Đồ Hoa - Bất Nhượng Trần

Chương 70




================

Thời điểm kết thúc Lâm Nhất đã mệt đến không nhấc nổi người, phần bụng dưới ướt nhẹp, toàn bộ đều là tác phẩm do bản thân tự gây ra.

"Hôm nay..." Anh dùng đầu ngón tay gãi gãi lên phần cơ lưng rắn chắc của Đoàn Triết, khàn giọng ra lệnh, "Vẫn nên về phòng ngủ phụ đi.".

||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||

Nụ hôn triền miên sau tai anh lập tức dừng lại.

"Ướt quá, nằm không thoải mái." Ga trải giường bên dưới bị mồ hôi tẩm ướt át nhăn nhúm, Lâm Nhất duỗi dài đôi chân bủn rủn ra, đổi tư thế nằm cho thoải mái, "Ngày mai thay ga trải giường mới rồi lại về ngủ."

Lời anh nói không có chủ ngữ, người nghe muốn hiểu thế nào thì hiểu.

"Ngày mốt thì sao?" Đoàn Triết hỏi.

"Ngày mốt..."

Hương gỗ đàn trắng trên người Đoàn Triết đã hơi phai nhạt, Lâm Nhất nghiêng đầu ghé vào cần cổ hắn hít ngửi thật sâu: "Tôi ngủ ở đâu thì cậu nằm ở đó."



Nụ hôn lại hạ xuống vành tai anh, Lâm Nhất thở dài một hơi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Từ đây đi sang phòng ngủ phụ, quá lạnh."

Đầu lưỡi nếm đầy vị mặn của mồ hôi, Đoàn Triết vừa hôn dọc theo cổ anh vừa hỏi: "Ngày mai anh có ra ngoài không?"

Lâm Nhất thậm chí còn lười mở mắt: "Sáng mai phải lên công ty."

"Đi thôi, tắm rửa rồi đi ngủ." Đoàn Triết vỗ vỗ eo anh.

Lâm Nhất không nhúc nhích, chỉ ném ra bốn chữ: "Tắm cho tôi đi." Giọng nói vì quá mệt mỏi mà thiếu đi vài phần lạnh lùng, nghe lên mềm mại như bông, "Lần trước cậu vệ sinh không sạch, làm bẩn hết cả quần."

Yết hầu Đoàn Triết trượt một cái, hắn biết Lâm Nhất đang nhắc đến lần bọn họ chơi trong xe, ngày hôm đó điều kiện hạn chế, đúng là hắn...

Lâm Nhất giơ chân đá hắn một cái: "Bắn sâu bao nhiêu trong lòng không biết tự tính toán sao?"

Người bên trên không có động tĩnh nhưng đồ vật còn cắm trong thân thể đã lập tức lên tinh thần. Lâm Nhất cảm giác toàn thân sắp rời ra thành từng mảnh, lại đá hắn thêm phát nữa: "Còn muốn làm?"

"Lát nữa tôi tắm cho." Đoàn Triết đè lại cái chân đang hành hung mình, nhão nhão dính dính hôn lên cổ anh, "Ga trải giường tôi cũng giặt cho."


"Ga trải giường mà cần cậu giặt à?" Lâm Nhất cạn lời, "Tôi có máy giặt."

Đoàn Triết không phản bác, ngón tay sờ đến cạnh đùi nâng chân anh lên: "Thì tôi đổi cho anh."



*

Thứ bảy là một ngày trời có nắng không gió.

Nhà của Cù Cảnh Vinh tọa lạc trong một con hẻm nhỏ trên đường vành đai thứ hai, Đoàn Triết đỗ xe vào bãi đỗ gần nhất theo định vị dẫn đường, dẫn theo Lâm Nhất cùng đi bộ tìm địa chỉ. Điểm cuối trên bảng chỉ đường là một tòa nhà xây theo lối cổ phong thanh nhã sang trọng, tường gạch xám cổng sơn đỏ, hai bên chân cửa đặt hai phiến đá hình trụ đầy dấu vết tháng năm.

Buổi tối hôm thứ ba chủ nhiệm Trần đề cử cho hắn vài vị thầy thuốc Trung y cực kỳ có tiếng, Đoàn Triết không hề chậm trễ, dùng thời gian rảnh rỗi của hai ngày sau đó liên lạc với từng người một. Vài vị trong số đó vẫn công tác tại bệnh viện chứ không mở phòng mạch tại nhà, nhưng hoàn toàn giành không được số khám bệnh; vài vị khác có mở phòng mạch tư nhưng lịch hẹn cơ bản đều phải chờ đến tận nửa năm sau.

Người được gọi là thầy Cù này còn là người khó hẹn nhất trong tất cả, khó khăn lắm mới có người nghe điện thoại thì lại được trả lời là tạm thời không nhận lịch hẹn trước.

Đoàn Triết vừa đi xuyên qua đình viện vừa đánh giá đơn giản tòa nhà này một phen. Đó là một tòa nhà xây theo kiểu tứ hợp viện, được trang hoàng khéo léo kết hợp giữa phong cách truyền thống Trung Quốc và phong cách tối giản hiện đại, có thể nhìn ra mắt thẩm mỹ của chủ nhân căn nhà đúng là không tầm thường.

Đoàn Triết lặng lẽ cười khổ, trong lòng không nhịn được bật ra hai chữ "Thảo nào", tư cách để được thầy Cù tiếp khám đúng là có tiền cũng chưa chắc mua được.

Nhân viên dẫn bọn họ bước vào sảnh chính, Cù Cảnh Vinh đã ngồi chờ sẵn bên trong. Lâm Nhất rút chồng bệnh án từ trong túi ra để thầy Cù lật xem qua một chút, sau khi ông ta đọc kỹ bệnh án giải phẫu lần đầu mới ngẩng đầu hỏi anh: "Mười lăm năm?"

Đoàn Triết ngồi xuống trước một chiếc bàn gỗ dài.

"Dạ." Lâm Nhất chìa lòng bàn tay trái ra trước mặt Cù Cảnh Vinh, "Ngày hôm đó lập tức đi phẫu thuật khâu lại."