Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 171: Cuồng hoá




Ngoan? Ta cũng muốn ngoan một chút, yên lặng mà tựa vào lòng nàng. Nhưng chính là…ta không thể.

Ta hiểu được: Mình không thể đến gần nàng. Nếu cứ tiếp tục lựa chọn ở cùng một chỗ, nói không chừng sẽ còn làm ra những hành động khác càng đáng sợ hơn với nàng. Mọi khả năng ta đều đã nghĩ đến; một trong số đó chính là ta … sẽ giết nàng.

Sư Thanh Y của dĩ vãng đã không còn. Ta hiện giờ, tay dính đầy máu tanh, vốn không xứng với nàng…chỉ đành lựa chọn phải rời đi khỏi nàng.

Cắn chặt răng, thở mạnh mấy cái, ta liền muốn giãy thoát khỏi sự kềm giữ của Lạc Thần. Nàng liền ném dạ minh châu xuống đất, khẩn cấp khóa chặt lại hai tay ta. Trong khoảng không ánh sáng ʍôиɠ lung nhu hòa, có thể trông thấy được cặp mắt phiếm đỏ của nàng, còn có đôi môi bị cắn rách đọng lại máu đông …ta đã làm chuyện tệ hại với nàng thế nào đây ?.

Nàng sợ ta lại lần nữa chạy trốn nên liền tăng lực đạo, nhưng là khống chế không tốt, khí lực quá lớn khiến ta đau đến thất thanh kêu lên. Nàng thấy thế liền hoảng sợ vội buông tay. Ta vốn không đoán trước được nàng sẽ thả tay nên liền mất thế, dưới chân loạng choạng một chút ngã xuống đất.

Đầu ngã đập lên trêи cỗ thi thể trêи mặt đất. Vải vóc lạnh lẽo mềm mại dán lên da thịt kϊƈɦ thích ta tóc gáy phát run. Xoang mũi tràn ngập mùi vị hôi thối đặc trưng chỉ tử thi mới có. Mùi rất nồng. Một trận ghê tởm xông lên, ta liền bật người ngồi dậy. Lúc này Lạc Thần đã quỳ gối trước mặt. Ta vừa ngồi dậy, cả người liền bị nàng kéo ôm vào trong ngực.

Nàng giang tay bao bọc lấy ta, nghẹn ngào hỏi: “Ngươi không cần ta sao?”

Ta vừa nghe thấy liền ngây ngẩn cả người. Bị nàng bi ai hỏi một câu như thế, tim đột nhiên đau buốt tựa như đao cắt. Cằm của nàng dán vào hõm vai ta, chất lỏng nóng bỏng theo đó trượt xuống, thấm qua lần vải, chảy vào trong ngực. Cảm giác tựa ngọn lửa …khiến da thịt ta như bỏng rát.

“Nói cho ta biết. Ngươi không cần ta nữa sao ?” Lần thứ hai, thanh âm của nàng trở nên run rẩy hơn nhưng ngữ khí chất vấn lại kiên định thêm vài phần.

Ta không thể trả lời nàng. Trong đời ta lần đầu tiên cảm thấy căm hận chính mình đến như vậy, càng căm hận bản thân rơi vào tình cảnh này. Nếu như mọi chuyện hôm nay chưa từng phát sinh, ta vẫn là ta trước kia, có thể được cùng mọi người chung sống hòa hợp….Như vậy, thất tốt biết bao. Nhưng là tất cả đều đã thay đổi. Ta hiện giờ trở nên nóng nảy, luôn giận dữ, đầy bụng sát tâm, căn bản không thể khống chế tâm tình của mình. Một “Ta” như vậy không có phương pháp dung hợp với người xung quanh, lại càng không thể bồi bên cạnh Lạc Thần.

Ai lại muốn lưu giữ một con quái vật bất cứ lúc nào cũng có thể gây hại tới mình ở bên ngươi chứ ?

Không phải là ta không cần nàng, mà là cần không được.

Loại đau đớn cùng không cam lòng này cơ hồ mãnh liệt cào xé, xoắn vặn lấy tim gan. Ta gắt gao ôm chặt nàng, khóc lên thành tiếng.

“Ngươi lúc trước từng bảo muốn lấy ta, phải gả cho ta. Ước thề vẫn còn trước mắt, ngươi sao lại như vậy ? Ngươi hiện tại, một mực trốn tránh, đến cả gặp ta…cũng không muốn gặp.” Nàng tiếp tục nghẹn ngào nói: “Ngươi nếu đã… không muốn giữ lời, vì sao lại còn ước hẹn gạt ta ?”

“Ta…Ta…không có gạt ngươi.”

“Vậy ngươi… chạy làm gì ? Ngươi bộ dáng như vậy còn có thể chạy đi đâu ?.”

“Ta hại ngươi đến nông nỗi này. Ta sợ ngươi ghét bỏ ta, không…không cần ta nữa…” Ta nhẹ đẩy nàng ra, nhìn mái tóc dài rối loạn cùng vết máu nơi khóe môi nàng, khe khẽ thở dài: “Ta nhớ lại một ít chuyện cũ.”

Nàng kinh ngạc nhìn ta, trong mắt ẩn chứa vui mừng: “Nhớ được…chuyện gì ?”

“Là ký ức liên quan đến phụ mẫu thân sinh của ta.”

Ánh sáng trong mắt nàng có chút nhạt xuống, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Có thể nhớ được phụ mẫu, như vậy rất tốt.”

“Không tốt. Ta hiện giờ bộ dạng gần giống mẫu thân ta năm xưa. Ta mơ hồ nhớ khi ấy suýt chút nữa nàng giết chết ta cùng phụ thân. Đến sau nàngchém đứt một cánh tay phụ thân rồi tự mình kết liễu sinh mạng. Nàng là một người điên. Ta cũng vậy.” Ta nhìn nàng: “Là một người điên. Ngươi có hiểu không?”

Nàng đưa mắt nhìn ta. Trong mắt là thần sắc nghiêm túc, sau cùng lửa giận dâng lên: “Mẹ của ngươi là mẹ của ngươi, còn ngươi là ngươi. Căn bản không hề giống nhau. Ai bảo ngươi là người điên ? Chỉ có ngươi tự mình nghĩ như vậy, tự xem thường chính mình mà thôi. Ngươi như vậy ngầm hạ thấp chính mình, bảo người khác phải nhìn ngươi như thế nào ?”

Nàng tính tình từ trước đến nay cực kỳ lãnh đạm, ít hỷ nộ ái ố, vô cùng bình thản. Lần này tức giận đến thành như vậy, hơn nữa lúc trước đã từng khóc qua; ánh mắt lúc này lại càng thêm đỏ. Toàn bộ rơi vào mắt ta, tâm can liền cảm thấy một trận đau đớn buốt nhói . Ta hỏi nàng: “Ta lúc nãy đối xử với ngươi như vậy, ngươi không sợ sao ?”

Nàng nén giận, lắc lắc đầu.

“Ta sẽ giết ngươi.”

“Ngươi sẽ không.” Nàng trả lời chắc chắn tựa như chém đinh chặt sắt. Đến ngay cả ta cũng không dám cam đoan, mà nàng không hiểu sao có thể tin chắc như vậy.

Ta vươn tay, nhẹ nhàng lau đi vết máu trêи khóe miệng nàng. Trong lòng dần dần bình tĩnh trở lại, chỉ nhìn nàng thật gần, cất giọng khàn khàn nói: “Ta khi nãy thật sự đã muốn giết chết ngươi.”

“Ngươi dù có tâm nghĩ như vậy cũng sẽ không làm. Nếu ngươi có thể giết ta, năm xưa ta liền đã chết rồi.”

Ta kinh ngạc, hoàn toàn không thể lý giải được ý tứ của nàng. Thần sắc nàng bỗng nhiên nhu hòa, vươn ra một tay giữ lấy vai ta, kề sát mặt lại sau đó từ trêи môi ta cắn xuống. Trong lòng ta rung động, dưới đáy lòng phảng phất tựa như có rất nhiều châu ngọc nhảy nhót lên xuống qua lại. Phản xạ ngay lập tức liền nghĩ muồn nghênh hợp với nàng, chính là tâm tư thay đổi, lại có ý định muốn thối lui. Nàng thấy ta muốn trốn tránh, tay liền chuyển sang chế trụ gáy, cắn xuống môi một ngụm, rồi lại một ngụm. Lực cắn thật nhẹ…khiến ta mất khống chế không nhịn được khẽ run. Cả thân mình bất giác mềm nhũn ngã vào lòng nàng, hai tay chỉ biết ôm lấy cổ nàng mà nghênh hợp

Cho đến cuối cùng, nàng thoáng dùng sức cắn lên môi dưới của ta. Ta hàm hồ khẽ “Ân” một tiếng, cảm thấy có chút đau.

Nàng buông tay ra, lui người lại, nghiêng đầu nhìn ta, nhàn nhàn cười tựa như thập phần vừa ý: “Trước ngươi cắn ta rất nhiều. Giờ cuối cùng cũng đã đòi lại được.”

Ta đỏ bừng cả mặt: “Lòng dạ hẹp hòi, hóa ra vẫn còn mang thù.”

Nàng rũ hàng mi, tựa như có chút thẫn thờ chăm chú nhìn ta một lúc lâu. Ta bị nàng nhìn đến càng phát ngượng, lại thấy nàng xoa xoa đầu ta, nhẹ giọng bảo: “Ngươi rốt cuộc đã trở lại. Thật là tốt.”

Trở lại rồi, trở lại dáng vẻ lúc ban đầu.

Ta cảm thấy có chút nặng nề, nghĩ lại mà cảm thấy sợ, nói: “Nếu ta lại biến đổi lần nữa thì sao ? Việc này ta không thể khống chế được. Tích Nhan nói đúng: Ta vướng phải trọng bệnh, có lẽ là điên cũng không biết chừng”. Ngoại trừ việc này, ta thật sự không thể nghĩ ra được lý do nào khác.

Nàng nhíu chặt mi, dường như có chút thương tâm, sau đó nói: “Đợi lát nữa nhờ Tích Nhan cô nương đến xem ngươi một chút. Ngươi đừng sợ. Chỉ cần tìm được nguyên nhân, sẽ không có gì khó khăn.”

Ta hỏi: “Đúng rồi, bọn Tích Nhan hiện đang ở đâu ?” Vừa hỏi lại vừa không khỏi lo lắng: “Ta khi nãy hành xử với bọn họ như vậy, sau đó lại chạy đi. Không biết bọn họ cảm thấy ta thế nào ?! Thật sự là không có mặt mũi đi gặp ai hết.”

“Ta ở chỗ này. Sao lại không có mặt mũi gặp ai hết là sao ?” Ngay lúc đó cách không xa lại vang lên một giọng nói ôn nhu. Lòng ta chợt đông, theo bản năng giật bắn người lên, may có Lạc Thần ấn giữ lại. Xoay mặt sang thì liền thấy một đám người từ trong góc tối bước ra. Đi đầu đám ngưới nọ chính là Hoa Tích Nhan, theo sau chính là Vũ Lâm Hanh sắc mặt lo lắng, Thất Thúc xem mặt vẫn hoàn hảo, chỉ có Tứ bá bá mặt lúc xanh lúc đỏ, trông khó coi vô cùng.

Trông thấy bọn họ đến trước mặt ta cùng Lạc Thần, ta lúc này mới hoàn toàn thức tỉnh, vội nắm lấy tay Lạc Thần hỏi : “Ngươi… Bọn họ… Ở chỗ này lâu chưa ?”

Lạc thần nhàn nhạt nói: “Ta cùng với bọn họ đuổi tới đây. Tìm thấy ngươi rồi, sợ làm ngươi kinh động nên bảo bọn họ yên lặng ở phía sau, một mình tiến lên trước.”

Taj thất kinh biến sắc, mặt bắt đầu nóng lên, nhỏ giọng trách cứ nàng: “Ngươi biết bọn họ ở chỗ này vậy tại sao còn hôn ta ?!”

Lạc thần cười cười: “Ngươi là thê tử của ta, có chỗ nào không được chứ ?”

Ta thật hận không thể tìm cái kẽ đất để chui xuống. Xem bộ dáng kia của Tứ bá hẳn tám chín phần mười là đã nhìn thấy hết đi, chỉ e tức giận sắp chết. Đang nghĩ như vậy thì Vũ Lâm Hanh lại bước nhanh đến trước mặt ta, nhíu chặt mày dò xét, nhìn tới nhìn lui, sau cùng vươn tay ra véo một cái ở trêи mặt ta hại ta đau đến kêu to, phẩy tay nàng ra hỏi : “Ngươi làm cái gì vậy a ?”

Vũ Lâm Hanh cười ha hả: “Ôi, quả nhiên là Sư Sư trước kia rồi.” Nói xong ngồi xổm xuống, nhìn ta hỏi : “Không quậy nữa hả?”

“Quậy cái đầu ngươi.” Ta trừng mắt nhìn nhàng, xong quay lại đưa mắt nhìn mọi người một lượt. Miệng muốn nói nhưng yết hầu căn bản không phát nên lời.

Tứ bá nặng nề hừ một tiếng: “Sống chung một chỗ với Lão Ngũ những mười lăm năm, hóa ra học được của Lão Ngũ một dạng giống nhau.” Hắn hừ xong, Thất thúc kéo kéo ống tay áo của hắn, lại bị hắn bực bội phẩy ra.

Ý tại ngôn ngoại, ta nghe hiểu được ý tứ trong câu nói của Tứ Bá, chỉ còn thiếu nói là bại hoại luân thường nữa thôi. Trong lòng cũng không có gì gọi là khó chịu lắm; hắn là một nam nhân bộc trực, làm thế nào có thể nghĩ thông suốt được mấy vấn đề này? Thở dài, đưa mắt nhìn về phía Lạc Thần một cái, trông thấy nàng thần sắc vô thường, như dự đoán vốn chẳng chú ý bận tâm đến chuyện này, trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy bình thản tĩnh tại hơn rất nhiều. Trước mắt, trong lòng mọi người đều đã rõ ràng, cũng không có gì phải băn khoăn lo lắng nữa. Còn trong lòng Tứ bá coi thường, thì để hắn tự gánh lấy thôi.

Đang thầm nghĩ như thế, Hoa Tích Nhan đột nhiên đi đến ngồi xổm trước mặt ta, lấy ra bình dược, đổ một viên thuốc từ bên trong ra đưa cho ta: “Sư Sư, ăn cái này đi.”

Ta đón lấy viên thuôc, hỏi nàng: “Đây là… ?”

Hoa Tích Nhan ôn hòa nói : “Đây là thuốc ngưng thần tĩnh khí. Ngươi trước ăn một viên. Như vậy sẽ có lợi cho ngươi.”

Ta do dự tiếp tục hỏi Hoa Tích Nhan : “Ngươi xem ta bộ dáng bị như vậy, có phải là bị mắc bệnh tâm thần – điên loạn hay không ?”

Hoa Tích Nhan lắc lắc đầu: “Không phải.”

“Như vậy thì là gì?”

Trong mắt Hoa Tích Nhan thoảng qua một chút lưỡng lự, sau đó mới nói : “Cụ thể thì ta cũng không nắm rõ được. Có thể liên quan một phần đến tâm tình của ngươi. Ở trong trạng thái hoảng loạn kéo dài hơn nữa lại đang bị trọng thương, cơ thể bản năng sẽ phát ra chế độ tự bảo vệ chính mình. Trong lòng tích khí không thể phát tiết nên sẽ dễ dàng nổi giận. Có lẽ ngươi chính vì nguyên nhân như vậy mới sinh ra ảo giác, đem người bên cạnh biến thành kẻ địch, nên có hành động…bất thường như ban nãy.”

Ta chung quy cảm thấy giải thích của Hoa Tích Nhan có chút gượng ép không tự nhiên nhưng vẫn gật gật đầu. Rồi sau tiếp lấy túi nước Vũ Lâm hanh đưa tới, nuốt viên thuốc kia xuống. Chỉ cảm thấy trong bụng lành lạnh, cảm giác nóng cháy thiếu đốt trước kia không còn nữa. Nội tâm nhất thời vui vẻ, hỏi: “Thuốc này có thể chữa khỏi cho ta sao ?”

Hoa Tích Nhan nói : “Đây là thuốc an thần a.”

Nàng vừa dứt lời, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng “Phanh” nhỏ. Âm thanh thật vọng, giống như tiếng ai đập vào tấm gỗ vậy.