Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái, đã đến ngày bọn ta phải lên đường rồi.
Bây giờ là cuối mùa thu, trời Cô Tô buổi sáng cực kỳ lạnh, không khí vừa mát mẻ lại hơi ẩm ướt, hệt như một cây kim nhỏ đang nhẹ nhàng đâm vào da. Bọn ta đứng ở lối đi vào rừng trúc, đang nói lời từ biệt với Hoa Tích Nhan. Tất cả đều vô cùng bình thản, không có quá nhiều lời dư thừa, cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Hoa Tích Nhan đưa cho Lạc Thần những thảo dược mà nàng vừa mới chuẩn bị xong. Lạc Thần nhận lấy, khẽ gật đầu với nàng, sau đó để gói thuốc vào trong bọc. Những thảo được này chính là loại mà Lạc Thần đã uống mấy ngày qua, trước khi thân thể của nàng hoàn toàn bình phục, cần phải kiên trì uống thuốc, không được dừng lại giữa chừng.
Rồi Hoa Tích Nhan căn dặn ta và Lạc Thần mấy câu, ngay sau đó lập tức đi đến bên cạnh Vũ Lâm Hanh. Vũ Lâm Hanh đang vuốt ve bờm ngựa, thấy Hoa Tích Nhan đi đến, lập tức dừng hết mọi động tác trong tay, giương mắt lên nhìn nàng, vẻ mặt cũng rất xa cách và lạnh nhạt.
“Cho ngươi.” Hoa Tích Nhan lấy từ trong người ra một vật nhỏ, chính là một cái chuông gió làm bằng trúc, màu xanh ngọc bích nhìn rất dễ thương. Nàng nói: “Lần trước, khi chúng ta cùng làm chuông gió, không phải ngươi nói là mình rất thích những chiếc chuông gió này sao? Bây giờ ngươi phải đi rồi, ta cho ngươi một cái.”
Vũ Lâm Hanh trợn tròn mắt, dường như có chút sửng sốt, đứng ở đó, cũng không đưa tay ra lấy, chỉ yên lặng mà nhìn Hoa Tích Nhan.
“Không cần sao?” Hoa Tích Nhan nhẹ nhàng mỉm cười, sau cùng mới khẽ nói: “Vậy, sau này có ngày gặp lại.”
Nàng nói xong, định lấy lại chiếc chuông gió bằng trúc, Vũ Lâm Hanh mím môi, nhíu mày, có chút buồn bực nói: “Ai bảo ta không cần chứ.” Đưa tay ra, mở lòng bàn tay, nói tiếp: “Đưa đây.”
Ban đầu, Hoa Tích Nhan rất ngạc nhiên, ngay sau đó lập tức mỉm cười, đặt chuông gió vào tay Vũ Lâm Hanh.
Vẻ mặt Vũ Lâm Hanh không chút thay đổi, lấy chiếc chuông gió, thấy ta và Lạc Thần nhìn nàng không chớp mắt, mặt hơi đỏ lên, tức giận nói: “Hai người các ngươi nhìn cái gì, muốn ở lại đây ăn cơm trưa sao? Còn không mau đi!”
Nói xong liền xoay người, nhảy lên ngựa, cũng không biết là tại sao lại có một ngọn lửa trong lòng, giơ chiếc roi dài trong tay lên quất thật mạnh vào con ngựa dưới thân, con ngựa đáng thương hí vang một tiếng, chở Vũ Lâm Hanh chạy như bay về phía trước, trong phút chốc liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hai người cưỡi ngựa đi một lúc lâu, ta quay đầu lại nhìn thử, chỉ thấy bên dưới bầu trời xanh thẳm, Hoa Tích Nhan mặc bộ quần áo màu vàng nhạt đang đứng tại chỗ, vẻ mặt dịu dàng và lưu luyến. Đúng lúc này, có một cơn gió thổi qua, làm lay động chiếc chuông bạc trêи người nàng, tiếng leng keng leng keng hòa vào tiếng gió, truyền vào tai ta một cách đứt quãng.
Ta nghe thấy tiếng chuông lanh lảnh vang lên từ xa, bất giác cảm thấy bản thân lờ mờ giống như đang trong một giấc mơ, nhất thời không phân biệt được tất cả mọi thứ ở trước mắt bọn ta là thực hay là ảo.
Ra khỏi nơi đó, ba người chúng ta tiến vào thành Cô Tô, chuẩn bị mua một ít lương khô trêи đường đi. Không biết tại sao mà tâm tình Vũ Lâm Hanh rất bực bội, còn có chút kỳ lạ, gặp ai cũng chỉ có bộ mặt nghiêm túc, làm cho ông chủ trong khách điếm cũng không được thoải mái. Cuối cùng, ta thật sự không còn cách nào khác, đành phải để nàng đi đến cửa thành Cô Tô trước, ở đó đợi ta và Lạc Thần.
Mãi đến khi ta và Lạc Thần chuẩn bị xong xuôi hết, đến lúc ra khỏi thành, trêи đường đi chợt nghe thấy có người đang bàn tán sôi nổi, nói rằng đã rất nhiều ngày rồi mà không thấy Thính Vũ Lâu mở cửa, cũng không thấy tung tích của vị công tử ở Thính Vũ Lâu kia, trong lúc mọi người nói chuyện, vẻ mặt vô cùng kỳ quái, vừa lo lắng, vừa không ngừng lắc đầu than thở.
Ta nghe thấy những người trêи phố nói qua nói lại, nghĩ đến Doãn Mặc Hàn và Quỷ Trĩ, trong lòng không khỏi xuất hiện rất nhiều cảm xúc.
Lúc trước, ta từng hỏi Lạc Thần rốt cuộc là ở trong ngôi mộ công chúa đã xảy ra chuyện gì, Lạc Thần chỉ đáp rằng tình hình lúc ấy vô cùng hỗn loạn, sau khi nàng xuống đường hầm, nơi đó cũg không rộng lắm, lại còn chia ra nhiều ngã rẽ, tình hình càng lúc càng khó kiểm soát, khắp nơi đều là cảnh chết chóc đẫm máu. Sau đó, nàng dụ tướng quân khổng lồ đó sang một bên, chỉ lo liều mạng chiến đấu với hắn, hoàn toàn không biết tung tích của đám người Doãn Mặc Hàn và Quỷ Trĩ.
Khi nàng nói những lời này, đôi mắt đang cố kìm nén một sự cô đơn nhàn nhạt. Ta đương nhiên biết, tận đáy lòng của nàng, cho dù nàng có sợ cái nữ nhân được gọi là Quỷ Trĩ đó bao nhiêu đi nữa, mong muốn thoát khỏi sự ràng buộc với nữ nhân đó bao nhiêu đi nữa, thì nàng vẫn không hy vọng nữ nhân đó chết.
Các nàng hai người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên ở Yên Vân Hải, mặc dù thân phận và địa vị khác nhau, nhưng vẫn được coi là thanh mai trúc mã.
Lúc ấy nghe nàng nói mấy câu đơn giản, giải thích qua loa như vậy, không hiểu sao trong lòng ta liền cảm thấy có chút khó chịu, vào lúc này, ta mới biết lòng dạ của mình lại hẹp hòi như vậy.
Đối với ta mà nói, quá khứ của nàng vẫn còn rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp, đây chính là vì Quỷ Trĩ có thể đường đường chính chính có được quá khứ của nàng nên ta cảm thấy ghen tị. Cho dù ta có thể gặp gỡ nàng vào những năm tháng đẹp nhất của mình, cùng nàng ở chung một chỗ, ta vẫn cảm thấy không cam tâm, lòng tham của ta muốn có cả quá khứ, hiện tại và tương lai của nàng.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Lạc Thần cúi đầu, yên lặng nhìn chằm chằm vào ta, “Vẻ mặt gì thế này?”
Ta đưa tay lên sờ sờ mặt, vừa rồi trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện, không biết là vẻ mặt của mình đã biến đổi ra sao, nét mặt buồn cười đến mức nào, mặt không khỏi nóng lên, cười cười nói: “Không nghĩ gì cả. . . Chúng ta ra khỏi thành thôi.”
Ta vừa nói xong, đột nhiên nghe thấy ở cách chỗ mình không xa, có tiếng trẻ con hét lớn: “Nương! Trêи trời. . . !”
Ta nhìn về phía phát ra tiếng, chỉ thấy một đứa bé vừa nắm chặt tay của người phụ nữ trung niên bên cạnh, vừa đưa tay kia chỉ lên trời, trông rất ngây thơ và hồn nhiên, không biết là đang nhìn cái gì.
Nữ nhân trung niên đó liền nhìn lên trời, bỗng nhiên sợ tái cả mặt, kéo đứa bé xoay người bỏ chạy. Mọi người trêи đường cũng ngẩng đầu lên nhìn thử, sắc mặt đều thay đổi, miệng la lên “Yêu quái”, sau đó lập tức ôm đầu bỏ chạy.
Trêи trời có cái gì?
Ta nhìn đến mức ngạc nhiên, lúc này, chỉ nghe thấy trêи không trung có âm thanh rất lớn như tiếng kêu của một con ác điểu, không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện một trận gió lớn, cuồn cuộn nổi lên làm bụi bay đầy trời, khiến cho mắt của ta gần như không mở ra được.
Một lát sau, ta dụi dụi mắt, cố gắng giương mắt lên nhìn thử, chỉ thấy Lạc Thần ung dung và bình tĩnh nhìn chằm chằm lên bầu trời trước mắt, mái tóc dài đen nhánh bị cơn gió lớn thổi bay, bộ quần áo màu trắng trêи người cũng phấp phới.
Nàng nheo nheo mắt, đột nhiên đưa tay lên miệng huýt sáo một cái, khẽ gọi: “Ô bàng, đến đây.”
Nàng vừa dứt lời, liền thấy trêи không trung có một con đại bàng đen sẫm, hai cánh dài vô cùng, giương cánh, xé trời mà bay đến. Ta nhìn thấy con đại bàng màu đen đó liền cảm thấy lạnh hết cả người, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh của một cơn ác mộng đã từng lặp đi lặp lại vô số lần.
Trong cơn ác mộng đó, có rất nhiều con đại bàng máu đen đang bay lượn trêи không trung, ngọn lửa trong thành đang bùng lên, đốt cháy rất nhiều thứ, những căn nhà sụp xuống, mọi người đang hấp hối, toàn thân đầy máu, mở to đôi mắt tuyệt vọng nhìn lên những con chim đông nghìn nghịt trêи bầu trời.
Tim của ta run lên, sau đó liền thấy con đại bàng bay thấp xuống, xẹt qua trước mặt Lạc Thần. Móng vuốt của con đại bàng đang giữ một vật gì đó, Lạc Thần chìa tay ra, vật đó lập tức rơi xuống tay nàng, còn con đại bàng thì kêu lên một tiếng rồi đập cánh bay đi mất.
Ta ngạc nhiên nhìn Lạc Thần, ánh mắt sừng sốt, nói: “Đó là. . . cái gì?”
Lạc Thần nhìn ta một cái, khẽ nói: “Đó là con Ô bàng của Quỷ Trĩ.”
Lòng ta lập tức trầm xuống.
Đôi mắt nàng sâu đến mức không nhìn thấy đáy, nói: “Nàng vẫn còn sống.”
Lời của nàng hoàn toàn không có một chút gợn sóng, nhưng mà ta có thể cảm nhận được, nàng có vẻ rất nhẹ nhõm, thở phào một tiếng.
Ánh mắt ta sáng rực, nhìn vào cái vật trêи tay nàng, đó là một phong thư màu trắng, đã bị móng vuốt sắc nhọn của Ô bàng làm nhăn. Sau đó, nàng mở phong thư đó ra, bên trong chỉ có một đoạn dây màu đỏ, hoàn toàn không có vật nào khác.
Ta nhìn thấy liền cảm thấy nhức mắt. Đây chính là sợi dây đỏ mà Quỷ Trĩ dùng để buộc tóc, ngày ấy, ở trước cửa Thính Vũ Lâu thoáng nhìn qua, thấy nữ nhân đó mặc áo bào màu đen, tóc dài bạc trắng chỉ buộc sợi dây đỏ ở phần đuôi tóc, trông vô cùng bắt mắt.
Lạc Thần chăm chú nhìn sợi dây đỏ trêи tay, ánh mắt có chút nhẹ nhàng, thoải mái. Tay nàng trắng như bạch ngọc, sợi dây màu đỏ nằm trêи đó trông rất giống một dòng máu tươi.
Ta ngập ngừng nói: “Sợi dây đỏ này. . . là của nàng sao?”
Lạc Thần giật mình, lúc này mới ngẩn đầu lên nhìn ta, gật đầu nói: “Đúng. Cái này là lúc ta còn nhỏ, vật一 duy一nhất ta tặng cho nàng.”
Ta nghe vậy, một lúc lâu sau cũng không nói một lời nào, thấy nàng cũng không nói tiếp, mới hỏi: “Ta có thể nghe một chút được không? Chuyện của ngươi và nàng lúc đó.”
“Ngươi. . . thật sự muốn nghe sao? Thật ra thì đó chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.”
“Ta muốn nghe.” Giọng nói của ta có chút kiên quyết. Ta biết mình đang giận dỗi, thật ra thì tận sâu trong đáy lòng của ta hoàn toàn không muốn nghe bất cứ chuyện gì của nàng và Quỷ Trĩ hồi đó, nhưng mà ta lại nhịn không được muốn tìm hiểu quá khứ của nàng.
Nàng sửng sốt, ngay sau đó, ánh sáng trong đôi mắt dần dần nhạt đi, dường như đang nhớ lại: “Lúc đó nàng vừa tròn mười tuổi, ta nhỏ hơn nàng đúng một tháng. Sinh nhật năm mười tuổi đối với những người ở Yên Vân Hải mà nói, là một ngày vô cùng quan trọng. Chủ thượng của Yên Vân Hải lúc đó, cũng chính là phụ thân nàng, vì nàng mà tổ chức một bữa tiệc sinh nhật rất long trọng. Mặc dù nàng có mời ta nhưng mà ta không có đi dự tiệc, không ngờ nàng cực kỳ tức giận, buổi tối lại đến nhà của ta đòi quà sinh nhật. Lúc đó trêи tay ta cái gì cũng không có, chỉ có sợi dây buộc tóc màu đỏ này, bèn tùy tiện cầm lấy đưa cho nàng.”
Ta nghe thấy vậy, cắn cắn môi, trong lòng dường như bị cái gì đâm một cái, không khỏi chua xót tiếp lời: “Ngươi tùy tiện đưa cho nàng cái này, nàng lại giữ cho đến bây giờ? Ngươi nói nàng có phải là ngốc hay không. Hừ”
“Cả đời của ta đã không còn liên quan gì đến Yên Vân Hải nữa, lần này Quỷ Trĩ muốn nhờ Ô bằng mang thư đến đưa cho ta, chẳng qua chỉ là nói cho ta biết, nàng vẫn còn sống. Mà nàng còn sống, nghĩa là muốn ta lo lắng trong lòng, hằng ngày không được sống yên ổn mà thôi. Đáng tiếc, ta đã không còn là ta của lúc trước nữa, vật này đối với ta mà nói, hoàn toàn không có tác dụng.”
Ánh mắt sâu xa của nàng nhìn chằm chằm vào ta, nói tiếp: “Ngươi đã không thích, thì ta lập tức vứt nó đi.”
Ta nghe thấy, nếu như thật sự muốn nàng vứt đi, vậy không phải là bằng chứng cho thấy ta lòng dạ hẹp hòi hay sao? Chuyện này không thể được, quá mất phong độ của ta rồi, sẽ làm cho nàng chê cười.
Ta vội vàng ngăn nàng lại, ra vẻ thoải mái nói: “Không cần, ngươi cứ giữ lại đi.”
Nhưng mà ta giả bộ thoải mái quá mức, không khỏi cảm thấy nội thương, oán khí trong lòng không thể nào biến mất, thật sự không cam tâm. Xoay người, khẽ bổ sung thêm một câu: “Ngươi có thể giữ lại vật này, nhưng sau này đừng để ta nhìn thấy. Nếu như ta nhìn thấy, ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa.”
Ta nói xong, cũng không nhìn nàng, lấy những món đồ mới mua lúc nãy, định lên ngựa, không ngờ nàng ở phía sau bỗng nhiên tới gần, ôm chầm lấy ta.
Mặc dù đám người trêи đường đều bị con Ô bàng dọa cho chết khϊế͙p͙, đã bỏ chạy tan tác, nhưng mà vẫn còn một số người to gan đang muốn xem náo nhiệt nên đứng ở một bên nhìn, lần này Lạc Thần làm như vậy, thật sự là đem ánh mắt hiếu kỳ của bọn họ dời hết lên mặt ta.
Ta nhất thời lúng túng, quay đầu lại, chỉ thấy Lạc Thần đang dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm vào ta.
“Ngươi. . . ngươi nhìn ta làm gì?”
Khóe môi nàng đột nhiên cong lên, cười một cách thích thú, đè nặng cổ họng, nhẹ giọng nói: “Thanh Y, ngươi. . . ghen à?”
“Ta. . . ta không có!” Khí huyết trong người ta dâng lên, theo bản năng lập tức đẩy nàng ra, nàng bị ta đẩy một cái liền rêи lên một tiếng, sau đó lấy tay che ngực lại, khom người xuống.
Ta vô cùng sợ hãi, cho rằng vừa rồi mình đã đụng vào vết thương của nàng, vội vàng bước tới đỡ lấy nàng.
Nàng bỗng nhiên đưa tay ra, nắm chặt lấy cổ tay của ta, đứng thẳng người dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn vào ta, đôi mắt sáng lấp lánh tựa như những vì sao trêи bầu trời, nhưng ngoài miệng lại nói rằng: “Đau quá, ngươi đánh ta.”
“Ngươi. . . kẻ lừa gạt này, đánh ngươi lúc nào chứ, bây giờ không phải là vẫn bình yên hay sao.” Ta tức giận, không để ý đến nàng nữa, lập tức xoay người, dắt ngựa bước đi.
Nàng cũng dắt ngựa qua, khẽ nhìn về phía những cái bọc đang cầm trong tay, tựa tiếu phi tiếu nói: “Đồ trêи tay ta rất nhiều, nặng lắm, ngươi không giúp đỡ người bệnh như ta một chút nào sao?”
“Dù sao thì bây giờ ngươi cũng khỏe hẳn rồi, có thể chạy có thể nhảy, còn có thể đánh người nữa, ngươi tự mình cầm đi.” Ta nhìn chằm chằm vào nàng, tuy nói như vậy, nhưng vẫn đưa tay ra lấy toàn bộ đồ vật trêи tay nàng, buộc ở phía sau con ngựa của ta.
Ta nghe thấy tiếng nàng đang cười khe khẽ ở sau lưng, khi xoay người lại nhìn, thì mặt nàng hoàn toàn không có chút gợn sóng.
Rất giỏi giả bộ a, ta không khỏi cắn răng.