Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 158: Báo tuyết con




“Được rồi…” Lạc Thần dừng một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Chúng ta sẽ nói cái gì đây ?”

Ta nhịn không được cười: “Trêи đời… chắc chẳng có ai như ngươi, nói chuyện với nhau vốn là việc tự nhiên, tại sao còn phải lập kế hoạch…. Khụ khụ, cái này… cái này không được tự nhiên.”

“Ta là không biết ngươi muốn nghe cái gì, ta cũng muốn nói về chủ đề mà ngươi thích, bằng không, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy chán.”

Ta nghĩ một hồi, rồi đến bên Lạc Thần, kề vào tai nàng, dùng thanh âm cực thấp nói: “Ta thích ngươi… Vậy nói về ngươi đi….”

Tai nàng lập tức đỏ lên, dạ minh châu ở dưới nổi bật vài phần, hiện lên một chút ánh sáng nhu hòa, ta cảm thấy không khí thập phần nóng bỏng.

Ta đem mặt dán tại mép tóc của nàng, trong lòng trừ bỏ ngọt ngào, cũng có cảm giác chua xót khó nhịn.

Nàng dung mạo xinh đẹp như vậy, lại nói năng ôn nhu, ta không biết còn có thể giữ nàng được đến khi nào.

Lạc Thần đột nhiên thở dài một hơi: “Thanh Y, thanh âm của ngươi nghe có chút run rẩy, vẫn là đừng miễn cưỡng nói chuyện, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe, được chứ ?”

Ta biết nàng sợ ta một, liền nhanh nhảu nhẹ giọng nói: “Vậy cũng được.”

Ta nghĩ cùng nàng nói chuyện, bất quá chỉ là muốn nghe thanh âm của nàng nhiều hơn thôi. Có thanh âm của nàng ở bên, trong lòng cảm thấy bình yên rất nhiều.

Lúc này, mặt sau lại vang lên tiếng kêu la của tên nam nhân lỗ mãng kia, có vài phần nóng nảy: “Uy, các ngươi hai nữ nhân lại kề tai nói nhỏ cái gì kia. Tứ gia ta đang dựng lỗ tai lên mà nghe, ngươi không thể nói lớn được sao, có cái gì phải che giấu ? Hai cô nương các ngươi lại còn tựa vào nhau, Tứ gia ta trông thấy nổi cả da gà !”

Lạc Thần dừng bước, thanh âm nâng cao một chút: “Chớ ầm ĩ, không phải việc của ngươi.”

“Hừ, quên đi, chính là không phải việc của ta, ta cũng không muốn quản.”

Nam nhân kia nói xong, quả thật cũng không lên tiếng nữa. Lạc Thần thấy bốn phía im lặng, liền lại nói với ta: “Ta sẽ kể với ngươi chuyện ta gặp ở Thanh Huyên trước kia, được chứ ?”

“Thanh Huyên…. Có phải là nơi Ác Long trong truyền thuyết bị giam giữ ?” Ta nhịn không được xen vào.

“Đúng, chính là nó. Ngươi đừng nói chuyện. Cứ nghe ta nói thôi là được rồi.”

Nàng trầm mặc một chút, giống như đang hồi tưởng, rồi buồn bã nói: “Ta từng ở Thanh Huyên rồi quen một tiểu cô nương, nàng rất đẹp, tựa như búp bê, có khi thông minh, lại có khi thực ngốc. Nàng thông minh nhất những lúc ta dạy nàng viết chữ, nàng mới đầu tuy sẽ không viết được, luyện qua một hồi, cũng là rất có dáng. Dạy nàng đọc thư kinh, nàng cũng rất nhanh nhớ kỹ, một chữ cũng không bỏ sót. Vậy mà nàng lại rất ngốc khi xuống phố mua cái gì đó, mà lại không biết nó là gì. Đem một lượng bạc đi mua mấy cái bánh bao linh tinh mà không biết lấy tiền thối lại, những chuyện ngốc nghếch như vậy nàng đều làm không ít. Sợ bóng tối, lại còn sợ quỷ, nửa đêm ôm gối gõ cửa phòng ta, chính là sợ gặp ác mộng mà không dám ngủ. Nàng thân thể vẫn là không tốt, thường xuyên sốt về đêm, bao nhiêu lần được đại phu xem bệnh, bao nhiêu lần uống thuốc, cũng không thấy tốt hơn…”

Nàng ở phía trước cúi đầu nói xong, đều là những chuyện vụn vặt về tiểu cô nương kia, ngữ điệu vô cùng ôn nhu. Tiểu cô nương ấy chắc hẳn là người cực kỳ trọng yếu của nàng, bằng không nàng cũng sẽ không nhớ đến như vậy.

Không hiểu sao, ta cảm thấy khóe mắt cay lại, thấp giọng nói: “Sau này đâu rồi… Đứa nhỏ kia hết bệnh rồi sao ? Nàng hiện tại chắc cũng đã trưởng thành, tại sao đến bây giờ ta chưa từng nghe ngươi nhắc đến, cũng không thấy bóng dáng nàng ?”

“Không….. vẫn không tốt. Sau đó… Sau đó, ta đã lạc mất nàng…”

“Đã lạc mất ?” Ta kinh ngạc.

Thanh âm của Lạc Thần có chút run rẩy: “Đúng, ta đã để mất nàng, tìm hoài cũng không thấy. Ngày đó ta gặp phải một chuyện khó giải quyết, cần một mình đi làm, liền bảo nàng ở dưới tàng cây chờ ta, cũng có dặn dò nàng đừng chạy loạn. Chính là lúc ta trở lại, nàng đã không còn ở đó.”

Ta chỉ cảm thấy cổ họng gay gắt nghẹn lại: “Có lẽ là có kẻ ăn mày xấu xa nào đó đã lừa nàng bắt đi mất. Vậy sau đó ngươi có tìm nàng không ?”

Lạc Thần nhẹ nhàng lắc đầu: “Tìm rất lâu, vậy mà vẫn không thấy.” Dừng một chút, rồi lại ôn nhu nói: “Bất quá vừa khéo, có một ngày rốt cục bị ta tìm được rồi.”

Ta thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, nàng hiện nay đang ở đâu, ta có thể gặp nàng không ? Nàng đối với ngươi quan trọng như vậy, ta cũng muốn biết bộ dáng nàng thế nào.”

Ta nói đến đây, Lạc Thần đột nhiên trầm mặc, đường đi của mộ đạo chật hẹp, chân bước chầm chậm, phát ra tiếng vang trong không gian tịch mịch. Phía sau tên nam nhân kia cũng trở nên lành tính, ở phía trước nói chuyện, hắn cũng không xen mồm kêu ca, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

Thật lâu sau Lạc Thần thấp giọng nói: “Được, chờ thời cơ tới rồi. Ta sẽ cùng ngươi đi gặp nàng, giới thiệu nàng cho ngươi biết.”

Ta cảm nhận được trong lời nói và cảm lúc của nàng có chút không giống nhau, rất kì quái, cái gì chờ thời cơ, loại sự tình này, còn cần đợi thời cơ sao ?

Bất quá trong lòng tuy do dự nhưng được nàng đáp ứng, ta vẫn cảm thấy vài phần vui mừng.

Chính là sau đó, ta đột nhiên cảm thấy khoang mũi trào ra một dòng nước ấm, cúi đầu vừa thấy, nhất thời thót tim, chỉ thấy một giọt máu lớn đỏ sẫm trào ra, rơi xuống áo lông cáo màu bạc của Lạc Thần, nhu ra vài vệt hồng.

Ta bỏ cái giỏ cùng dạ minh châu xuống, lấy khuỷu tay ôm trụ cổ Lạc Thần. Bàn tay còn lại đi lau máu, căn bản không thể cầm được, càng lau máu lại ra càng nhiều, chất lỏng ấm áp cứ chảy xuống, thậm chí còn xộc ra theo đường miệng, mùi tanh lan ra khắp cổ họng.

Tên nam nhân phía sau đột nhiên hét lên: “Uy, trêи lưng ngươi có máu mũi của tiểu cô nương kia.”

Lạc Thần thân mình cứng đờ, lập tứng dừng bước, đỡ ta đến dựa vào lên phải tường mộ rồi giúp ta ngồi xuống. Ta che cứng miệng mũi, máu chảy không ngừng, rơi cả xuống đất, rất nhanh xung quanh đã đỏ lên một mảng màu máu lớn. Không khí ẩm thấp cũ kĩ trong mộ lại tăng thêm một cỗ mùi tanh của máu.

Lạc Thần cuống quít lấy khăn lụa ra vội vàng giúp ta lau máu, một mặt nói: “Đều do ta không tốt… Không nên cùng ngươi trò chuyện, làm ngươi không nhịn được phải nói chuyện, đáng lẽ phải cho ngươi ngủ một giấc…”

Ta ngước mặt nhìn phía trước, ngồi thẳng lên, mơ màng nói: “Không sao đâu… chỉ là chảy một ít máu mũi thôi, có lẽ là do vào đông nên khô hanh, thượng hỏa, trêи người ta có phần nóng…Ta muốn uống nước”.

“Chờ một lát, máu còn chưa ngừng chảy”. Lạc Thần nâng cằm ta lên, lấy khăn lụa đặt dưới mũi của ta. Tên nam nhân kia cũng nhích lại gần, quỳ một gối xuống đất, nheo mắt suy nghĩ rồi nhìn chòng chọc vào ta một lúc lâu, giống như chó đánh hơi, lúc này mới nói: “Di. Tiểu cô nương ngươi sao lại có mùi máu không giống bình thường.”

Không đợi ta nói, Lạc Thần liền hỏi: “Có gì khác?”

Tên nam nhân kia hừ một tiếng đắc ý nói: “Chính là không có giống như người bình thường. Máu của người bình thường có mùi tanh nồng đặc trưng. Nhưng máu của tiểu cô nương này rõ ràng mang theo một vị ngọt. Chậc, đúng là hương vị tống tử yêu thích nhất. Trêи đời trừ bỏ loại máu có hương vị này, còn một loại chính là toan huyết, vị chua rất nặng. Người bình thường không thể ngửi thấy nhưng tống tử hoặc súc vật đều nhận ra được khi người mang toan huyết đổ máu. Tống tử bọn chúng rất ghét loại toan huyết này, ngay cả đem cho chó cũng không ăn! Tứ gia ta có mũi vô cùng nhạy, được người đời phong danh hiệu Kim mũi khuyển. Có vài cổ mộ, ta chỉ cần ngửi là có thể tìm ra.”

Ta hiểu tên nam nhân kia không phải nói dối. Trêи đời có bốn môn tài nghệ cùng trung y giống nhau, cũng là chú ý “vọng, văn, vấn, thiết” (nhìn, nghe, hỏi, sờ – gọi là tứ chẩn).

Mà phương diện này chính là “nghe thấy” chỉ là thay thế lỗ tai “nghe” thì đây dùng mũi để ngửi. Ở nơi có mộ, bùn đất có mùi không bình thường, tuy rằng niên đại rất lâu, nhưng mùi cực nhẹ vẫn xuyên thấu qua đất đai tỏa ra. Mà mỗi mộ táng vào thời điểm lại có mùi khác nhau.

Xem ra nam nhân này không phải nhân vật đơn giản.

Nhưng mà hắn gọi máu ta là điềm huyết là sao, loại máu này chẳng lẽ rất hiếm?

Lúc này máu mũi của ta cũng ngừng chảy. Lạc Thần vội lấy túi nước, đem khăn lụa thấm ướt một chút, giúp ta lau máu trêи mặt sạch sẽ. Rồi nâng gáy ta lên, uy ta một ít nước.

Uống nước xong, ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cúi mặt xuống thở dài nhẹ nhõm. Tuy là không hiểu sao vô duyên vô cớ lại chảy máu mũi, nhưng nhận thấy thân thể không có gì khác thường, cũng có chút an tâm.

Lạc Thần mở miệng hỏi tên nam nhân kia: “Nàng sở hữu loại điềm huyết đặc biệt này, có gây trở ngại gì cho thân thế không?”

Nam nhân kia nhìn Lạc Thần trừng một cái: “Phi, ngươi đối xử không chút lễ độ với Tứ gia ta, lão tử không nói”. Nói xong đem hai tay bị trói tới trước mặt Lạc Thần: “Ngươi nhìn đi, đây là do người nào lòng dạ độc ác đem ta trói như vầy? Ngươi đối với ta nhẫn tâm, ta có thể nói cho ngươi biết sao?”

Lạc Thần cũng không bận tâm, thản nhiên nói: “Ngươi là tội nhân, ta sợ ngươi đào thoát nên trói ngươi lại, bằng không ngươi có thể ngoan ngoãn mà đi theo chúng ta sao?”

“Lão tử thế nào lại là tội nhân! Ngươi chỉ nói suông!”

Lạc Thần nói: “Ngươi phá hư từ đường họ Vũ, phá hỏng tế tự, đây là tội thứ nhất. Trước linh vị tiên cốc chủ vũ nhục Vũ gia bằng cách trắng trợn bôi quét những thứ dơ bẩn, đây là tội thứ hai”. Nàng liếc tên nam nhân kia một cái rồi nói tiếp: “Ngươi còn cùng hai huynh đệ đột nhập cổ mộ này, muốn xuyên qua mộ thấy Vũ gia xuống đạo động, nhưng đạo động vốn có người canh gác, nếu ngươi đi vào mộ phải đánh cho bọn họ hôn mê, chính là dùng thủ đoạn, đó cũng là tội. Ta gọi ngươi là tội phạm không đúng sao?”

Nét mặt già nua của tên nam nhân kia đỏ lên: “Ngươi đàn bà mà không muốn lấy chồng, lão tử làm chuyện gì ngươi cũng đều hiểu được. Tâm địa phức tạp lằng nhằng như vậy, không sợ phiền phức sao?” Nói xong lại lẩm bẩm: “Dù sao lão tử cũng không giết chết họ, cũng không làm họ bị thương, chỉ sử dụng mê hương khiến bọn họ ngủ một lát thôi”.

Lạc Thần gật đầu nói:” Coi nhưu ngươi cũng có thiện tâm”.

“Phi, ta thiện tâm hay không, ngươi có quyền bình luận sao?” Nam nhân kia ho khan một tiếng, lại nhìn phía ta nói: “Ngươi yên tâm, người dsowr hữu điềm huyết này cũng không phải chuyện xấu gì, đối với thân thể không trở ngại. Chỉ là nơi đây là bên trong mộ thất…”

Lòng ta trầm xuống, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm vào vũng máu trêи mặt đất: “Bên trong mộ này, máu của ngươi dễ dàng dẫn dụ thứ gì đó, xem ra chúng ta phải chạy nhanh thôi”.

Lạc Thần vẻ mặt kiềm chế bình tĩnh. Lúc này, ta nghe xa xa ở sâu trong mộ đạo vang lên tiếng khác thường, tụa hồ đang có thứ gì đó lao đến.

Nam nhân kia sợ đến mức kêu to: “Con mẹ nó, đúng là vạ miệng. Ban đêm nói quỷ, quỷ cũng có thể xuất hiện. Thật là có thứ điên rồ gì đó bị máu của nha đầu ngươi đưa tới!” Nói xong hắn nhảy dựng lên, bởi vì hai tay bị trói, thân hình nghiêng ngả như sắp té. Lạc Thần vội tiến lên đỡ lấy hắn, giúp hắn tháo dây trói

Sắc mặt trắng bệch, nam nhân kia lắc lắc tay bị trói đến cứng ngắc nói: “Tình ra ngươi còn có chút lương tâm”.

Lạc Thần không để ý đến hắn, mà đỡ ta dậy, thấp giọng nói: “Chúng ta phải nhanh lên”.

Ta gật đầu, ba người nhanh chóng rời đi. Ta đột ngột dừng bước, thấy bên mộ đạo có một con gì múp míp đi tới, thân mình chỉ nhỏ như cái chậu rửa mặt.

Đầu thật lớn, giống quả cầu màu trắng, tròn vo. Cả người khoác lên bộ lông rậm màu bạc, bốn chân nhỏ xíu, bước từng bước chậm chạp, run rẩy, có vẻ như mới được sinh ra. Xung quanh đầu có một vành lông mao, khuôn mặt giống báo nhưng lông mao lại giống sư tử.

Nam nhân kia cũng ngẩn ngơ: “Sao lại là một con vật nhỏ bé thế này? Lão tử còn tưởng là một tống tử to lớn!”

Đối mặt với con vật nhỏ kia, ba người không nhúc nhích. Nó càng lúc càng tới gần, lắc lắc lư lư giống như say tiến đến bên chân ta. Ta mới giật mình hướng lạc Thần nói: “Ngươi có nhớ lúc trước đi qua cửa động có thấy bên cạnh đặt một con thú trấn mộ? Lúc trước ta tưởng là sư tử, kì thật không phải, con thú trấn mộ kia rõ ràng là dựa theo con vật bé nhỏ này mà tạo ra”.

Lạc Thần vuốt cằm, nhẹ giọng nói: “Ngươi xem nó đang làm cái gì?”

Ta cùng nam nhân kia cúi đầu nhìn, chỉ thấy tiểu bạch tử kia vui vẻ đến phía trước ta ngồi xuống, vểnh ʍôиɠ lên, vươn đầu lưỡi bắt đầu ɭϊếʍ máu tươi trêи mặt đất.