Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 250: Lạc Thần phiên ngoại (mười bảy)




Chiến quốc thiên (Trung)

“Ngươi cứ như vậy chán ghét ta.” Gò má bên phải của nàng mơ hồ đỏ lên, giận dữ cười: “Lạc Thần, ngươi cứ như vậy chán ghét mà vứt bỏ ta sao. Kẻ khác đều tán tụng ta thật cao, chỉ có ngươi, chỉ có ngươi không xem ta ra gì!”

Ta quỳ gối, rũ mắt nhìn mặt đất: “Ngươi có bọn họ tán tụng là được rồi. Không cần nhiều thêm một người như ta.”

“Ta không cần bọn họ tâng bốc, ta không lạ gì.” Nàng khụy một gối xuống đất, tay phải đặt trêи đùi, dây buộc tóc màu đỏ dọc theo vai của nàng rũ xuống, ở dưới ánh mặt trời, có vẻ đặc biệt chói mắt.

Dây buộc tóc này là tằm ti do bách niên huyết tằm phun ra mà thành, thập phần trân quý, năm ấy tỷ tỷ ta mười hai tuổi đã phí rất nhiều sức lực, mới thu thập được một chút huyết tằm ti, vì ta mà làm thành một sợi dây buộc tóc. Mãi đến sinh thần mười tuổi của Quỹ Trĩ, nàng bèn hướng ta đòi lễ vật, chỉ rõ muốn dây buộc tóc của ta, ta bị nàng quấn lấy thực sự hết cách, chỉ đành phải thuận tay cầm dây buộc tóc đưa cho nàng. Vì chuyện đó, tỷ tỷ vô cùng tức giận, ta đã dỗ tỷ tỷ rất lâu, thế mới dỗ dành được nàng.

Quỹ Trĩ nhắm mắt, chợt thấp giọng nói: “Kỳ thực thuở bé, ngươi đối với ta vẫn rất tốt. Tuy rằng ngươi vẫn lạnh như băng, ít nói, thế nhưng ta hiểu được, ngươi khi đó không hề chán ghét ta.”

“Khi đó là khi đó, bây giờ là bây giờ.”

Ta nhìn khuôn mặt lãnh liệt như lưỡi đao của nàng, đạm nhạt nói: “Ngươi tự hỏi lòng xem, ngươi có còn là chính mình thuở bé không? Lúc ngươi còn bé, trêи tay có giết chóc nhiều như hôm nay? Ngươi nói cho ta biết, ngươi nắm giữ kim ấn Yên Vân Điện tới nay, rốt cuộc đã hại chết bao nhiêu tính mạng người vô tội. Chỉ tính bị đẩy đến U Đàm làm thức ăn cho cổ trùng, liền đã đếm không hết.”

“Ta là chủ nhân của Yên Vân Hải, bọn họ bất quá chỉ là tôi tớ hèn mọn, tính mạng của bọn họ, liền chỉ là vật trong lòng bàn tay ta mà thôi, nếu ta muốn, có thể lấy dùng bất cứ lúc nào.”

Ta cắn răng, chỉ cảm thấy những lời đó ô uế không chịu nổi, lạnh lùng mắng trả lại: “Tính mạng của bọn họ, đều là của chính họ, chưa từng trở thành vật của ngươi. Ngươi chính là từ nhỏ đã có được quá nhiều, không gì không thể đạt được, ngày càng ngang tàng thô bạo, mới có thể dẫn đến diện mạo khiến ta chán ghét hôm nay.”

“Ngươi sai rồi. Ngươi biết ta còn có một điều không đạt được.” Nàng nhìn như không hề phiền não, đưa mặt tới gần, thâm trầm cười nói: “Ngươi dùng mọi cách ngỗ ngược với ta, có đôi khi ta nhìn ngươi, thật hận không thể đem ngươi lột da róc xương ăn vào bụng, thế nhưng đến cuối cùng, ta lại luyến tiếc. Sau đó, ta nghĩ ta không nên như vậy, mà là nên đổi cách đối đãi ngươi mới tốt.”

“Mặc kệ ngươi đổi cách gì, ngươi cũng không có được. Ta sẽ không chấp nhận ngươi.”

Trong mắt nàng rốt cục xuất hiện hận sắc.

Dường như đã nhịn hồi lâu, mới quát ra một câu nói: “Không sao cả. Ta chỉ cần đem ngươi mãi mãi nhốt trong Yên Vân Hải, đi đâu cũng không được, chỉ có thể trở thành đồ vật của ta. Vĩnh viễn.”

Dứt lời, nàng đứng lên, phẩy tay áo bỏ đi.

Khiến ta thở phào một cái chính là, Quỹ Trĩ từ đó về sau, không còn bước vào Lạc Thủy Thập Cung quá một bước.

Không có nàng làm khó dễ cùng dày vò như trước, người ngoài cung vào không được, người trong cung cũng ra không được, ngày tháng cấm túc, yên tĩnh không gì sánh được. Nếu cần những vật trong cung không có, cả khăn trải giường, đến cửa chính cung thông bẩm một tiếng, mới có thể được đưa vào.

Cứ thế, Lạc Cung ngày sáng đêm tối luân chuyển, yên bình như đang ở trong một giấc mộng.

Mãi cho đến tháng sáu, dần dần trở nên nóng bức. Khí trời luôn biến hóa cực nhanh, ban ngày nắng gắt như lửa, ban đêm liền đổ một trận mưa to như trút nước.

Ngoài thư phòng tiếng sấm thật lớn, hạt mưa tùy ý vuốt ve hoa lá cành ngoài hiên, tí tách dồn dập, thôi thúc tâm hồn người.

Ta lật qua một trang sách, dùng bút viết chữ vào tờ giấy bên cạnh, đồng thời nói: “A Du, thắp thêm vài ánh đèn nữa, ánh sáng có chút mờ rồi.”

“Cung chủ tối nay vẫn muốn ngủ trễ sao? Thân thể sợ là không chịu đựng được.”

“Không ngại, ngươi cứ đi thắp đèn.”

“Vâng.” Chu Du tự mình đi thắp đèn, lại bưng đến một chén trà nóng thanh tâm, đặt trêи án thư của ta.

Nàng ngồi ở bên cạnh, tay chống cằm, đôi mắt hơi khép, đầu thỉnh thoảng gật một cái, trong ánh lửa, là một gương mặt trẻ tuổi nhu hòa mát rượi.

“Nếu đã buồn ngủ, thì mau đi ngủ đi.” Ta nhẹ giọng nói.

Nàng lập tức ngồi ngay ngắn, mắt mở thật to, cao giọng nói: “A Du một chút cũng không buồn ngủ!”

Vừa dứt lời, bên ngoài lại thêm một tràng tiếng sấm, khiến nàng sợ đến cong người xuống.

Ta mỉm cười, nhìn nàng: “Nói dối, là bị thiên lôi đánh.”

Chu Du mặt đỏ lên, đứng dậy, lại nói: “Cung chủ, ta nấu cho ngươi chút canh hạt sen đường phèn, tuy là trời đang mưa, nhưng cũng oi bức, đem đến giải nhiệt cũng rất tốt.”

“Mới vừa rồi ngươi làm cho ta một chén canh băng nhân, lại pha hai chum trà, lúc này lại muốn canh hạt sen, bên ngoài trời đang mưa, ngươi cũng muốn ngâm chết ta sao.”

“Cung chủ, ngươi lại giễu cợt ta.” Chu Du nói: “Nếu không thì, ta mang đĩa điểm tâm đến cho cung chủ dùng, đêm đã khuya, bụng tự nhiên sẽ đói.”

Ta ngước mắt nhìn nàng, lát sau, nói: “Cũng tốt.”

Điểm tâm rất nhanh đã được bưng tới, ta hướng bên cạnh nhìn ra hiệu, nói: “Ngươi ngồi xuống ăn, ở đây có trà, ta chưa động tới.”

Chu Du sửng sốt, ta xoay người, không nhìn nàng nữa, bắt đầu chuyên tâm viết. Nàng ước chừng không muốn phiền tới ta, liền không lên tiếng, qua một hồi, bên tai truyền đến tiếng nhai rất nhỏ.

Viết một hồi, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, thấp giọng nói: “Hôm qua ta đến đỉnh lầu của Lãm Nguyệt Lâu nhìn ra xa giải khuây, phát hiện đàn Ô Bằng bay quanh hướng đông của Yên Vân Hải ngày trước dùng để phòng ngự, toàn bộ đều không thấy bóng dáng, A Du, ngươi thường cùng người đưa vật liệu ngoài cung giao tiếp, ngươi có biết được là duyên cớ gì không.”

Chu Du ăn hết cái bánh ngọt cuối cùng, cầm khăn lụa lau miệng nói: “Nghe người ta nói, là bị chủ thượng mang ra ngoài rồi.”

“Mang đi nơi nào rồi.”

“Nghe nói là… bị mang ra khỏi Yên Vân Hải rồi.”

Ta ngẩng đầu lên.

Chu Du nói: “Cũng không biết có phải thật vậy hay không, Lạc Cung hiện tại đoạn tuyệt với bên ngoài, tin tức nghe được, luôn có vài phần thật, vài phần giả. Nhưng mà… Chủ thượng ba tháng này cũng không thấy bóng dáng, đại khái là thực sự không có ở Yên Vân Hải rồi.”

Nàng dời ghế, nâng má nói: “Cung chủ, ngươi làm sao vậy? Chủ thượng không ở đây, không phải rất tốt sao, chúng ta sung sướиɠ biết mấy, chủ thượng nàng cũng sẽ không tới khi dễ cung chủ ngươi, ta ước gì nàng đừng bao giờ quay về Yên Vân Hải nữa.”

“Lời này bị nàng nghe được, đầu lưỡi của ngươi sẽ bị cắt.” Ta cười nói.

Chu Du che miệng lại, trong mắt hiện ra sắc thê lương.

“Dọa ngươi thôi.” Ta đứng dậy, nghe tiếng sấm ngoài điện, nói: “Ngủ đi, ta cũng trở về phòng.”

“Vâng.” Chu Du vội vội vàng vàng đứng lên, ngửa cổ uống hết trà, đi lấy đèn lồng.

Hai người rời khỏi thư phòng, đi thẳng đến dưới hiên bên ngoài cửa. Tầng tầng lớp lớp một mảnh hoa thụ bên ngoài lan can ngập trong hơi nước, bị ánh sáng nhu hòa của đèn chiếu đến, sáng tỏ, hơi nước ẩm ướt cuốn đến, vỗ vào trêи mặt ta, Chu Du vội tới dựa lan can bên kia, thay ta che mưa.

Ánh mắt ta nhìn lướt qua, nhìn thiếu nữ chỉ vừa tới đầu vai ta, nói: “A Du, qua khoảng thời gian ngươi đã mười tám rồi nhỉ.”

“Đúng vậy, cung chủ.”

“Ngươi có ý trung nhân chưa, nếu là có, nhân phẩm tốt, liền tới nói với ta. Ngươi là người của Lạc gia, về mặt của hồi môn, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

“A Du mới không có cái gì ý trung nhân, A Du không muốn gả, A Du chỉ muốn luôn hầu hạ cung chủ như thế này.”

“Cô nương ngốc, ngươi không thể hầu hạ ta cả đời.”

“Vì sao không thể?” Chu Du cầm theo đèn lồng trong tay, cước bộ thoáng ngưng trệ: “Trừ phi cung chủ không thích ta, muốn đuổi ta đi.”

Yên lặng hồi lâu, ta đạm nhạt nói: “Ngươi chớ nên tiếp tục ở lại bên cạnh ta.”

Nàng lúc này mới hoàn toàn dừng bước.

Một lúc lâu, trong mắt nàng đã chứa hơi nước, cộng thêm hạt mưa bay tới, nét mặt nàng càng thêm hơi nước ʍôиɠ lung.

“Cung chủ quả nhiên ghét bỏ A Du rồi, ghét bỏ A Du tham ăn lười biếng, tay chân vụng về.”

“Ta sợ, ta ngày sau sẽ không bảo vệ được ngươi.”

Chu Du ngạc nhiên.

Ta nói tiếp: “Ta đã hơn ba tháng không nhìn thấy Quỹ Trĩ, tuy rằng không biết được nàng hôm nay có tính toán gì không, nhưng theo hiểu biết của ta, nàng không phải loại người sẽ từ bỏ ý đồ. Nàng càng bình tĩnh không một tiếng động, ta càng cảm thấy trong lòng bất an, ngươi ở bên cạnh ta thêm một ngày, sẽ nguy hiểm nhiều thêm một phần. Đến lúc đó, ta sợ bản thân cũng vô pháp bảo toàn, e là không chăm sóc ngươi được. Ngươi nếu rời xa rồi, liền sẽ không liên lụy tới ngươi.”

“Cung chủ cũng biết sợ sao?”

Ta nhìn trận mưa to như trút nước, nhẹ giọng nói: “Người bao giờ cũng biết sợ.”

“Ta trước đây cho rằng, cung chủ cái gì cũng không sợ.” Chu Du dựa sang, kéo cánh tay của ta, dẫn theo ta đi về phía trước: “A Du không sợ, cung chủ ngươi cũng không cần sợ.”

Ta nhẹ nhàng nở nụ cười.

Ngoài hiên tiếng mưa rơi rào rào, gió lay hoa thụ, ánh sáng của đèn lồng, một đường đi về phía trước.

“Cung chủ, A Du sẽ mãi mãi ở cạnh ngươi. A Du không biết thêm gì cả, cũng chỉ biết hầu hạ người.”

“Mãi mãi? Ngươi không lấy chồng, đến lúc đó liền sẽ biến thành bà cô già.”

“Bà cô già thì bà cô già. Cung chủ, ngươi chừng nào thì sẽ lập gia đình vậy?”

“Ta cũng không lập gia đình.”

“Vậy cung chủ ngươi cũng không phải biến thành bà cô già?”

“Ừ.”

Mồng một tháng bảy, Quỹ Trĩ phái người đưa thiệp tới, mời ta đến Yên Vân Điện dự tiệc.

Kỳ thực cuối tháng sáu, ta leo lên Lãm Nguyệt Lâu, nhìn thấy một mảnh đen ngòm Ô Bằng từ bên ngoài bay trở về tổ, sải cánh chao liệng, liền biết được nàng đã trở về rồi.

Lần này yến hội, ta biết không tránh khỏi, chỉ đành đúng hẹn mà tới.

Yến hội bố trí vào ban đêm, bầu trời không trăng cũng không sao, giống như một bát mực.

Bị một ả thị nữ dẫn vào chính điện, nhưng thấy trong chính điện một gian to như vậy, chỉ bày một bàn tiệc, bên trêи bày sẵn rượu thịt phong phú. Quỹ Trĩ gập đầu gối mà ngồi bên cạnh bàn, nâng tửu tước tự rót tự uống, cách đó không xa đứng một hàng người mang mặt nạ Tu La đi theo hầu, đặc biệt áp lực.

Ta đi tới trước mặt Quỹ Trĩ, đối diện một bàn đầy rượu và thức ăn, ngồi xuống trêи thảm nhung.

Quỹ trĩ nâng tửu tước lên, cười: “Ngươi tới rồi.”

Ta cau mày, ngửi được mùi rượu nồng nặc phả vào mặt.

“Ngươi xem, ngươi ốm đi.” Quỹ Trĩ uống một ngụm rượu, nỉ non nói: “Hơn ba tháng không gặp, ngươi có nhớ ta chút nào không vậy?”

Ta không nhúc nhích, cũng không đáp lời, mặc cho nàng vẫn đang nói.

Nàng chỉ vào ta, chớp mi nói: “Ngươi không nói chuyện cũng không sao, ta biết ngươi đang nghe, ngươi không muốn nói chuyện, vậy thì không cần nói.” Nàng đem tửu tước gác lại trêи bàn, lấy ra một cái hộp tạo hình rất đặc biệt, để ở trước mặt ta, đắc ý nói: “Ngươi có biết, ở trong đó là cái gì không?”

Tầm mắt lướt qua, phát hiện đó là một ngọc hạp phỉ thúy tinh xảo, mặt trêи điêu khắc hoa văn phức tạp.

Ta không nói.

“Đây chính là đại bảo bối ta lấy được khoảng thời gian trước, ta phí không ít công sức. Đã mất rất nhiều Tu La tử sĩ, cũng đã chết rất nhiều Ô Bằng, chậc chậc, cái giá quá lớn.” Nàng si ngốc vuốt ve hộp ngọc phỉ thúy kia, vuốt ve hồi lâu, lúc này mới đặt sang một bên, đưa tửu tước tới, nói: “Ngươi uống chút đi.”

Ta nói: “Ta không muốn uống.”

“Đây là rượu ngươi thích nhất, ta đặc biệt vào trong hầm rượu mang ra.”

Do dự một lát, ta nhìn đôi mắt đen sâu thẵm của nàng, tiếp nhận tửu tước, đem rượu mát lạnh bên trong toàn bộ uống cạn.

Khóe môi nàng vẽ ra một vòng cung rất cạn, trêи mặt có chút u ám, nói: “Tốt.”

Ta nhàn nhạt nói: “Rượu đã uống xong, hộp cũng xem xong rồi, ngươi còn có chuyện quan trọng gì khác không?”

“Dĩ nhiên là có.”

“Chuyện gì.”

“Ta muốn tặng ngươi một món lễ vật, Lạc.”

Ta ngước mắt, nhìn nàng chằm chằm.

Một lúc lâu, ta nói: “Ta không muốn.”

“Ngươi nhất định sẽ thích, ta cam đoan với ngươi.”

Ta đứng dậy: “Ta về đây.”

“Bắt lại.” Quỹ Trĩ đột nhiên lạnh lùng hạ lệnh cưỡng chế.

Trong phút chốc, một nhóm lớn Tu La tử sĩ đứng bên cạnh liền rất nhanh hướng ta xông tới. Ta hờ hững nhìn chằm chằm thân ảnh của bọn hắn tới gần, chẳng đáng để tâm, đang muốn hướng đi ra ngoài, hai gả tử sĩ đằng sau vặn lấy cánh tay của ta, ta mạnh phát lực, bỗng dưng kinh giác tay chân mình như nhũn ra, trong đan điền đúng là trống không một vật.

Cả người ta toát ra mồ hôi lạnh, bị vô số Tu La tử sĩ ràng buộc, mặt hướng Quỹ Trĩ bên kia, cao giọng quát: “Quỹ Trĩ, ngươi cho ta uống cái gì!”

“Nhuyễn cốt tán. Trong vòng mười ngày, gân cốt của ngươi đều mềm nhũn, thân thể không thể sử dụng hơn nửa phân khí lực, ngay cả đi đường cũng không ổn, làm sao dùng võ công.” Nàng khặc khặc cười nhạt.

Đáy lòng phát run, trêи trán ta đều là mồ hôi lạnh, cắn răng nói: “Ngươi thật đê tiện.”

“Ta nói rồi, ta muốn tặng ngươi lễ vật, chỉ là lễ vật này, tình huống tương tự, ngươi tất nhiên là không muốn nhận.”

Ta giơ tay lên, muốn đẩy đám hắc giáp nam tử bên cạnh kia ra. Nếu là bình thường, bất kể bao nhiêu, ta cũng không để vào mắt, giờ đây, cổ tay của ta mềm nhũn, đúng là nửa điểm đều đẩy bọn họ không động đậy.

Lần đầu tiên, ta cảm thấy tuyệt vọng thấu xương.

“Đem dây xích đến, trói nàng.”

Tiếng xiềng xích rắc rắc cực kỳ chói tai, ta lại không cách nào tránh được, chỉ có thể mặc cho những xiềng xích đó vững vàng trói ta lại.

“Đem lụa trắng bịt mắt của nàng lại.”

Trước mắt một mảnh tối tăm, ta cả người rét run, khàn cả giọng hô: “Quỹ Trĩ, ngươi muốn làm gì ta!”

“Tặng quà.”

Ta chỉ cảm thấy thân thể mình đã hóa thành nước, cằm bị người thô bạo chế trụ, bị ép mở ra.

Trong hơi thở ngửi thấy được cổ mùi máu tươi nồng đậm.

Cổ mùi đó vô hạn tiến gần, rất nhanh, loại gì đó giống như mép chén đĩa, để lại trêи môi ta.

“Mở miệng của nàng ra, rót hết vào.”

Lời Editor: Vì có chút chậm trễ nên hôm nay đền cho mấy bạn 3 chương luôn đây. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ ^^