Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 153: Khăn trùm




Lạc Thần vừa nói xong, ta bỗng rùng mình, theo bản năng cũng nắm chặt tay nàng, bắt đầu chạy đi gần như cùng lúc với nàng.

Những người khác cũng chạy nhanh giống như tên bắn theo hai người chúng ta, hướng theo bên phải mộ đạo đối diện nơi chiếc hài màu đỏ vừa được ném, Mà Cửu Vĩ tốc độ nhanh hơn, giống như cơn lốc sớm nhảy đến phía trêи tường mộ, mở ra chín cái đuôi lớn, men theo tường mà đi.

Lạc Thần một mặt chạy, một mặt bảo mọi người dập tắt hỏa chiết tử, chính là muốn chúng ta tập trung nghe thanh âm mà phán đoán vị trí. Thật may ta có dạ thị nhãn, cho dù không đốt đèn cũng có thể nhìn thấy đường đi lờ mờ trong mộ đạo. Lạc Thần dứt khoát che mắt ta lại, cái gì cũng không quản, chạy theo nàng. Ta tự nhiên hiểu được ý tứ của nàng.

Hiện tượng “Quỷ đánh tường”- căn nguyên là do mắt người. Mắt người luôn có độ sai nhất định, nó nhìn thấy nhưng đó không hẳn là thật vì thường còn chịu ảnh hưởng của nhiều yếu tố.

Khi người đang đi trêи đường, dựa theo những gì chứng kiến, cơ thể sẽ không ngừng điều chỉnh để định tuyến đường. Mà lúc này, nếu đột nhiên có phát sinh biến hóa gì thì tuyến đường sẽ được điều chỉnh cho phù hợp.

Biến hóa này cũng không phải là thật, giống như tiểu quỷ, bí mật vung tay, biến ra ảo giác nào đó quấy nhiễu phán đoán mắt chúng ta, sẽ xuất hiện tình huống “Quỷ đánh tường”. Nếu đảm bảo không cố căng mắt ra để nhìn, chỉ chú ý dưới chân, bốn phía đều tối tăm không thể xác định được phương hướng thì “Quỷ đánh tường” kia cũng sẽ không có tác dụng.

Huống chi đã có chiếc giày đánh lạc hướng, tạm thời hướng sự chú ý của tiểu quỷ đi nơi khác, chúng ta chỉ cần chạy nhanh sẽ thoát khỏi chỗ này.

Lần này chúng ta đều dọc theo tường mà chạy, bên tay trái chính là vách ngăn thẳng tắp. Vách ngăn này có thực vật bám vào, có thể là do thực vật bề mặt chạm được đến, sẽ không bị đánh lừa như mắt. Chỉ cần sờ được rồi men theo mà đi giống như dây thừng bình thường dẫn đường cho chúng ta. Lúc trước chúng ta đã muốn đi dọc theo con đường này một lần, đối với mộ đạo này cũng có hiểu biết nhất định, góc ở đâu, phân nhánh ở đâu, cũng sớm chuẩn bị tâm lý. Trừ bỏ Đoan Yến là ngoại đạo, những người khác đều là con nhà nghề.

Nghe thanh âm phán đoán vị trí cũng không phải là việc khó.

Ta nắm chặt tay Lạc Thần, cố gắng dựa vào tai lắng nghe tiếng bước chân của nàng trong không gian tối đen. Chạy nhanh trong lúc đó, tướng bước chân vang lên rất lớn, hơn nữa mộ đạo trống rỗng sẽ nghe được âm thanh dội lại. Nhưng thật ra lại đem tiếng cười quỷ dị của tiểu hài tử kia cùng tiếng bước chân nhất nhất che dấu.

Nguyên bản nhắm mắt và chạy không hề có cảm giác an toàn. Nếu là bình thường ta đã sớm sợ hãi và bất an đụng vào tường. May mắn là có Lạc Thần ở phía trước nắm tay ta, nôn nóng trong lòng mới được đè xuống.

Tính hình bây giờ vô cùng cấp bách và chúng ta chỉ có một việc phải làm, đó là tập trung sức mạnh để chạy. Trong lúc khẩn trương cực độ, chỉ cần xuất hiện một biến cố cực nhỏ tâm trí chúng ta sẽ bị kéo căng ra như dây đàn.

Mà đúng lúc này, ta lại nghe Hoa Tích Nhan phía sau cúi đầu rêи rỉ một tiếng, chắc là lúc chạy quá nhanh đã tác động đến chấn thương ở chân nàng, nghe thanh âm rất đau đớn.

Ta có thể rõ ràng cảm giác được. Đội nghĩ phía sau Hoa Tích Nhan vì tiếng rêи rỉ đã tạm thời dừng lại. Thân mình Lạc Thần cũng hơi kiềm hãm, lòng ta hoảng hốt, cước bộ cũng chậm lại.

Vũ Lâm Hanh ở phía sau thở phì phò kêu to: “Đừng dừng lại, chạy nhanh cho ta! “. Hiện tại đúng là thời khắc mấu chốt, không thể rẽ hướng nào, bằng không chúng ta có thể phải trở lại nơi đáng sợ kia.

Trong hỗn loạn, ta lại nghe tiếng Hoa Tích Nhan khinh hô: “Ngươi… ngươi thả ta xuống mau! “.

Ta nghe được, cư nhiên là Vũ Lâm Hanh ngại Hoa Tích Nhan chân bị thương vướng bận, sợ nàng chạy chậm làm liên lụy mọi người, cũng không thể đem nàng bế lên. Nghĩ lại, trong lúc này, Vũ Lâm Hanh không thể ôm Hoa Tích Nhan chạy, chỉ còn biện pháp duy nhất là cõng nàng trêи lưng.

“Câm miệng! ” – Vũ Lâm Hanh cúi đầu mắng, Hoa Tích Nhan cũng im lặng. Vũ Lâm Hanh thúc giục đội ngũ phía trước tiếp tục chạy.

Cũng không biết trải qua bao lâu, tốc độ của mọi người dần dần chậm lại. Nghiêng ngả lảo đảo, tay trái ta chạm vào góc cạnh của vách chắn, đi theo thân mình một quải, tay trái đã thoát ly vách chắn. Đúng là một khoảng không, theo tiếng vang mà phán đoán, hình như chúng ta đã chạy đến một nơi khá trống trải.

Lúc này, Lạc Thần đằng trước thở gấp, làm chỉ thị: “Có thể nghỉ ngơi”.

Mọi người sớm đã mệt thở hồng hộc, nghe lời Lạc Thần nói, tức khắc ổn định cước bộ, ngừng lại.

Trong bóng đêm ồ ồ tiếng thở gấp liên tiếp, tất cả mọi người đều mệt rã rời. Hai chân ta run lên, ngón tay sờ soạng vách tường, mở mắt ra, cúi người thở hổn hển, chợt nghe Hoa Tích Nhan thấp giọng nói: “…Cho ta xuống”.

Thanh âm của nàng có chút run lên, nhưng không phải kịch liệt thở dốc như chúng ta.

Lạc Thần thắp sáng một hỏa chiết tử, nương ánh lửa nhìn lại, liền thấy Vũ Lâm Hanh mặt trắng bệt như tờ giấy, mồ hôi trêи trán đem tóc bay rối rắm, ẩm ướt. Mà Hoa Tích Nhan mặt hồng một trận, quả nhiên bị Vũ Lâm Hanh cõng ở trêи lưng.

Vũ Lâm Hanh không đáp lời, hai tay chế trụ Hoa Tích Nhan, cúi thắt lưng xuống, chân run rẩy cùng tư thế muốn quỳ khụy xuống, nhưng kì quái chính là, nàng không chịu buông tay.

Ta tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng ngoài miệng chỉ lo thở, căn bản không thể nói được. Lạc Thần khẽ thở gấp nói: “Này… tới rồi, còn không thả nàng xuống”.

Vũ Lâm Hanh gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng, hơn nửa ngày mới nói: “Ta cũng muốn, chính là ta chạy mau quá, dùng sức quá độ, tay bị chuột rút, duỗi không ra…. Ma Quỷ, ngươi mau tới cứu ta….”

Ta vừa nghe, nhịn không được “xì” một chút, cười ra tiếng. Không cười nổi, vì cười cái này, chính là sau khi kịch liệt chạy trốn, thiếu chút nữa đã cười đến cả đứt ruột, cái gì ruột gan đứt từng khúc, lần này ta xem như đã hiểu được, bất quá cũng cười ra được.

Hoa Tích Nhan vẻ mặt xấu hổ, co rúm lại nói: “Ta… ta tự nhảy xuống”.

Vũ Lâm Hanh nóng nảy kêu lên: “Đừng! Ngươi nếu nhảy xuống mạnh quá, tay ta chắc là gãy mất. Ngươi đúng là vô lương tâm, cư nhiên lấy oán trả ơn!”.

Lạc Thần cúi mặt, mỉm cười đi đến bên người Vũ Lâm Hanh, đang muốn đem tay Vũ Lâm Hanh mở ra, ta vội vàng thở hổn hển ngăn nàng, nói: “Lạc Thần, tay nàng đang cứng, trước hết phải giúp nàng nhẹ nhàng xoa bóp, day duyệt mạch, bằng không nàng sẽ không chịu nổi”.

Lạc Thần gật gật đầu, đè tay trái Vũ Lâm Hanh lại, một mặt xoa bóp từ trêи xuống dưới, một mặt hướng Hoa Tích Nhan hỏi: “Tích Nhan cô nương, cái đệm thịt này có tư vị như thế nào?”

Hoa Tích Nhan cười, mặt ửng đỏ, cúi đầu ép mặt xuống, nói: “Coi như… không tồi”.

Vũ Lâm Hanh giận dữ: ” Các ngươi ngậm miệng lại cho ta, đợi lát nữa ta hồi phục, sẽ xử tội các ngươi! ” Ngược lại nhìn về phía Phong Tuấn nói: “A Tuấn, ngươi thất thần làm cái gì, còn không mau đến giúp ta xoa bóp tay phải”.

Phong Tuấn kì thật đã muốn tiến lên hỗ trợ, chính là Vũ Lâm Hanh thiên kim thân thể, cao cao tại thượng, hắn nào dám đụng vào tay Vũ Lâm Hanh. Đang do dự, nghe Vũ Lâm Hanh mở miệng gọi, mặt hắn ửng hồng, vội vàng chạy đến.

Nhờ Lạc Thần và Phong Tuấn xoa bóp một hồi, tay Vũ Lâm Hanh dịu lại, Lạc Thần nhân cơ hội kéo mạnh hai tay Vũ Lâm Hanh, Hoa Tích Nhan lập tức từ trêи lưng Vũ Lâm Hanh nhảy xuống.

Vũ Lâm Hanh thở phào một hơi, ngồi trêи chiếu, một mặt tự xoa bóp cánh tay, một mặt hướng Hoa Tích Nhan nói: ” Trông ngươi ngày thường nhanh nhẹn mà sao lại nặng như thế. Ngươi bị thương chân, trước ta bảo ngươi đừng xuống, ngươi không nghe, lại đâm đầu vào khổ. Mới vừa rồi nếu chậm vài bước nữa có thể chúng ta tiêu rồi.

Hoa Tích Nhan nhìn xuống đất, nói : “Đa tạ ngươi…”

Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng: ” Ngươi đừng cám ơn ta. Ma Quỷ và Sư Sư đều ở phía trước, nam nữa khác biệt. Ta nghĩ ngươi không muốn A Tuấn cùng…” Nói đến đây, nàng hung hăng liếc Đoan Yến đang xụi lơ trêи mặt đất một cái: “Cùng với ai đó đến cõng ngươi, đành phải ủy khuất bổn cô nương một chút vậy”.

Hoa Tích Nhan mặt tái nhợt, cười cười nói: ” Ngươi mới vừa cõng tam chạy hết sức, toàn thân vận động quá mức khẩn trương, lúc này mới bị chuột rút. Ngươi có muốn ta giúp ngươi châm cứu không? Như vậy sẽ thoải mái hơn chút.”

Vũ Lâm Hanh lắc đầu cự tuyệt: “Không cần đâu, xoa bóp là tốt rồi…. Kim đâm chắc đau chết”.

Ta bật cười: “Ngươi trước kia không phải đã được nàng châm qua sao”.

Vũ Lâm Hanh nói: “Ta khi đó là ngất đi thôi, không tính. Cuộc đời ta sợ nhất kim châm”.

Hoa Tích Nhan vuốt cằm nói: “Được, được. Không châm. May là chúng ta đã thoát khỏi quỷ đánh tường kia, bằng không liên lụy đến các ngươi, lòng ta cũng áy náy”.

Chạy trốn quá mức vất vả, tất cả mọi người đều mệt mỏi, lúc này tốp năm tốp ba tựa vào nhau, nghỉ tạm một lát. Đoan Yến cũng như chết trêи mặt đất, một mặt nói lầm bầm, một mặt lấy cái đuôi Cửu Vĩ làm mền, thỉnh thoảng nhẹ nhàng vuốt ve, khóe môi nhếch lên vài tia, ngay cả nước miếng đều chảy ra, không biết hắn đang mơ cái xấu xa gì.

Lạc Thần tiến đến gần, vốn định đưa nước cho ta uống, thấy ta cứ ôm bụng, liền thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy, chạy trốn làm đau bụng sao?”.

Ta xấu hổ không thể nói do nhịn cười nên đau bụng, nếu Vũ Lâm Hanh hiểu được, không chừng chém chết ta. Ta vội vàng gật đầu nói: “Coi như… coi như là vậy đi.”

“Ta giúp ngươi xoa bụng?”

“Không…không cần”. Ta liễm mặt, càng phát ra ngượng ngùng, cắn cắn môi, vội nhìn xung quanh nói: “Ngươi xem nơi này là nơi nào, được xây rộng lớn như vậy, vừa không phải mộ đạo, vừa trống rỗng cái gì cũng không có, thật kì quái.”

Lạc Thần nhìn ta một cái, lúc sau giơ hỏa chiết tử soi bốn phía đánh giá sơ lược một phen rồi nói: “Hai bên có cái nhĩ thất, dựa theo bình thường mà đoán, ở giữa có lẽ là hậu điện của người hầu. Hơn nữa, ngươi nhìn xa chút, bên kia có một chút vật liệu bằng đá, cũng không phải là không có gì, chính là làm chưa xong.”

“Chưa hoàn thành?”

Ta đứng dậy xoay lại một vòng, cẩn thận ước lượng, quả nhiên như lời Lạc Thần nói, xa xa trêи mặt đất một đống vật liệu đá hỗn độn, có rất nhiều tảng hiện giờ đã vỡ. Còn có hai ngôi mộ thú sắp xếp không chỉnh tề, ta không khỏi ngạc nhiên nói: “Đây rốt cuộc là lăng mộ của ai, tại sao lại xây dựng dang dở? Khi đang tu kiến đã gặp đại sự gì khiến công việc bị hoãn lại sao?”

Lúc này Phong Tuấn ngập ngừng muốn nói lại thôi. Vũ Lâm Hanh liền nghiêng mặt đến : “A Tuấn, ngươi phát hiện cái gì?”

Phong Tuấn sờ sờ đầu, nói: “Nhắc tới nơi này vốn là mộ của ai, kì thật ta muốn nói từ lâu. Cốc chủ, ngươi nhớ chúng ta khi còn nhỏ, ta và người còn có A Khước, ba chúng ta tự nơi cha ta nghe kể chuyện. Cha ta từng nói cho chúng ta biết một câu chuyện xưa, đó là trước khi Mặc Ngân Cốc được xây dựng, ở trêи Bạch Mã Tuyết Sơn có một nhân vật rất lớn.”

Vũ Lâm Hanh nhíu mày , sau một lát, đột nhiên sáng mắt lên, vui vẻ nói: “A Tuấn, đúng rồi, ta nhớ ra rồi, đúng là có chuyện đó. Không chỉ có chuyện nhân vật lớn ở Tuyết Sơn, mà người nọ còn tu kiến một tòa lăng mộ”. Nàng phủi phủi cằm, lại nói: ” Hơn nữa, lăng mộ này là cho đứa con tám tuổi mà hắn rất yêu thương.”

Ta khó hiểu nói: “Nhân vật lớn kia là ai?”

Vũ Lâm Hanh sắc mặt nghiêm túc nói: “Người nọ tên tuổi lẫy lừng: Thường Ngọc – Thường đại tướng quân”.

“Thường Ngọc?!”. Ta cả kinh, thiếu chút nữa là nhảy bật lên, một bên Hoa Tích Nhan nhíu mày, hiển nhiên cũng rất kinh ngạc.

Nói đến Thường Ngọc, chính là Tam phẩm tướng quân, tên tuổi hắn quả thật cũng rất nổi tiếng.

Không chỉ dụng binh như thần, mà lại có một thân võ nghệ cao siêu, cương trực , ghét sua nịnh. Thường Ngọc sinh ra hết sức tuấn tú, lúc ấy được rất nhiều các cô nương mến mộ. Có một lần cưỡi ngựa trêи đường, không hiểu sao tiếp xúc với nhiều cô nương xinh đẹp, được nhiều mĩ nhân yêu thương nhung nhớ nhưng hắn vẫn bất vi sở động.

Sau này mọi người phát hiện hắn không gần nữ sắc, nghĩ không chừng hắn cũng có “mối tình cắt tay áo” (1), thật là ghê rợn, lúc này những tiếng xì xầm về việc hắn đào hoa thế nào mới hết.

Chính là… Thường Ngọc không phải đã chết trong một lần xuất chinh nơi sa trường sao? Khi nào thì lại đến Bạch Mã Tuyết Sơn, cư nhiên tu kiến một tòa lăng mộ, cư nhiên lại còn có một đứa con, này cũng khó trác ta cùng Hoa Tích Nhan kinh ngạc.

Ta nghi hoặc nói: “Thường Ngọc lúc đó chẳng phải đã chết trận nơi sa trường, được hoàng đế truy phong Thụy hào vi chiến. Như thế nào lại chạy đến Tuyết Sơn này ở?”

Lạc Thần nói: “Thường Ngọc lúc ấy làm Tam phẩm đại tướng quân. Mọi người truyền tai nói rằng hắn đã tử trận, thực chất đều là đồn thôi, trêи thực tế đều là ngụy trang. Công lao của hắn quá lớn, tính tình lại cương liệt, không vừa mắt rất nhiều quan lại trong triều đình. Hoàng đế đối với hắn cũng rất cố kị, hơn nữa sau đó có chuyện gì đó, hoàng đế tức giận đòi trảm hắn, nhưng không biết vì sao sau đó lại không thi hành nữa. Dù gì hắn cũng là người thông minh, muốn từ quan sớm, ân thỉnh hoàng đế cho hắn về quê làm ruộng. Hoàng đế cũng ân chuẩn Ta chỉ biết hắn mang theo vài thuộc hạ thân tín, quy ẩn sơn điền nhưng không biết hắn lại đến Bạch Mã Tuyết Sơn này.”

Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên trầm giọng nói: “Hơn nữa, Thường Ngọc cùng với những tướng quân khác rất khác nhau. Chính điều này làm cho hoàng đế nổi giận.”

Vũ Lâm Hanh nhún vai nói: “Ma Quỷ, ngươi nói hoàn toàn đúng với những gì ta nghe được lúc trước. Chính là khác cái gì, rồi chuyện gì đã xảy ra?… Khác… chẳng lẽ hắn đã biến thành khỉ sao?”

Ánh mắt Lạc Thần toát lên một tia khác thường, nói: “Điểm khác là, nàng là một kẻ phẫn nam trang, là nữ tướng quân”.

***

Chú thích

(1) Mối tình cắt tay áo: điển tích này được bắt nguồn từ mối tình “đoạn tụ” (cắt tay áo) giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền. Đổng Hiền là nhân vật chính trong câu chuyện “tình yêu cắt áo” của Hán Ai Đế rất nổi tiếng. Ai Đế vì Đổng Hiền đã cam tâm tình nguyện bỏ đi không ít những người đẹp trong hoàng cung để sủng ái một mình ông ta, thậm chí còn muốn đem giang sơn nhường lại cho ông ta. Mối tình giữa họ trở thành hình mẫu cho những người đồng tính luyến ái ở đời sau. Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”. Vì vậy Ai Đế ngày càng súng ái Đổng Hiền hơn. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng tính là “mối tình cắt tay áo” cũng là có nguồn gốc là điển cố này.

====