Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 172: Điên cuồng




Chúng ta đều bị dọa đến sợ, Thất thúc sắc mặt đại biến: “Đây là tiếng động ở trêи đỉnh quan tài !” Nói xong, hướng mặt bên trái nhìn lại quan tài kia. Quan tài bên phải lúc trước bị ta đá, thi thể bên trong ngã ra đến bây giờ vẫn không có dấu hiệu biến hóa, mà bên quan tài thẳng đứng bên trái kia lúc này lại có động tĩnh.

“Bang bang…” Lần này là hai tiếng đánh vang lên.

Ta được Lạc Thần đỡ lên, Vũ Lâm Hanh rút kiếm bên hông ra, chân nhích lên vài bước, liếc mắt bảo Phong Tuấn tiến lên điều tra. Lạc Thần vốn muốn ta ở phía sau, chính mình đến xem cái gì, bị ta cự tuyệt, đành phải nghe lời.

Âm thanh rất nhỏ thoát ra, đem bốn phía nguyên bản tĩnh mịch gõ nứt từng vết. Tất cả mọi người hướng đến chiếc quan tài nơi tiếng động kia phát ra, cẩn thận sờ soạng. Tứ thúc đi đến phía trước, nhìn qua rất hưng phấn: “Có tống tử thì tốt, lão tử vào đây vẫn chưa gặp may, lần này cũng không thể là vô ích. Nhiều người như vậy lại sợ trái cầu nhỏ bé đó ! Đợi lát nữa tống tử bước ra, chúng ta mỗi người góp chút sức cũng có thể bắt được nó !”

Nhiều người gan lớn, lời này cũng không sai, hơn nữa lúc trước ta cũng rất nhiều lần gặp nguy hiểm, bị đánh đến cả người trọng thương cũng đã từng kinh qua. Lúc này thật cũng chẳng sợ hãi gì, nếu đổi lại là ta một năm về trước, e rằng đã sợ đến mất mật.

Đi tới phía trước vài bước, Lạc Thần hướng chúng ta khoát tay áo, sắp đặt vị trí. Ta được Hoa Tích Nhan giúp đỡ, dựa vào bức tường bên phải để đứng vững, chúng ta giờ phút này đều là người bệnh, vị trí liền bị sắp xếp tận phía sau.

Tứ thúc là đầu tàu gương mẫu, hắn lấy ra con rắn đen vũ khí kì lạ của mình, đối Thất thúc nói: “Lão Thất, lấy cung của ngươi ra, đợi lát nữa ta khai quan, ngươi phải bắn ngay vào súc sinh kia, biết chưa ?”

Đối với tình huống trước mắt, nắm chắc tiên cơ mới là thượng sách. Tống tử nhiều năm bị quan tài che lại, âm khí phong tỏa, còn chưa biết thành hình dạng nào. Chúng ta bước tới mở cửa quan tài, lựa lúc âm khí yếu nhất phải giết ngay, nếu đợi tống tử tự mở quan tài, âm khí nhiễm vào, liền khó giải quyết rất nhiều.

Thất thúc chế trụ cung nỏ, gật gật đầu. Tứ thúc hướng mặt đất thở mạnh một hơi, lấy thêm can đảm tiến lên, đưa mũi nhọn của món vũ khí kì lạ trêи tay hắn vào khe hở của quan tài, nhẹ nhàng tách ra, phát ra tiếng vang bén nhọn chói tai. Có mấy người Mặc Ngân Cốc cầm lửa soi vào, ta liền nhìn vào khe hở kia, có một miếng vải lộ ra.

Miếng vải kia tuy là màu đen, cùng hắc y của thi thể kia trêи mặt đất không sai biệt lắm, nhưng mặt trêи in lên hoa văn rất đẹp, có chút chói mắt.

“Khoan ….Khoan !” Ta khẽ giọng ngăn cản Tứ thúc.

Tứ thúc đang cao hứng khai quan, bị ta hô lập tức dừng lại, quay đầu nhìn ta, mất kiên nhẫn nói: “Làm sao vậy ?”

Ta nhỏ giọng nói: “Bình thường khâm liệm lại sơ sẩy đến mức làm lộ y phục của người chết lộ ra bên ngoài sao ?”

Tứ thúc còn chưa mở miệng, Thất thúc liền trả lời: “Khâm liệm tu quan chính là việc đại sự, đem quần áo đặt bên ngoài quan tài, loại tình huống này, tuyệt không thể xảy ra.”

Tôi hướng kia quan tài hạ đoan một lóng tay, tất cả mọi người đều nhìn theo hướng tay ta.

Lạc Thần đứng gần đó quan sát, lúc sau sắc mặt khẽ biến, mà lúc này, trong quan tài đột nhiên vang ra một tiếng động thật lớn, giống như cái gì bên trong đá vào thành quan tài. Chúng ta bị dọa một cái, Tứ thúc sợ tới mức xanh cả mặt: “Tranh luận lằng nhằng làm gì chứ, bây giờ âm khí của vật kia đã thịnh, có thể nháo ra tiếng động lớn như vậy, lão tử làm sao khai quan được ?”

Vũ Lâm Hanh cả giận nói: “Tứ mập mạp ngươi mới lằng nhằng, thay vì oán giận sao ngươi không mở đi ! Ngươi không mở ta mở! Thật lắm lời !”

Tứ thúc giận đỏ cả mặt, hắn cùng Vũ Lâm Hanh xem ra không vừa mắt nhau, đang muốn cãi lại, Lạc Thần khoát tay áo, lạnh nhạt nói: “Đừng ồn ào.”

Lạc Thần nói xong, trực tiếp chế trụ quan tài, làm cho quan tài xê dịch, xem tư thế của nàng, quan tài quả thực rất nặng. Lúc trước ta hung hăng đá một cái quan tài kia đã ngã xuống đây, lúc đó là ta đang tức giận, cái gì cũng không quan tâm, thật không hiểu được sao cái quan tài này lại nặng như vậy.”

Lạc Thần lại dùng sức, quan tài rốt cuộc di động, phát ra một tiếng nặng nề, nắp quan tài hé mở ra một khe lớn. Ta thấy Lạc Thần dựa vào quá gần, gấp đến độ kêu to: “Lạc Thần, mau tránh ra !”

Vừa dứt lời, quan tài kia bị đẩy mạnh, lăn trêи mặt đấy. Tứ thúc cùng thất thúc thấy thế, nhanh nhẹn rút lui. Lạc Thần vươn tay phải, trực tiếp hướng cái đầu trong quan tài kia chộp tới. Ta nhìn mà lạnh cả người, chính là ngay sau đó, loại cảm giác này tức khắc liền tan, ta không sợ, thay vào đó lại muốn nổi giận, bởi vì trong quan tài kia truyền ra một tiếng “Ôi”. Chính là thanh âm của một nam nhân.

Ngay sau đó, một vóc người cao gầy bị Lạc Thần nắm áo lôi ra. Nam nhân kia một thân hắc hoa y, tóc dài lắc lư, kéo thắt lưng, bổ nhào vào lòng Lạc Thần: “Lạc cô nương !”

Trêи đời này, có thể làm được cái điều vô liêm sỉ đê tiện hạ lưu giả thần giả quỷ, trừ bỏ Đoan Yến, còn có thể là ai ?!

Ta cắn răng chặt đến suýt vỡ, hận không thể lập tức giẫm lên chân hắn hai cái. Bất quá Lạc Thần phản ứng nhanh hơn, tức khắc tránh né, đè vai Đoan Yến xuống, không cho hắn tiến lên, nhẹ nở một nụ cười lạnh nói: “Gặp ngươi thật tốt”

Đoan Yến nhào về phía khoảng không, ủy khuất nói: “Lạc cô nương, làm sao lại tốt, ta suýt nữa đã chết.”

Tứ thúc tức giận đến trợn mắt: “Cái kẻ lỗ mãng nhà ngươi nơi nào xuất hiện vậy, lão tử phải chém chết hắn !” Vũ Lâm Hanh cắn răng, lần đầu tiên cùng Tứ thúc đồng ý: “Tứ mập mạp, ta đây hoàn toàn đồng ý với ngươi, ta cũng muốn giết hắn.”

Hoa Tích Nhan thấy Đoan Yến, hết sức vui mừng hỏi: “A Yến, ngươi tại sao lại ở trong quan tài, dọa chúng ta sợ.”

Đoan Yến giả mù sa mưa lau lệ: “Việc này nói rất dài dòng.”

Vậy ngươi không thể nói ngắn gọn, ngoài ra, có thể tránh xa Lạc Thần ra một chút cho ta. Ta cố gắng đem gân thái dương đè xuống, nén cơn giận, hỏi hắn: “Cửu Vĩ đâu? Nó không phải ở chỗ ngươi sao ?”

Đoan Yến nhún vai: “Ta không biết.”

Ta chỉ cảm thấy đau nhói ở tim: “Ngươi không biết… Ngươi không biết… Ta cho Cửu Vĩ đi theo ngươi, là muốn nó che chở ngươi, ngươi đã bình an rồi, vậy thì nó ở đâu ?!” Nói đến đây, nhất thời kϊƈɦ động, không chịu nổi ho khan lên. Hoa Tích Nhan vội vàng đến đỡ sau lưng ra, Đoan Yến thấy ta ho khan, hỏi: “Sư Sư cô nương, ngươi bị bệnh sao, sắc mặt ngươi có vẻ không tốt ?”

Ta không để ý tới hắn, dựa vào vách tường đứng. Đoan Yến đi tới, hì hì cười nói: “Sư Sư cô nương đừng giận ta. Sau khi ta cùng các ngươi thất lạc, trêи đường quả thực là cửu tử nhất sinh, ta còn không thể lo cho bản thân mình, làm sao có thể rảnh mà lo cho A Cửu. Lúc xảy ra chuyện, ta trốn được trong quan tài, vừa ra tới đã không thấy bóng dáng nó.”

Ta càng nghe càng sinh khí, dựa vào vách tường. Tên này vừa yếu đuối vừa không có can đảm, nếu biết trước ta đã đem Cửu Vĩ theo cạnh mình. Cổ mộ này hung hiểm, không biết Cửu Vĩ hiện này như thế nào.

Vũ Lâm Hanh ôm bả vai, hướng trêи người Đoan Yến đánh giá: “Ngươi nói như thế nào lại chạy vào quan tài trốn, thích chơi trò làm tống tử sao ?”

Đoan Yến vẻ mặt đau khổ trả lời: “Nào có chuyện đó, ta đây là bị bức.” Nói xong liền chỉ tay vào hai cỗ quan tài ở giữa, là cửa mộ.

Ánh lửa soi vào cửa mộ, chỉ có thể nhìn rõ một phần nhỏ, không hiểu được bên trong là mộ thất kiểu gì. Phía trước chúng ta đều nhìn theo hướng Đoan Yến, bị cỗ quan tài thu hút, nhất thời hồi lâu cũng không ngoảnh lại nhìn mộ thất. Đoan Yến chỉ vào mộ môn: “Tống tử kia rất đáng sợ, có thể leo tường, lại có cả độc, ta suýt chút nữa đã bị dọa mất mật, lúc đó tình huống cực loạn, ta chỉ lo cắm đầu chạy trốn, ai ngờ lại chạy đến đây. Ta nhớ rất rõ lúc đó A Cửu cũng đi theo, ta cùng A Cửu liền vào mộ thất này, phát hiện bên trong còn đặt một khối quan tài rất lớn, ta vội mở quan tài kia ra, ai, các ngươi đoán xem ta nhìn thấy gì ?”

Hắn nói xong, hai mắt sáng lên. Hoa Tích Nhan cười cười, hỏi hắn: “A Yến thấy gì ?”

Đoan Yến nói: “Ta gặp một cái xác ăn mặc như tướng quân nằm ở bên trong. Lúc đầu ta còn tưởng hắn là tống tử, vội nhảy dựng cào loạn phía trước, lúc sau phát hiện hắn rất ngoan, vẫn không nhúc nhích, lúc này mới yên lòng. Trong quan tài kia không ít thứ tốt, ta đang muốn thuận tay sờ vài món, nào biết trêи đường đi độc tống tử tưởng đã chết lại chạy tới. Cửu Vĩ nhảy lên vách tường cùng hắn tranh đấu, ta nhân cơ hội này chạy ra khỏi mộ thất, vừa vặn thấy mộ thất bên trái kia có quan tài cư nhiên là trống không, ta đẩy quan tài trêи mặt đất, rồi leo vào, đem nắp quan tài đậy lại, trốn ở bên trong tị nạn.”

Nói xong, hắn vuốt tay: “Chân tướng sự tình chính là như vậy, nhờ quan tài này rắn chắc ta mới thoát khỏi một kiếp nạn.”

Ta căn bản không nghĩ quan tài bên trái lại trống không, nếu là quan tài bị xốc lên, nơi đó ban đầu có cái gì, mặt sau vật kia chạy đến là thế nào ?

Ta theo bản năng liếc mắt trêи mặt đất, nhìn cái quan tài mà ta đã đá đến bật ra cái thi thể kia, yên lặng nằm trêи mặt đất. Trêи người mặc y bào màu đen, vạt áo thêu một đóa hoa hải đường, bộ mặt tái nhợt. Đây là một nam nhân còn trẻ. Nhìn cách ăn mặc này, lúc trước ở mộ thất cha mẹ Vũ Lâm Hanh rõ ràng nhìn thấy y bào tương tự, nhưng đây rõ ràng là vật chết. Hơn nữa, dựa theo Đoan Yến nói, trước khi bị ta đá thì xác chết này vẫn yên bình ở trong quan tài.

Ta nghĩ đi nghĩ lại, Vũ Lâm Hanh nói trước đó tống tử leo tường có mặc một thân huyền y bào, hiện này ở mộ thất bên phải cũng có một thi thể mặc cùng loại y bào đó. Mà ở cửa chỗ hai cỗ quan tài thực tế không có gì, như vậy đối chiếu dấu hiệu trong lời nói, tống tử leo tường kia là từ mộ thất bên trái mà tới ?

Nghĩ vậy, ta tái mặt nhìn hắc y thi thể trêи mặt đất, không tự kìm hãm được rùng mình một cái. Mắt của nó mở to, bên trong tròng trắng cơ hồ tràn ngập cả hốc mắt, con ngươi màu đen trợn lên trêи, có cảm giác giống như ánh mắt quỷ lúc trước. Bất quá thật may, cái khối này cùng thứ đáng sợ kia bất đồng, là một vật chết.

Ta không dám nhìn nữa, chuyển mắt đi nơi khác. Vũ Lâm Hanh nói tiếp: “Chúng ta ở đây một hồi lâu, ngươi nghĩ như thế nào lại còn không ra, định làm chúng ta sợ sao ?”

Đoan Yến xoa tóc, cười nói: “Ta lúc đó đang ngủ, mới vừa tỉnh lại lúc đó thôi. Trong quan tài hương vị nặng, cảm thấy ngột ngạt, đang muốn đẩy nắp quan tài đi ra, kết quả ngược lại bị Lạc cô nương xốc lên, lấy của ta không ít khí lực.”

Lạc Thần thoáng ngẩng đầu, dò xét hắn: “Khí lực của ngươi so với ta lớn hơn. Hiện giờ lại tỉnh táo như vậy.”

Ta vừa nghe, cảm thấy được câu nói của Lạc Thần có hàm ý khác, hướng ở chỗ sâu nhất cân nhắc, nhất thời lại hiểu được. Bên kia Đoan Yến như trước cười tủm tỉm nói: “Lạc cô nương chỉ giáo cho ?”

Lạc Thần thản nhiên nói: “Ta mới thử động cái quan tài kia vài cái, phát hiện ra là nó rất nặng. Ngươi phải nâng cái quan tài lên, rồi leo vào, kéo nắp đóng lại, nói như vậy, là rất vất vả ?”

Đoan Yến khoát tay áo, hắc hắc cười nói: “Này đã là gì, ta tuy không có võ công, nhưng khí lực vẫn có, Lạc cô nương ngươi cũng không nên xem thường ta.”

Lạc Thần nhíu mi, không nói nữa, ngược lại đi đến mộ môn, đối chúng ta nói: “Chúng ta đi vào xem vị tướng quân kia.”