Đồ Hoa - Bất Nhượng Trần

Chương 95




================

Hàng cây tùng đứng hiên ngang kiêu hãnh trong gió lạnh, những tán lá kim màu xanh lục vẫn còn phủ đầy lớp tuyết đọng từ ngày hôm qua, tháp cầu hồn yên tĩnh đứng sừng sững phía cuối tầm nhìn.

Lâm Nhất ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu dưới bầu trời trong xanh sau trận tuyết.

Rốt cuộc đã giải thoát rồi.

Nửa năm qua anh vẫn luôn cố tình né tránh Bạch Nghiên Sơ, hay nói chính xác là né tránh Trác Vân luôn hiện ra như hình với bóng bên cạnh Bạch Nghiên Sơ. Nhưng giờ phút này, ở ngay nơi Trác Vân nên xuất hiện nhất mà bà vẫn không mảy may hiện ra.

Ngoại trừ tiếng người nói chuyện ở cách đó không xa, bên tai anh chỉ còn lại tiếng tuyết rào rạt rơi xuống từ những cành cây dưới gió đông.

Bạch Nghiên Sơ không nói tiếp mà nhìn ra phía sau Lâm Thâm, anh ta cũng quay đầu nhìn lại, trông thấy Lâm Nhất đang chậm rãi đi về hướng này.

Hàn Thi Ngữ trao đổi một ánh mắt khó xử với Lâm Thâm.

Lâm Thâm nhíu mày ra lệnh: "Em về chỗ cũ đi."

"Em có chuyện phải nói với anh ta." Lâm Nhất nhét hai tay vào túi, bình tĩnh nhìn về phía cuối hàng bia mộ, "Anh và chị dâu chờ em một lát nhé, mười phút thôi."

Lâm Thâm đứng chen giữa hai người, không có ý định xê dịch: "Có gì cứ nói thẳng đi."

Lâm Nhất cúi đầu cười: "Anh, chút tín nhiệm này mà anh cũng không cho em sao?" Anh đưa mắt về di ảnh Trác Vân trên bia mộ, nhún vai, "Trước mặt mẹ, có thể làm gì được chứ?"



Lâm Thâm biết lòng anh rất quật cường, tuy còn chút lo lắng nhưng cũng không ngoan cố nữa. Anh ta quay đầu nhìn Bạch Nghiên Sơ, dùng ngữ khí cảnh cáo nhắc nhở: "Mười phút thôi đấy."

Lâm Nhất cong lưng vuốt ve lên tấm bia đá hoa cương màu đen, đầu ngón tay không dính phải một hạt bụi nào.

Lâm Thâm đi khuất rồi Bạch Nghiên Sơ ngược lại có vẻ hơi câu nệ, anh ta quan sát sắc mặt mệt mỏi của Lâm Nhất, cẩn thận hỏi dò: "Trông em không được ổn lắm, khó chịu chỗ nào sao?"

Phần săn sóc muộn màng này khiến Lâm Nhất thấy có chút mỉa mai.

"Đừng đến tìm tôi nữa." Anh vào thẳng vấn đề.

Bạch Nghiên Sơ im lặng một lát, lúc lên tiếng lần nữa giọng nói chợt trở nên căng thẳng: "Đã xem bức thư anh gửi cho em chưa?"

"Xem rồi."

Bạch Nghiên Sơ thử thăm dò: "Em có muốn xem thử không? Anh có mang theo nó tới đây đấy."

Lâm Nhất khe khẽ thở dài: "Chẳng lẽ anh cho rằng chỉ cần trồng một chậu hoa là có thể biến mọi chuyện trở về như ban đầu sao?"

Bạch Nghiên Sơ lập tức nói: "Anh không nghĩ như vậy."

Lâm Nhất nhìn anh ta, cười một tiếng.

"Bạch Nghiên Sơ, lời hứa hẹn của anh chỉ là một tờ giấy rách, không có bất cứ hiệu lực gì cả. Anh không chỉ hứa trồng hoa phong lữ cho tôi, còn nói sẽ cùng tôi đi xem pháo hoa, hứa sẽ bảo vệ tôi, muốn cùng tôi biểu diễn cả đời, anh đã làm được chuyện gì rồi?" Anh cụp mắt nhìn bia mộ Trác Vân, bình tĩnh nói, "Ngày còn nhỏ là tôi không hiểu chuyện. Tôi dùng dằng với anh bao nhiêu năm nay, không ai hiểu rõ hơn tôi tình cảm đơn phương không được đáp lại đau khổ đến mức nào. Giữa anh và tôi sẽ không có kết quả gì đâu, buông tha cho chính mình đi."

Bạch Nghiên Sơ lại im lặng giữa những lời chất vấn của anh.



"Hôm nay anh đến chỉ để nói là," Anh ta hít sâu một hơi, trịnh trọng nói với Lâm Nhất, "Hãy đến làm nghệ sĩ khách mời cho tour diễn của anh đi, Lâm Nhất."

Lâm Nhất kinh ngạc.

"Tháng sau anh có vài chuyến lưu diễn độc tấu piano." Bạch Nghiên Sơ nhẹ nhàng nói, "Anh chỉ mời một mình em, nếu em không tới sẽ còn mỗi mấy tiết mục solo thôi."

Lâm Nhất lấy lại tinh thần, bình thản nói: "Chúc anh solo vui vẻ."

Bạch Nghiên Sơ đoán trước được kết quả nên thấp giọng đáp một tiếng "Ừ".

Lâm Nhất cảm thấy khá ngạc nhiên, không ngờ lần này Bạch Nghiên Sơ lại bỏ cuộc nhanh như vậy.

"Lâm Nhất, anh sẽ trả giá cho sai lầm của mình." Bạch Nghiên Sơ thu lại vẻ uể oải trên mặt, nhìn Lâm Nhất dịu giọng, "Anh hy vọng em sẽ cho anh cơ hội đền bù, đừng tiếp tục xa cách từ chối anh nữa, được không?"

Cách nói chuyện của anh ta hôm nay không nhanh không chậm, thái độ không thừa không thiếu, trước sau luôn giữ khoảng cách thích hợp, khiến Lâm Nhất gần như quên mất người này từng là kẻ bị mình bức đến phát điên.

"Đúng là anh có thay đổi thật đấy nhỉ." Lâm Nhất nói.

"Nếu em nghĩ như vậy, anh cảm thấy rất vui." Cuối cùng Bạch Nghiên Sơ cũng lộ ra chút tươi cười, thở phào một hơi, "Phải cảm ơn bác sĩ Đoàn rồi."



Không ai mượn luôn đó má:)