Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 113: Vong Xuyên (Hạ)




Đôi mắt nàng nhắm chặt, cánh môi mỏng mím lại, trầm tĩnh như nước.

“Ngươi coi, ngươi không nói lời nào, ta xem như ngươi đồng ý. Ngươi nếu đồng ý, phải tuân thủ lời hứa, vĩnh viễn cũng không quên ta.”

Ta lại tự nhủ bản thân: “Chờ thân thể ngươi tốt hơn, chúng ta sẽ trở về tìm Côn Luân cùng Trường Sinh. Ngươi từng đáp ứng ta, sau khi mọi chuyện chấm dứt, cùng ta quay về nước Thục. Kiếp này chúng ta ở một chỗ, mãi mãi chẳng phân ly.”

Ta nói xong, lại tưởng tượng, việc này khi nào mới có thể kết thúc? Một đường đi tới, nhiều chuyện phức tạp cùng một chỗ, rối như tơ vò, tổng như không có đích đến.

Dù cho ta cực kỳ mệt mỏi, không muốn truy cứu nữa, nhưng Lạc Thần thật có thể buông tay sao?

Ta biết nàng tới nay vẫn đều khổ sở tìm kiếm thứ gì đó, ta không biết đó là gì, nhưng ta cảm giác được thứ đó đối với nàng rất trọng yếu.

Thứ trọng yếu như vậy, nàng có thể giống như ta, buông tay sao?

Còn có quá khứ của nàng. Tuy từng nghe Quỹ Trĩ nói qua về quá khứ của nàng, nhưng với ta mà nói, vẫn là trống rỗng. Bản thân nàng chính là câu đố, vĩnh viễn cũng không giải được.

“Lạc Thần, trong lòng ta có vấn đề muốn hỏi ngươi, mong ngươi có thể sớm tỉnh lại, chính miệng nói với ta.” Ta nhẹ nhàng vuốt ve mặt của nàng, đầu ngón tay lưu luyến, vòng quanh đường nét động lòng của nàng.

Ta càng tinh tế nhìn nàng, trong lòng càng run sợ, nhịn không được nói với nàng, nói rất nhiều thứ, tất cả đều rất không thú vị, cuối cùng, ta kể lại chuyện ta mộng thấy nàng. Ta nghĩ, tuy nàng không mở mắt ra nhưng vẫn có thể nghe được thanh âm của ta.

Nàng nắm ở chỗ này một mình, có ta nói chuyện, sẽ bớt đi vài phần cô đơn tịch mịch.

Nhưng còn chưa nói xong, đôi mắt của ta liền nóng ran, rất chua xót, cứ một hồi nhớ tới nụ cười của nàng, một hồi lại nghĩ hình dáng rơi lệ duy nhất của nàng trước mắt ta.

Trong lòng ta cảm thấy chua xót, không khỏi cúi đầu, hôn lên cánh môi mỏng lạnh lẽo của nàng, thấp giọng nói: “Ta trước kia tuy cùng ngươi ở cùng một chỗ, nhưng đều cảm thấy thời gian không đủ. Lúc trước trong cổ mộ, vừa phải đề phòng, vừa phải chăm sóc, ngay cả cơ hội nói chuyện cùng ngươi cũng không có. Hiện giờ chúng ta đã ra ngoài, rốt cuộc cũng có thể thở một hơi, không ngờ được tình cảnh lại như vậy…… Chỉ có ta một người nói, ngươi lại không thể đáp ta……”

“Sư Sư.” Ta đang nghẹn ngào, không nghĩ một thanh âm vang lên bên tai, ta lập tức lấy tay lau mặt, quay đầu lại vừa thấy, đúng là Vũ Lâm Hanh đẩy cửa ra, đi vào.

Vũ Lâm Hanh đến bên người ta, nhíu mày nói: “Ta đã từng nói qua, ngươi không được khóc, ngươi không phải hảo hảo đáp ứng ư, tại sao lại khóc?”

Ta lắc đầu, đáy lòng như con đê, hồng thủy dâng trào mãnh liệt, nói: “Ta…… Ta chính là nhìn nàng bất tỉnh, trong lòng khổ sở muốn chết.”

Vũ Lâm Hanh đứng trước mặt yên lặng nhìn ta hồi lâu, đôi tròng mắt lắng đọng vài ý vị không nói rõ được. “Ta cũng khó chịu lắm, nhưng không giống như ngươi, ta biết ngươi……”

“Sư Sư, quan hệ của ngươi và nàng lúc đó……” Nàng đột nhiên thở dài, ánh mắt sáng quắc, cũng không nói nữa.

Ta nghe vậy, thân mình nhất thời cứng đờ. Ta làm sao không biết nàng muốn nói cái gì.

Ngày xưa ta ngại ánh mắt thế tục, sợ người khác biết quan hệ của ta và Lạc Thần, hiện giờ nghĩ lại, không có gì đáng ngại cả. Ta chính là thích Lạc Thần, không có xúc phạm vương pháp, không hại người, cũng không gây trở ngại nàng. Yêu là yêu, dù người khác nhìn ta như thế nào, cũng không có gì can hệ.

Ta nghĩ vậy, trong lòng bỗng dưng cảm thấy thoải mái, cười cười, nhẹ giọng nói: “Đúng, ta yêu nàng.”

Vũ Lâm Hanh im lặng nhìn ta, biểu tình không biết biến hóa thế nào, nghe ta nói như vậy, giống như không chút giật mình.

Ta nói tiếp: “Chúng ta ba người đồng hành, người xem chúng ta là hảo bằng hữu. Nhưng nàng đối với ta lại không đơn giản là hảo bằng hữu …… Nàng là người ta thích nhất trêи đời, chính là…… Chính là ta không dám nói cho ngươi thôi. Như thế nào, ngươi cảm thấy chúng ta……. chúng ta rất kỳ quái có phải không? Chúng ta đều là nữ nhân, nhưng chúng lại ở cùng một chỗ, ngươi cảm thấy chúng ta rất buồn cười đúng không?”

“Như thế nào.” Ta nói xong, Vũ Lâm Hanh bỗng nhiên cười, trong mắt thủy quang mênh ʍôиɠ, ánh mắt cực kỳ mềm mại. “Ta biết, ta sớm đã biết.”

“Ngươi…… sớm đã biết?”

“Đúng, sớm đã biết. Từ ánh mắt nàng dành cho ngươi, ta nhìn ra được.” Vũ Lâm Hanh nói: “Lúc trước, ta từng trêu ghẹo ngươi, nói ánh mắt ngươi nhìn nàng như tiểu tức phụ, căn bản không phải vui đùa. Có đôi khi trong mắt ngươi chỉ có nàng, không thấy ai khác.”

Ta trầm mặc không nói.

“Vì sao phải cười các ngươi?” Thật lâu sau, nàng mới nói tiếp: “Nàng là nữ nhân tốt. Ở trêи đời này, ta không phục bất cứ người nào, nhưng nàng lại là ngoại lệ. Nàng đáng để người khác yêu.”

Cuối cùng, nàng thấp thấp nỉ non một tiếng: “Đương nhiên, ngươi cũng là cô nương tốt.”

Ta không ngờ được nàng lại nói như vậy, nhất thời cũng không biết làm sao trả lời nàng.

Đột nhiên lại nghe nàng nhẹ giọng nói: “Hai người các ngươi là bạn hữu tốt nhất của ta trêи đời này, Ta cùng các ngươi trải qua rất nhiều việc quỷ quái kỳ dị, dù cho tất cả rất gian khổ, hiện giờ còn bị thương, nhưng lại kɧօáϊ hoạt, ta cũng không uổng một đời này.”

Ta nhìn nàng, không khỏi sửng sốt. Có lẽ nàng ngày xưa không đứng đắn, nay đột nhiên lại nói những lời chân thành như vậy, ta có chút không thích ứng nhưng đáy lòng rất cảm động.

“Ngươi cũng là bằng hữu tốt nhất của ta trêи đời.” Ta đứng dậy, nói: “Bất quá lại nói, ngươi lúc trước không phải nói ta không được thương tâm sao, hiện giờ làm sao lại đến phiên ngươi.”

Nàng cười cười, làm ra vẻ u ám: “Ngươi ngày thường luôn thương tâm, cho nên muốn ngươi nếm thử chút tư vị này.”

Ta không khỏi cười theo.

Nàng nhìn Lạc Thần ngủ yên trêи giường, nói: “Ngươi ở trong này đã lâu, ta đem thuốc để ở phòng ngươi, ngươi nên trở về uống đi.”

Nàng thấy ta bất động, lại nói: “Nàng nếu tỉnh lại, nhìn ngươi không chịu uống thuốc, tinh thần suy sụp, thân thể tiều tụy, trong lòng sẽ rất khổ sở. Ngươi chẳng lẽ muốn nhìn nàng khổ sở sao?”

Ta vội vàng lắc đầu, lúc sau quyến luyến nhìn Lạc Thần một cái, mới nói: “Ta trở về phòng.”

Đợi cho Vũ Lâm Hanh dìu ta trở lại phòng, ta liền ngồi ở đầu giường, bất mãn bưng chén thuốc lên uống. Không nghĩ tới thuốc này đắng dị thường như vậy, ta nhíu mày uống một ngụm, thiếu chút nữa đem toàn bộ thuốc đắng trong dạ dày nhổ ra, bất luận thế nào cũng không chịu uống ngụm thứ hai.

“Rất đắng.” Ta nhíu mày.

“Làm sao giống tiểu hài tử thế, còn sợ thuốc đắng?” Vũ Lâm Hanh trách phiền, đi lại gần đây ngửi ngửi, lập tức nhăn mày lại, đưa tay vỗ vỗ ngực nói: “Họ Hoa kia rốt cuộc bỏ gì trong thuốc, cái này…… cái này là thứ cho người uống sao?” Rồi chợt nói: “Ta đi xuống bếp xem thử có đường không.”

Ta liền vội kéo nàng lại: “Đừng đi, phiền lắm.” Nói xong bưng bát, ương ngạnh cứng rắn nhíu mày đem dược một hơi uống hết. Trong miệng nhất thời tràn đầy vị đắng, vội vàng uống hết nước mà Vũ Lâm Hanh đưa cho, nhưng cũng không áp chế được mùi vị kia.

Vũ Lâm Hanh thấy ta quẫn bách, cười ha hả. Ta thấy nàng cười sáng lạng, giống như hoa nở dưới nắng, nghĩ đến nàng mới vừa nhắc tới Hoa Tích Nhan, nhịn không được nói: “Có chuyện ta muốn hỏi ngươi, nhưng sợ ngươi giận, cho nên ta không dám hỏi.”

Vũ Lâm Hanh ngồi trêи ghế, quay sang hỏi: “Chuyện gì?”

“Hoa Tích Nhan…… Ngươi cùng Hoa Tích Nhan lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nàng rõ ràng nói không quen ngươi, nhưng ngươi lại muốn giết nàng.”

Quả nhiên, nụ cười của nàng nhất thời liền ngưng lại, theo đó sắc mặt cứng trở nên cứng nhắc, ánh mắt lộ ra một tia oán hận, lại ẩn chứa khổ tâm.

“Ngươi xem, ngươi quả nhiên tức giận.”

“Không có tức giận.” Nàng rầu rĩ nói: “Ta hiện tại không còn muốn giết nàng. Nói cho cùng là nàng cứu hai người các ngươi, lại còn dốc lòng chăm sóc, trong lòng ta rất cảm kϊƈɦ, sẽ không lấy oán báo ân.”

“Thật sao?”

“Tất nhiên là thật, hơn nữa……” Nàng dừng một chút, ánh mắt lại lạnh lẽo: “Hơn nữa ta biết, nàng không phải người kia.”

Tâm ta khẽ rung động, hỏi nàng: “Người nào?”

“Trêи đời này có một người, ta và nàng có thù không đợi trời chung. Năm ta còn nhỏ từng gặp qua nàng một lần, mà chuông đeo trêи thắt lưng nàng kia, hiện giờ lại ở trêи người họ Hoa.” Nàng dừng một chút, nét mặt đau khổ: “Năm đó, ta mơ hồ thấy hình dáng người nọ không quá hai mươi tuổi, bây giờ ta trưởng thành, người nọ cũng nên già, dù sao cũng thể là họ Hoa kia, nhưng họ Hoa kia và người đó nhất định có liên quan. Hình dáng cái chuông này, âm thanh này, ta chết cũng không quên. Ta nhìn chuông trêи người họ Hoa, liền nhớ đến người đó, hận đến chết.”

Giọng nói của nàng kiềm nén, nhưng ta nhận ra, nếu một ngày nàng không giết được kẻ thù thì nhất định sẽ không vui vẻ.

Ta cúi đầu thở dài, nói: “Không có…… Ta trước kia từng hận người giết mẫu thân, còn có dưỡng phụ của ta…. Khi đó ta cũng hy vọng bọn họ chết, nhưng hiện giờ bọn họ đã chết, ta không những không vui vẻ, mà ngược lại cảm thấy khó chịu. Tựa như chúng ta ở trong mộ công chúa gặp Quỹ Trĩ, ta thật rất hận nàng, ta cũng không biết vì sao hận nàng như vậy, hận đến muốn giết nàng. Nhưng khi Lạc Thần nói với ta, không cần giết người, ta liền bỏ đi ý niệm trong đầu. Đời này, chuyện chúng ta muốn làm rất nhiều, không thể chìm trong thù hận.”

Ta dừng một chút, lại nói: “Ta ở trêи đời này, từng giết qua một người, đó là nữ nhân đã hại chết mẫu thân ta. Ta khi đó cho rằng nữ nhân kia đáng chết, lúc ấy nếu ta không giết nàng thì nàng sẽ độc chết ta. Nhưng sau khi ta giết nàng, ta một chút cũng không vui vẻ, ngày ngày gặp ác mộng, ngược lại chính mình vì vậy mà muốn chết.”

Ta nói rất nhiều, lúc sau liền thấy Vũ Lâm Hanh đột nhiên lộ vẻ sầu thảm, nở nụ cười: “Ta nếu có thể giống ngươi, ta cũng không phải bị nỗi khổ này tra tấn.”

Nàng gục đầu xuống, mái tóc đen dài rũ trêи vai, nói: “Hơn nữa ngươi nói với ta, ta dù có giết người đó, ta…… ta cũng sẽ không kɧօáϊ hoạt. Vận mệnh u ám của con ngươi vốn là do trời định, một khi đã định, sự tình đã xảy ra, vĩnh viễn cũng không thể thay đổi. Ta làm thế nào, cũng không thay đổi.”

Ta ngây ngẩn nhìn, không rõ hết ý tứ trong lời nàng. Không nghĩ nàng chau mày, oán trách: “Đều tại ngươi, hôm nay rất nhiều lời bình thường không nên nói trong lòng ta lại đều bị ngươi biết, ngươi thật đáng ghét.”

Mặt ta mặt đỏ lên, nói: “Ta mới vừa rồi ở phòng bên kia, có chút không nên nói, lúc đó chẳng phải đã nói hết sao? Nói ra, cảm giác thoải mái hơn nhiều, giữ trong lòng rất khó chịu.”

Vũ Lâm Hanh lúc này mới cười lên: “Yên tâm, ta sẽ không cười hai người, ngươi cũng đừng thẹn thùng.” Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Sắc trời tối sầm, nên làm cơm chiều……. Họ Hoa kia vào thành mua thuốc, vì sao vẫn chưa trở lại ?”

Ta nói: “Ngươi sẽ tự mình làm sao? Hay chờ Tích Nhan cô nương về?” Bỗng ta nghĩ đến một chuyện, mỉm cười, “Ta đã quên, đường đường cốc chủ Mạc Ngân Cốc, không cần tự mình xuống bếp.”

Vũ Lâm Hanh nhăn mày nói: “Đúng, việc nấu cơm ta không cần làm.”

Ta “Sách” một tiếng, nói: ” Ngươi quả nhiên quen sống an nhàn sung sướиɠ, xem thường việc nấu cơm này. Ngươi như vậy, ngày sau có dám yêu ngươi?”

Vũ Lâm Hanh cười hì hì nói: “Nói ngươi nghe, trù nghệ của ta tốt lắm, nhưng ma quỷ nàng cũng không biết nấu cơm, hiện giờ nàng có ngươi, cũng không phải rất tốt sao, căn bản không cần tự xuống bếp. Cho nên ta đây, khẳng định cũng phải tìm người cam tâm tình nguyện nấu cơm cho ta.”

Ta nghe nàng nhắc tới Lạc Thần, mặt nóng cực lợi hại, phỉ phui nàng một ngụm, nói: “Ngươi mộng tưởng hão huyền đi, ngươi đến đâu tìm người nấu cơm?”

Tiếp theo lại nói: “Ta đói bụng muốn chết, ngủ lâu cũng không ăn gì, sắp chịu không nổi, ta đi xuống bếp xem một cái.”

Vũ Lâm Hanh một phen ngăn ta lại, nói: “Ngươi hiện tại là người bệnh, làm sao có thể xuống bếp. Ngoan ngoãn trở về nằm cho ta.” Nàng vừa dứt lời, ta thoáng thấy thân ảnh màu vàng cách đó không xa, Hoa Tích Nhan đứng ở cửa, ôn nhu nói: “Ai muốn xuống bếp? Sư Sư ngươi sao? Tuyệt đối không thể được.”

Vũ Lâm Hanh thấy Hoa Tích Nhan, có chút không được tự nhiên, sắc mặt thay đổi, cũng không nói chuyện, lại nghe Hoa Tích Nhan nói: “Buổi sáng có người bệnh họ Lư tặng cá sống, ta nuôi ở nước trong hang, tối nay chúng ta nướng cá ăn.”

Ta đi ngang qua và nói: “Ta đây giúp ngươi. Hiện tại vết thương không có gì đáng ngại, thân thể ta từ nhỏ rất tốt, miệng vết thương nhanh lành hơn người thường.”

Hoa Tích Nhan đôi mắt hào quang lóe sáng, nói: “Sư Sư, thể chất của ngươi đích thực rất hiếm gặp, tuy rằng miệng vết thương đã khép lại, nhưng khí huyết vẫn còn yếu, không thể lao lực quá độ. Ngươi trước tiên nghỉ ngơi trong phòng, nếu cảm thấy buồn, ngươi có thể tìm mấy cuốn sách ở thư phòng của ta đê giải buồn.”

Ta vừa muốn nói chuyện, không nghĩ Vũ Lâm Hanh đột nhiên rầu rĩ nói: “Ta giúp ngươi.”

Ta sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm. Mà Hoa Tích Nhan nhìn Vũ Lâm Hanh, sắc mặt có chút kinh ngạc. Nàng bình thường bị Vũ Lâm Hanh đối xử lạnh nhạt, nay có chút không thích ứng được.

Dừng một hồi, Hoa Tích Nhan mới hơi cười cười, nhẹ nhàng nói: “Ngươi nguyện ý giúp đỡ, đương nhiên là tốt rồi.” Nói xong xoay người rời khỏi cửa, Vũ Lâm Hanh tự nhiên cũng đi nhanh theo.

Mà không biết sao, nhìn bóng dáng hai nàng đi xa, thầm nghĩ Vũ Lâm Hanh hiện nay mặc dù có chút không tự nhiên, nhưng đối với Hoa Tích Nhan cuối cũng cũng bớt đi địch ý, trong lòng bất giác có chút thoải mái.

Nhưng ở trong phòng đợi, ta quả nhiên sinh ra buồn chán, theo chỉ dẫn, liền đi đến thư phòng của Hoa Tích Nhan lấy vài cuốn sách cũ trêи giá, đi đến phòng của Lạc Thần, một mặt nhìn sách, một mặt ở bên giường chờ Lạc Thần.

Đợi hồi lâu, mới thấy Vũ Lâm Hanh tiến vào gọi ta ăn cơm. Nàng lúc này một thân hồng y như thoa bụi, vô cùng chật vật, trêи mặt còn dính một chút khói bụi, ta nhìn xong liền lắc đầu.

Không cần nói, nàng nhất định là vất vả. Lúc sau hỏi qua, ta mới biết được là nàng giúp thái rau và nhóm lửa, bất quá trêи mặt còn đỏ hồng, phỏng chừng bị ánh lửa kia hun nóng.

Dùng qua cơm chiều, ta tắm rửa xong, vốn định lau người cho Lạc Thần, Hoa Tích Nhan lại ngăn cản ta nói miệng vết thương của Lạc Thân đang khép lại, dược ở trêи, không được nhiễm nước, ta lúc này mới từ bỏ.

Ta vớ lấy quyển sách chưa xem xong ngồi ở bên Lạc Thần, lời xưa trong sách này rất là vô vị. Sau khi cố gắng xem xong, đầu óc mơ hồ nặng nề, rất buồn ngủ, mệt mỏi kéo tới, ta lúc này mới trở về phòng ngủ của mình.

Chính là buổi tối này, ta không ngờ lại nằm mộng.

Không trung đen tối như trước, mạn châu sa hoa trước mắt thiêu đốt, cùng với nước sông Vong Xuyên tối đen thê lương.

Đương nhiên, còn có Lạc Thần.

Bất quá lần này nàng chưa nói muốn qua sông, nhưng đứng giữa bụi hoa sáng rực, cười nói với ta: “Ta ở đây chờ ngươi rất lâu, vì sao trễ như vậy mới đến.”

Trong lòng ta vui mừng, nghe lời chạy nhanh về phía nàng, thẳng đến buổi sáng khi tỉnh lại, ta vẫn cười. Ta nghĩ lúc ngủ mơ thấy nàng còn sống, không khỏi ưu ái giấc mơ này.

Như vậy, ta bồi Lạc Thần trong phòng một ngày, bất quá buổi tối ngủ sớm hơn hôm qua. Mà lúc sau nhập mộng, Lạc Thần quả nhiên một thân bạch y, ở bên bờ hoa đối diện chờ ta.

Ta đi qua, nói với nàng: “Ta hôm nay đặc biệt tới rất sớm.”

Nàng cười thật sự vui vẻ, làm cho đóa hoa bên cạnh đều ảm đạm thất sắc. Mà nàng rốt cuộc không nói phải bỏ lại ta hay đi qua sông linh tinh gì đó.

Hai người ôm nhau ngồi xuống giữa bụi hoa, ta cúi đầu cùng nàng nói rất nhiều, những chuyện ban ngày không nói được, lúc vào mộng, chung quy viên mãn.

Mà trong lúc đó, ta vẫn luôn cầm chặt tay nàng, bảo nàng không được phép rời khỏi ta.

—-

“Yêu là yêu, dù người khác nhìn ta như thế nào, cũng không có gì can hệ.” Thik Thanh Y nói câu này :3

Phải nói, có bằng hữu như Tiểu Vũ cũng là may mắn của Thanh Y và Lạc Thần đi. :3