần thứ hai, nàng mong sao ta không còn tí võ công nội lực nào, bởi vì nàng sắp đặt, sẽ không để cho ta đi đâu được nữa. Ngươi cho ta hỏi, những cơm rượu và thưc ăn kia, là ngươi tự làm hay là nàng sai người đưa tới.”
Chu Du cho dự một lúc mới hoảng hồn nói: “Là chủ thượng sai người đưa tới. Những thứ dâng cho cung chủ, nô tì không được nhúng tay vào, điều là do người của chủ thượng chuẩn bị cả, nô tì chỉ mang đến đây…A Du…A Du không thể được đến phòng bếp nữa.”
Ta cắn môi, nói: “Những người khác của Lạc Thủy Thập Cung đâu?”
Chu Du bật khóc nói: “Trừ nô tì, tất cả đều đã bị chủ thượng đuổi đi hết rồi. Chủ thượng nói từ nhỏ nô tì đã hầu hạ cung chủ, chỉ có nô tì mới biết ý của cung chủ, nên chỉ để lại nô tì ở Lạc Thủy Thập cung hầu hạ. Trong Lạc cùng này, chỉ còn lại hai người là nô tì và cung chủ thôi, ngoài kia…ngoài kia đều là Tu La tử sĩ của Yên Vân điện đang canh giữ.”
Quỹ Trĩ, ngươi muốn ta vĩnh viễn biến thành con chim bị nhốt trong lồng sao.
Ta sao để cho ngươi toại nguyện.
Ta ho một cái, căn dặn: “A du, ngươi mang thức ăn đến đây.”
Lúc này mặt Chu Du mới lộ vẻ vui mừng, làm theo lời dặn dò của ta. Đợi đến khi thức ăn đã mang đến trước mặt, mỗi một món ta đều cẩn thận ngửi thử một lần, rồi mới nói: “Không sao.”
Chu Du nói: “Cung chủ, nhuyễn cốt tán có thể ngửi ra được sao?”
Ta mệt mỏi nói: “Nhuyễn cốt tán có mùi rất nhẹ, nếu phòng bị, ta cũng có thể nhận ra, nó không tính là việc khó. Trước đó cũng tại ta bất cẩn, dù ta có chán ghét nàng, nhưng từ trước đến giờ cũng chưa từng nghĩ nàng sẽ có hành vi hạ độc hèn hạ như thế, tuy nàng có chút kiêu căng hống hách nhưng cũng không thâm hiểm đến mức này. Bây giờ…Quỹ Trĩ…thực sự thay đổi quá nhanh rồi.”
Chu Du co rút nói: “Cung chủ, người nói thử xem có khi nào chủ thượng sẽ đối xử với người giống như đối với Diệp Nhân Tâm, cung chủ của Linh Thiềm Cung không? Phế bỏ…võ công của cung chủ? Trước kia nô tì nhìn thấy Diệp cung chủ qua lại ngoài cung cứ y như cái xác biết đi, mềm mại yếu ớt, gió thổi đến như muốn ngã, làm nô tì rất hoảng sợ. Ban đầu Diệp cung chủ cũng muốn trốn khỏi Yên Vân Hải, không ngờ bị chủ thượng phát hiện bắt lại, chủ thượng không nói hai lời, đã mang tu vi bao năm của nàng đi… đi phế bỏ.”
Ta nhắm mắt lại, nói: “Ta không biết, bây giờ nàng có đối xử với ta như vậy hay không.”
Chu Du suy nghĩ một chút, nói: “Cùng lắm, chủ thượng chỉ cho người dùng Nhuyễn cốt tán, mượn nó để khống chế người, nàng chắc là…sẽ không làm như vậy đâu.”
Ta thở dài, ngay cả hơi thở thổi ra cũng mang theo huyết khí nồng nặc, chỉ đành nén cảm giác ghê tởm kia xuống, nói: “A Du, Ta dẫn ngươi rời khỏi Yên Vân Hải, chúng ta đi tìm tỷ tỷ, sẽ không trở lại đây nữa.”
Mắt Chu Du sáng lấp lánh, đáp: “Được”
Mọi thứ mà Quỹ Trĩ sai người mang đến, ta đều cảnh giác vạn phần, đề phòng khắp nơi. May là sau vài ngày tịnh dưỡng, cũng không phát hiện có gì đó bất thường.
Cùng dược hiệu của Nhuyễn cốt tán dần rút đi,nội tức ban đầu bị tắc nghẽn bên trong đan điền cũng trở nên xung mãn. Cơ thể của ta mặc dù mỗi ngày dần tốt hơn nhưng đêm đến lại là những cơn ác mộng liên tiếp, có khi đang tĩnh tọa, nhớ lại chuyện của đêm tháng bảy vừa rồi là đáy lòng lại không ngừng rét run.
Hôm mười hai tháng bảy, Quỹ Trĩ quả nhiên mang rượu và thức ăn có hạ Nhuyễn cốt tán, ta phát hiện ra được nên mới dặn dò Chu Du lặng lẽ đem thức ăn đổ vào bình hoa cao gần nữa người ở bên phải của gian phòng, tạo giả cảnh như ta đã dùng xong.
Mà đêm mười hai đó, rõ ràng là ban đêm rất nóng, ta ở trêи giường không hiểu sao lại cảm thấy lạnh thấu xương, hàn khí giống như tỏa ra từ trong xương cốt, tinh tế tản ra từ từng lỗ nhỏ, khó chịu đến cùng cực.
Ta bị tê cóng đến thần trí không rõ ràng, hàm hồ hỏi Chu Du: “Bên ngoài…đổ…đổ tuyết sao?”
Chu Du có lẽ là bị dọa sợ, khẩn trương nói: “Cung chủ, người nhầm lẫn rồi, bây giờ đang là mùa hè.”
“Mùa hè…mùa hè sao lại lạnh như vậy…ta lạnh quá…thật khó chịu…”
Chu Du chạy ra ngoài ôm lớp chăn dùng cho mùa đông đi vào, đắp từng lớp từng lớp lên người ta, ngay cả chăn mền có càng lúc càng dày ta vẫn thấy lạnh như đang quang lõa mà ngâm trong hầm băng như cũ. Cuối cùng phải bất đắc dĩ lắm Chu Du mới vừa khóc vừa chạy đi bẩm báo, không biết đi bao lâu, có lẽ đến rạng sáng mới có chậu than lửa đặt vào phòng của ta.
Lúc Chu Du rời khỏi, ta mơ màng ở trêи giườgn trở mình, thống khổ đến hận không thể lập tức tự tử.
Ngọn lửa đang cháy mạnh, Chu Du nóng đến đầu đầy mồ hôi, không ngừng xoa bóp tay của ta, làm ta ấm hơn một chút.
Nàng vừa xoa bóp, vừa khóc vừa nói, nói bát nháo: “Cung chủ, ở bên ngoài bây giờ đang rất loạn. Chủ thượng khi trước có căn dặn, nàng hiện tại sẽ ở Lạc Thủy Thập Cung, cung chủ muốn gì, nô tì sẽ nói với nàng. Vừa qua nô tì có tìm nàng bẩm báo, nói là cung chủ đang cần chậu lửa than, không ngờ rằng chủ thượng đúng lúc cũng bị bệnh, còn bệnh rất nặng, quản sự ngăn nô tì lại, không cho nô tì gặp nàng. Lúc ấy nô tì nhìn thấy từng nhóm từng nhóm tử sĩ chở rất nhiều khối băng từ trong hầm bang ra, vội vàng đưa vào nơi ở của chủ thượng, nói là ban đêm chủ thượng đột nhiên phát cao nhiệt, cả người rất nóng, bị thiêu đốt gần như ngất đi. Trong lòng nô tì thật sự rất sợ, muốn nhân cơ hội đi tìm Diệp Nhân Tâm cung chủ đến đây, để cho cung chủ xem sao người lại tự nhiên phát rét, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, kết quả bọn họ nói, Diệp Nhân Tâm cung chủ nàng ấy…nàng ấy cũng đột nhiên mắc bệnh, sốt cao đến sắp chết…Diệp cung chủ là đại phu, nàng sao có thể bị bệnh đến sắp chết được? Tại sao đêm nay tất cả mọi người đều ngã bệnh…cung chủ…A Du một khắc cũng không muốn ở lại nơi này…nơi này không tốt…A Du không muốn ở lại nơi này nữa…”
Ta co rút thân thể, lời Chu Du nói lọt vào tai, môi không ngừng run run.
Diệp Nhân Tâm, Quỹ Trĩ, ta, bị bệnh cùng một lúc.
Sao có thể trùng hợp như thế?
Chẳng lẽ…
Sau đêm đó, mãi cho đến ngày mười lăm tháng tám, tiết trung thu, Quỹ Trĩ mới đến thiên điện tìm ta.
Sau khi vào, mặt nàng kém sắc, nhìn qua rất tiều tụy, giơ lên hộp ngọc phỉ thúy trong tay.
Đúng lúc ta đang dùng cơm, nàng liền đi đến ngồi ở ghế trước mặt, ngồi thẳng hồi lâu, ta gác lại chén đũa, không gợn sóng nói: “Ngươi bị bệnh”
Nàng ngẩng đầu, liếc nhìn ta, trêи mặt đầy vẻ giận dữ.
“Thần hoàng tộc từng có bí thuật nguyền rủa chú ấn, hoặc biến ngươi như đang ngập sâu trong tảng băng, hoặc biến ngươi như đang ở trong biển lửa lớn. Nếu chú ấn còn chưa được diệt trừ, chỉ cần người nọ không chết, chú ấn sẽ vĩnh viễn đeo bám hắn” Ánh mắt ta khóa lấy nàng, cười lạnh nói: “Báo ứng.”
Quỹ Trĩ đập hộp ngọc phỉ thúy lên bàn, quát: “Ngươi nghĩ ta thất bại sao? Ngươi mở mắt mà nhìn đi, thiên mệnh kính hiện tại đang nằm trong tay của ta, ta có thể thay đổi một lần nữa! Ta vĩnh viễn sẽ không thua cuộc! Ngươi không cần nhìn ta chế nhạo như vậy!”
“Phải, ngươi vĩnh viễn sẽ không thua cuộc.” Ta đưa tay phủ lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, nhẹ giọng nói: “Tại sao lại tức giận như vậy.”
Nàng sững sốt, ánh mắt rơi xuống bàn tay ta đang đặt trêи tay nàng, khẽ nói: “Lạc”.
Có đều, gương mặt của nàng nhanh chóng cảnh giác: “Sao hôm nay ngươi lại được lòng người như thế? Ngươi hận ta, thường ngày mỗi khi ta đến, ngươi không bao giờ nói chuyện với ta.”
Ta cười chế nhạo: “Sao vậy? Ngươi cảm thấy một phế nhân bị nhốt, ngay cả đi cũng không vững như ta bây giờ còn có thể gây bất lợi cho ngươi sao?”
Nàng giống như bị nghẹn, nắm lại tay của ta, giọng nói mềm mại: “Ta không phải ý này.”
Ta chỉ nói: “Hôm nay trung thu, là ngày đoàn viên. Ngươi đã ăn cơm chưa?”
Nàng buồn buồn nói: “Ăn không vào, chưa ăn.”
“Ta đút ngươi.”
Lần này nàng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
“Xem như là không muốn, ta tự ăn.” Ta rũ mi, bắt đầu lấy chén đũa, tiếp tục dùng bữa.
Nàng đứng lên, ngồi xuống bên cạnh ta, đôi mắt sáng rực nhìn ta.
Lòng ta ghét nàng, hận nàng, nhưng đột nhiên cảm thấy nàng có chút đáng thương.
Nàng nhẹ giọng nói: “Được”
Ta nhắm mắt rồi lại mở mắt, gắp thức ăn cẩn thận đút nàng ăn, lúc này, ánh mắt nàng một mực cũng chưa từng từ mặt ta dời đi.
Rót rượu vào chén của nàng, nàng nhấp một ngụm rồi bỗng dưng bắt tay ta lại, mặt từ từ hướng lại gần ta.
Ta phối hợp mà bất động.
Mắt thấy môi của nàng có lẽ sắp dán đến, ta đột ngột đưa tay, chính xác điểm huyệt của nàng, thân thể của nàng cứng lại trong nháy mắt, để nàng không lên tiếng la lên được, ta lại điểm vào á huyệt [huyệt câm] của nàng.
Ánh mắt nàng như muốn bùng cháy, ở đâu đó khó chịu, nhưng lại không thể phát ra nửa lời.
Thời gian gấp rút, ta không nhìn nàng nữa mà lập tức đứng dậy, hướng Chu Du đang ở bên cạnh gật đầu ra tín hiệu cùng theo ta đi đến cửa. Ta đứng thẳng cạnh nàng, nàng hơi đẩy ra một khe nhỏ, ló đầu ra ngoài, cố làm ra vẻ thẹn thùng với hai tên cận vệ Tu La tử sĩ, nói: “Hai vị đại ca, chủ thượng uống say rồi, cung chủ bảo ta đi dặn dò một tiếng, cầu các người mang nàng trở về.
Hai tên tử sĩ không nói tiếng nào, Chu Du tránh đường, bọn họ một trước một sau đi tới. Ánh sáng từ viên ngọc lan khắp trong điện, Chu Du khép cửa lại, ta đến gần, mỗi người một lượt, chính xác điểm xuống.
“Cung chủ, nhanh lên, tránh để bên ngoài nghi ngờ.”
Chu Du thúc giục, đem áo của hai người kia mặc vào, thay áo đen của Tu La tử sĩ, đồng thời lấy mặt nạ Tu La trêи mặt hai người bọn họ đeo lên.
Chu Du lấy thiên mệnh kính trong hộp ngọc phỉ thúy đặt vào hộp đựng thức ăn, giữ trong tay, Quỹ Trĩ trợn tròn mắt, nhìn nhất cử nhất động vừa rồi của chúng ta, cái vẻ mặt đó giống như muốn chém ta thành trăm nghìn mảnh.
Ta đi tới trước mặt nàng, lấy ra một con dao, giơ tay ra, chém xuống ngón út bên tay trái.
Máu đầm đìa nhỏ xuống cùng với ngón tay rơi ra ở ngay tại nơi của nàng, nàng sợ đến sắc mặt trắng bệch, ta không nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Ta đi đây, còn ngón tay này là dành cho phụ thân của ta, cũng là dành cho ngươi. Hôm nay cắt tay tuyên thề. Quỹ Trĩ, ta sống trêи đời này ngày nào sẽ hận ngươi ngày đó, nếu ta không chết, thì hận không ngừng nghĩ.”
Chu Du sợ run, vội vã đến đây lấy thuốc cầm máu cho ta, nhanh chóng băng bó. Ta không muốn trì hoãn nữa, chịu đựng đau đớn, đeo bao tay màu đen vào, cùng Chu Du đẩy cửa ra ngoài.
Có y phục cùng mặt nạ của Tu La tử sĩ bao phủ, rất thuận lợi đi được một quãng đường, nhưng khi đến Quỷ Trúc Lâm lại bị Trác Đoạn Huyên gọi lại.
“Đứng lại. Quỷ Lâm chính là cấm địa của Yên Vân Hải, hai người các ngươi đến đó làm gì?”
Ta cùng Chu Du dừng lại, không quay đầu.
Tiếng bước chân sau lưng hỗn loạn, có vẻ như Trác Đoạn Huyên mang theo một nhóm người đi tuần tra.
“Bên trái, trêи tay ngươi đang mang xách theo thứ gì?”
Chu Du không dám trả lời, Tu La tử sĩ luôn là nam tử, nếu mà mở miệng, giọng nữ sẽ bị bại lộ.
Bước chân từ từ đến gần.
Trác Đoạn Huyên vốn rất thông minh, ta trong lòng vạn lần suy tính, lại nghe hắn ở phía sau nghi ngờ Chu Du, nói: “Lúc lựa chọn Tu La tử sĩ, có phân định tiêu chuẩn chiều cao, từ khi nào mà lại có kẻ vóc dáng thấp bé như vậy trà trộn vào?”
Ta cau may, đưa Chu Du chạy gấp vào trong Quỷ Lâm.
Sau lưng nhất thời đại loạn, Trác Đoạn Huyên hét khàn cả gọng: “Người nào đi thổi kèn hiệu trêи tòa tháp, có phản đồ xông vào Quỷ Lâm! Những người còn lại, đuổi theo cho ta!”
Bên tai tiếng gió vù vù, Chu Du không biết võ công, ta chỉ có thể dắt nàng chạy đi, như vậy, cước bộ bị kéo giảm đi không ít.
Sau đó không còn cách khác, ta chỉ đành cõng Chu Du ở trêи lưng, nhanh chóng vào sâu trong Quỹ Lâm.
Quỷ Lâm âm khí dày đặc, từ xưa chính là cấm địa của Yên Vân Hải, tàng ẩn giết chóc, lúc trước tỷ tỷ chính là dọc theo Quỷ Lâm này mà rời khỏi Yên Vân Hải.
Trêи đất dây leo ngang dọc, sau lưng tiếng kèn hiệu của đội truy đuổi đâm thủng chân trời, càng lúc càng gần, cả người ta toát mồ hôi lạnh, gần như bị những dây leo kia làm trượt chân té ngã, Chu Du ở trêи lưng của ta, đưa tay lau mặt của ta, sợ hãi nói: “Cung chủ, sao mặt của người lại lạnh như vậy?”
Ta thở nhanh, nói: “Im miệng.”
Hàn khí từ từ tràn đến, cõng Chu Du vấp ngã một lúc, Chu Du đột nhiên khóc: “Cung chủ, người để nô tì xuống đi, nô tì là một gánh nặng, cứ như vậy, cả hai ta đều không đi được.”
“Còn nói nữa…ta sẽ treo ngươi lên cây.”
“Cung chủ, nô tì đau bụng!”
Bất đắc dĩ, ta đành để Chu Du xuống, tìm một nơi để trốn. Vô thức xoa bóp cánh tay đã tê đến đông cứng, yên lặng lắng nghe bên dưới, có thể nghe ra được tiếng bước chân của một nhóm lớn người mà Trác Đoạn Huyên dẫn theo ở nơi xa vang lên.
Chu Du xoay người đi, không biết nàng đang làm gì, ta lạnh đến run rẫy, hai mắt thúc giục: “A Du…Chúng ta phải đi rồi.”
Chu Du xoay người, trêи mặt không còn chút máu, cười nói: “Đi thôi, cung chủ.”
Ta bình ổn thân người, định sẽ cõng nàng, nàng giơ tay đưa Thiên Mệnh kính cho ta, vừa chạy sâu vào Quỹ Lâm vừa nói: “Cung chủ đừng cõng nô tì nữa, nô tì có thể tự chạy, thứ này nặng quá, người cầm hộ nô tì.”
Thật ra, hàn tật của ta đã bất đầu tái phát, rất nhanh nữa đây sẽ không còn đủ sức để giúp nàng, đành phải bỏ qua thôi.
Hai người chạy như bay, Chu Du theo sau lưng ta, giật giật thắt lưng của ta, thở hổn hển nói: “Cung chủ, chúng ta còn bao lâu mới có thể ra ngoài?”
“Rất nhanh.”
“Sau khi rời khỏi đây…A Du cũng sẽ hầu hạ cung chủ thật tốt. A Du không muốn lập gia thất, cung chủ đừng nói sẽ mang nô tì cho nam tử nhà khác nữa.”
Mồ hôi lạnh của ta thấm ướt y sam, thần chí có chút mơ hồ, chỉ nói: “Dĩ nhiên.”
“A Du vĩnh viễn cũng sẽ hầu hạ cung chủ.”
“Ừ”
Bốn phía tiếng gió như đang kêu gào, ta lảo đảo đi về phía trước, bước qua một vũng nước cỏ dại mọc um tùm, nói: “A Du, ngươi mệt sao? Ta cõng ngươi.”
Sau lưng không trả lời.
Ta giật mình.
“A Du?”
Ta dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Không có ai.
“A Du!”
Ta đã hiểu, buông thõng tay, đột nhiên cảm thấy từ đai lưng có thứ gì đó phớt ngang, chạm vào cổ tay có chút tê ngứa, giống như là một chiếc khăn, nên đưa tay tháo xuống.
Trêи khăn có vết bùn đen viết nguệch ngoạc vài chữ nhỏ xiêu vẹo: “Cung chủ đừng lo lắng, đi đi.”
Bên trong Quỷ Lâm yên tỉnh trở lại.
Những cành lá không tên sum xuê che khuất bầu trời, lấp đầy xuống, tối tăm khác thường.
Ta không cánh nào nhìn rõ con đường mờ ảo này ở phía trước.
Cũng không thể quay đầu lại.
Thời gian, với ta là lao tù.
Tác giả có lời muốn nói: Lạc Thần phiên ngoại, tất cả đã kết thúc.
Cho đến bây giờ thì hầu hết các vấn đề tôi đã giải thích rõ ràng rồi, cũng rất mạch lạc.
Nếu giải thích của tôi vẫn còn chưa rõ ràng lắm thì có lẽ là…khách quan, đọc kĩ lại lần nữa he. (Bị đánh bay).
Chú thích:
(*) Chính xác hơn được gọi là tháp. Nếu ai muốn rõ chi tiết mời các bạn liên hệ google ^^
(1): Đàm vu là tên gọi của vật dùng để dựng đồ ói mửa.