Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 179: Vũ Lâm Hanh phiên ngoại – Vũ Lâm Linh




Mẫu thân ta là một nữ nhân có tính tình cực tốt, chỉ tiếc là người qua đời quá sớm. Ấn tượng mà người để lại cho ta chỉ là nụ cười hiền lành trêи khuôn mặt, đến bây giờ cũng không còn nhớ rõ ràng lắm.

Ta có hai vị ca ca, lúc mẫu thân ra đi, đại ca sáu tuổi, nhị ca năm tuổi, ta mới gần bốn tuổi.

May mà còn có phụ thân cùng chúng ta. Chẳng qua phụ thân còn là cốc chủ, trong cốc nhiều người công việc phức tạp không khỏi bận rộn. Vì vậy, cha không thể giống những người phụ thân bình thường dành cho chúng ta sự quan tâm và che chở hàng ngày. Hơn nữa, Mặc Ngân Cốc là lấy đổ đấu làm kế sinh nhai, trong một năm cha luôn cùng các bá bá thúc thúc xuất môn từ Bạch Mã Tuyết Sơn đến những nơi khác, mỗi lần đều rất lâu, có lúc liên tục hai tháng đều không thấy mặt được một lần.

Trước khi rời Mặc Ngân Cốc, vì lo lắng ta và các ca ca nên đều nhờ Phong bá chiếu cố chúng ta. Tiểu hài tử tính tình ngang tàng, cho nên đối với việc chiếu cố còn bao gồm ý dạy dỗ chúng ta.

Phong bá là cha của A Tuấn, cũng là một trong những thân tín của cha ta. Cha ta bề bộn nhiều việc, từ nhỏ vẫn là do Phong bá tới dạy ta môn đọc sách viết chữ, kiến thức lễ nghi. Trưởng thành hơn một chút, Phong bá hướng chúng ta truyền thụ thuật phong thủy huyền bí, kỹ năng phá quan khi đổ đấu, hài tử lớn lên ở Mặc Ngân Cốc mấy thứ này nhất định đều phải nắm vững.

Xưa nay Phong bá rất nghiêm khắc, hơn nữa có sự đồng ý ngầm của cha ta, cho nên đối với ta và hai vị ca ca càng nghiêm khắc. Nơi học tập được bố trí tại Phong gia trong trạch viện, mỗi buổi sáng chúng ta đều phải đi học, nếu chúng ta không hoàn thành bài học đúng hạn, không tránh khỏi một cái bạt tai.

Cùng chúng ta học còn có A Tuấn và A Lại. Ấn tượng về A Lại luôn là dáng dấp của một ông cụ non với nụ cười ở bên cạnh, luôn giúp đỡ ta như một ca ca. A Tuấn thì như một nữ nhân, õng a õng ẹo, ta chưa nói được mấy câu sẽ đỏ mặt, thật không hiểu được da mặt hắn rốt cuộc mỏng đến mức độ nào.

Đại ca và nhị ca rất là cưng chiều ta, A Lại và A Tuấn cũng luôn chiếu cố đến ta, tuy ta là nhỏ tuổi nhất trong số bọn họ, nhưng ta lại là lão đại, nói cái gì bọn họ đều đáp ứng, dần dần khiến ta trở nên kiêu ngạo.

Ta một khi không muốn làm thì sẽ không làm, không kiêng nể gì cả. Lúc gây họa đều là bọn họ đứng ra giúp ta chịu trách nhiệm, một lòng bảo hộ. Dưới sự bảo vệ của bọn họ, ta không phải lo lắng điều gì.

Một ngày, Phong bá bố trí bài học, muốn chúng ta ở lại học đường hoàn thành cho tốt, không được đi lại lung tung. Sau khi Phong bá căn dặn đâu đấy liền đi ra ngoài. Ta nâng má xem những chú giải phong thủy trêи sách chỉ cảm thấy sự buồn chán, quăng sách vở bút lông qua một bên, lôi kéo đại ca, nhị ca, A Lại, A Tuấn chạy ra ngoài. Trêи Tuyết Sơn gà rừng rất nhiều, chúng ta thiết lập những cái bẫy để bắt chúng ở trong rừng, rồi đắp người tuyết, ném tuyết, chơi đùa rất vui, nên sớm đã đem lời nói của Phong bá ném lên chín tầng mây.

Chơi đùa đến giữa trưa chúng ta mới trở về. Thời gian chơi đùa khiến cho cả người xuất ra một tầng mồ hôi, trêи đường về bị gió tuyết thổi một cái khiến cho mồ hôi hầu như đông lạnh thành băng dính trêи người, rất khó chịu. Sau khi vào cửa liền thấy Phong bá chắp tay sau lưng, mặt nghiêm túc, trêи người toát ra vẻ hàn khí so với bên ngoài tuyết trắng còn lạnh hơn đến vài phần.

Chúng ta biết mình đã sai nên cuống quít đứng thành một hàng, thân thể ưỡn thẳng tắp.

Phong bá cầm thước nhìn chung quanh một vòng, rồi nói: “Chủ ý của người nào?”

Chúng ta đều không lên tiếng. Trong lòng ta có chút sợ, việc trốn học là do ta xúi giục, mà từ trước đến nay Phong bá không hề khoan nhượng, chắc chắn sẽ xử phạt, điều đó là sự thật, phạt ngươi tới cùng. Trong tay Phong bá cầm cây thước, tuyệt đối sẽ không thương lượng dù một chút.

A Tuấn ngẩng đầu lên, gương mặt trắng gay gắt, bóp chặt mấy đốt ngón tay, lúc này mới ngập ngừng nói: ” Cha, là con”.

Vừa nghe thấy điều đó, ta kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, đại ca đứng sau lưng ta liền giơ tay lên đè đầu của ta xuống.

Ta lại ngoan ngoãn cúi đầu, chỉ dám lấy mắt đi dò xét sắc mặt của Phong bá.

Sắc mặt Phong bá đen tựa đáy nồi: ” Trong lớp, gọi tiên sinh”.

A tuấn lúc này mới cung kính nói: “Tiên sinh, là ta.” Ngày thường hắn như một cô nương, thế nhưng lần này, lời nói lại đặc biệt có khí thế.

Phong bá lạnh lùng nói: “Tay”

A tuấn vén lên ống tay áo, quyết đoán đưa tay ra ngoài.

Ba, ba, ba.

Thước đánh ở lòng bàn tay, phát sinh hồi tiếng vang .

A tuấn cắn răng, gương mặt phiếm hồng, trong mắt hàm chứa một chút lệ. Ta không dám nhìn nữa, đành phải cúi đầu thật sâu, thật thấp.

Xử phạt hoàn tất, hừ một tiếng, Phong bá liền ra ngoài. Thừa dịp thầy đi xa, ta nhanh chóng chạy thật nhanh về nhà để lấy thật nhiều thuốc trị thương loại tốt nhất xoa cho A Tuấn. Tay của A Tuấn sưng lên, đỏ chót như bên trong cây cải củ vào đông, ta một mặt nhẹ nhàng xức thuốc vào lòng bàn tay hắn, một mặt mắng hắn: “Đồ ngốc.”

Hắn đỏ mặt, chỉ là lắc đầu: “A Lâm là nữ, tay bị đánh xấu, tựa rất khó coi.”

A lại gật đầu phụ họa: “Nữ tử không thể chịu đòn, nếu như A Tuấn không nói, ta cũng sẽ nói là ta làm.”

Đại ca cũng vuốt tóc của ta, mỉm cười nói: “A Lâm, chúng ta đều là anh của ngươi, tuyệt sẽ không làm ngươi chịu nửa điểm thương tổn.”

Trong lòng ta chua xót, chỉ là tự trách.

Từ nhỏ đến lớn, bốn người bọn họ ở khắp nơi đều chiếu cố ta, chung quy có thứ tốt liền nghĩ đến ta đầu tiên, gặp phải chuyện xấu chắc chắn ưỡn ngực che chắn cho ta. Đại ca nhị ca cũng luôn luôn nói: ” A Lâm của chúng ta là người thông minh xinh đẹp nhất, sau khi lớn lên nhất định là một đại mỹ nhân, cho nên ngày sau phu quân của A Lâm cũng phải tướng mạo tài học giỏi nhiều mặt, nhân tài một cõi. Ngày sau nếu có hỗn tiểu tử nào dám khi dễ A Lâm ngươi, chúng ta nhất định cắt đứt chân của hắn”.

Họ là những người cùng ta lớn lên, chắp cho ta đôi cánh.

Chỉ là khi đó ta còn quá nhỏ tuổi, có chút đạo lý căn bản cũng không thông suốt, đương nhiên sẽ không hiểu được, như đôi cánh che chở ta vậy, cuối cùng có một ngày, cũng là phải gãy hạ.

Đôi cánh gãy hạ, không thể trở về.

Khi ta lên chín tuổi, đại ca mất.

Không có dấu hiệu nào, quá mức bất ngờ khiến cho ta thật khó tin.

Thân thể huynh ấy vốn cường tráng, không bệnh không tật, lại như vậy, khiến cho tất cả mọi người trong cốc không biết làm sao.

Thời điểm đại ca mất, cha cũng ở nhà. Cha ngẩn ngơ khom lưng đứng nhìn di thể đại ca hai bên trái phải, một mặt giúp huynh ấy chà lau thân thể, một mặt thấp giọng nỉ non: ” Là lỗi của ta”. Lúc đó, ta ngay bên cạnh nhìn quần áo đại ca bị cha lột ra, lộ ra lồng ngực bằng phẳng.

Trêи bề mặt ngực ngang dọc đều có mấy đường nhỏ màu đỏ từ bụng đến bả vai, vô cùng quỷ dị.

Cha đương nhiên cũng nhìn thấy, dọc theo đường màu đỏ xoa nhẹ, trêи mặt dường như kϊƈɦ động, nhẹ nhàng nghẹn ngào: “Đều là lỗi của ta. . . Đều là. . . Ta sai.” Bảy ngày sau đó, cha đem di thể đại ca táng nhập từ đường phía sau mộ thất, cùng mẫu thân ta hợp táng.

Nhưng mà ác mộng vẫn chưa ngưng hẳn. Lại qua hai năm, nhị ca đột ngột mất đi.

Tương tự, trêи ngực cũng xuất hiện những đường nhỏ màu đỏ như của đại ca. Giống như là tử vong tuyến, chắp vá ngang dọc trêи ngực nhị ca, khiến cho nước mắt ta không ngừng rơi xuống đất.

” A Lâm của chúng ta là người thông minh xinh đẹp nhất, sau khi lớn lên nhất định là một đại mỹ nhân, cho nên ngày sau phu quân của A Lâm cũng phải tướng mạo tài học giỏi nhiều mặt, nhân tài một cõi.”

” Ngày sau nếu có hỗn tiểu tử nào dám khi dễ A Lâm ngươi, chúng ta nhất định cắt đứt chân của hắn”.

“Chờ ca ca trưởng thành, có bản lĩnh sẽ đi theo cha hạ đấu, mang về cho A Lâm ngươi những hạt trân châu xinh đẹp nhất . Nghe cha nói trong mộ trân châu giống như ánh trăng, lớn như vậy, tròn như vậy, cực kỳ xinh đẹp.”

Lời của bọn họ chỉ còn là tiếng vọng bên tai.

Thế nhưng bọn họ đã thực sự ra đi, biến mất khỏi thế gian này, chỉ còn lại một khối thân thể lạnh như băng, nằm bên trong mộ thất, mà rõ ràng họ đã từng ở đó, chân thực cùng ta lớn lên.

Nước mắt đã khô cũng không chảy được nữa. Ta giẫm lên tuyết, chầm chậm mà đi. Dọc đường gặp A Tuấn và A Lại, bọn họ tiến lên muốn nói lại thôi, ước chừng là muốn an ủi ta, thế nhưng nói không ra lời.

Ta không để ý tới bọn họ, đi được một hồi, đi tới trước cửa, lại nghe được phía trước có tiếng người là nữ nhân nói chuyện, ở giữa còn kèm theo thanh âm của cha ta, mà thanh âm của cha còn run.

Mặc Ngân Cốc phần lớn là nam nhân, nữ nhân cực ít, mà giọng của nữ nhân này đặc biệt lạnh, như là gió lạnh trêи tuyết sơn, nghe xong, liền làm cho lòng người cảm thấy khó chịu. Ta đối với thanh âm của nàng không hề quen thuộc, tức thì nhận định nàng không phải là người trong cốc.

Chẳng lẽ là khách nhân của cha sao?

Ta rón rén đi tới trước cửa, vịn vào cánh cửa, cẩn thận nhìn thăm dò.

Nữ nhân kia mặc quần áo màu đen, rõ ràng trêи tuyết sơn lạnh như vậy, chúng ta đều là mặc áo da lông cừu rất dày, mà quần áo trêи người nàng lại rất mỏng. Vóc dáng cực kỳ cao gầy, tóc dài đen nhánh qua hông, đứng đưa lưng về phía ta cho nên không thấy rõ khuôn mặt.

Bên hông rũ xuống một dải lụa, bên trêи lộ ra một cái chuông màu bạc, mặt trêи có khắc hoa văn tinh xảo.

Tuyết sơn gió lớn xen lẫn gió tuyết lạnh gào thét qua đây khiến cho chiếc chuông màu bạc trêи người nàng khẽ kêu, tiếng chuông đinh đinh đang đang, phát ra thanh âm quỷ dị khôn lường, ta nghe mà trêи tay nhịn không được nổi lên một tầng da gà.

Cha hình dáng tiều tụy, khoanh tay nhìn nàng: “A Hàm, hai đứa con trai ta hôm nay đều chết hết, ngươi đã hài lòng chưa?”

Nữ nhân kia không nói gì.

“Ngươi đã hài lòng! Ngươi đã hài lòng!” Cha nổi giận cúi đầu hướng nàng gào lên.

Nữ nhân kia cười lạnh một tiếng: “Ngươi sớm biết như vậy, lúc trước không nên trêu chọc ta, sau lại càng không nên lừa dối ta. Cuộc đời ta hận nhất bị nam nhân lừa dối, bị nam nhân lừa gạt, đây là kết quả!”

“Đúng, là lỗi của ta. Đều là lỗi của ta. Xét đến cùng, đều là ta hại chết bọn chúng.” Cha rũ tay xuống, nhìn nữ nhân kia: “A Hàm, ngươi thu tay lại thôi, bây giờ ta chỉ còn lại có A Lâm là người thân.”

“A Lâm? Nga, ta nhớ kỹ ngươi quả thực còn có một nữ nhi.” Nữ nhân kia dừng một lát, lạnh nhạt nói: “Ngươi rất thương nàng, rất cưng chiều nàng.”

Nàng nhắc tới tên của ta khiến cả người ta run một cái.

Cha quỳ xuống: “Ta cầu xin ngươi, ngươi thu tay lại thôi, ngươi lấy mạng của ta đi, đừng giày vò hài tử của ta.” Khi đang nói chuyện, cha đem thanh kiếm quăng dưới chân nữ nhân kia: “Ngươi giết ta đi.”

“Dằn vặt hài tử của ngươi, không phải đối với ngươi là quà tặng tốt nhất sao? Ta nói rồi, ta muốn thân nhân ngươi mất hết, trọn đời mẹ goá con côi, nhìn bọn họ từng người chậm rãi chết đi, chết ở trước mặt ngươi, bây giờ, ta chỉ là thực hiện lời hứa ban đầu mà thôi!”

“Ngươi . . . Ngươi không có trái tim của nữ nhân.”

“Đúng, ta là không có trái tim. Sau này ngươi cho ta trái tim, lại đem nó chà đạp tới tan nát. Nam nhân trêи thế gian, bạc tình bạc nghĩa, đều là như vậy.”

Nữ nhân đó nói xong, nổi lên một trận gió lạnh, chuông bên hông nàng, đinh đinh đang đang vang lên không ngừng , giống như tồn tại sinh mệnh bên trong.

Tiếng chuông này vọng vào trong tai trở thành cơn ác mộng của ta.