Đồ Hoa - Bất Nhượng Trần

Chương 56




================

Thủy triều dâng lên bao phủ vùng nước cạn, cả thế giới rơi vào một vùng đen nhánh mênh mông.

Chiếc xe này đối với hai người đàn ông trưởng thành cao lớn vẫn khá chật chội, bóng tối cùng không gian khép kín khiến mỗi một tiếng thở dốc đều vô cùng rõ ràng. Lâm Nhất vươn dài tay giữ chặt lưng ghế, thử đong đưa chuyển động eo mấy cái.

"Tốt nhất cậu nên làm nhanh lên đi..." Anh sửa lại tư thế ngồi để cây gậy th*t trong cơ thể mỗi một lần ra vào sẽ vừa vặn nghiền qua nơi thoải mái nhất, vừa thở gấp vừa nói, "Lỡ bị người ta thấy được, chụp lại biển số xe... Ngày mai bác sĩ Đoàn lập tức nổi tiếng cho xem."

Toàn thân anh chỉ còn lại độc một chiếc áo len cao cổ màu trắng, rõ ràng là màu sắc tượng trưng cho thuần khiết giờ phút này lại có vẻ rất sắc tình. Hai tay Đoàn Triết bóp mông anh, từ từ nắc hông theo nhịp động tác của người bên trên: "Chẳng sao, tôi đâu có làm chuyện gì sai trái."

"Cậu chẳng hiểu biết tí gì... về miệng lưỡi dư luận cả." Sau khi quen thuộc với cảm giác xé rách căng trướng, bên trong lỗ thịt chỉ còn tê dại ngứa ngáy. Lâm Nhất rên nhẹ một tiếng, khẽ bật cười trào phúng, "Lúc những người đó trốn sau màn hình gõ bàn phím sẽ hoàn toàn không bận tâm đến cảm nhận của cậu đâu."

Động tác đưa đẩy của Đoàn Triết ngừng lại.

Lâm Nhất lại ngồi xuống càng sâu, eo lưng ưỡn thành một đường cong mê người: "Nghe nói... Địa điểm làm tình lãng mạn thứ nhất là bãi biển, thứ nhì là trong xe." Anh cúi đầu liếm hôn đôi môi mím chặt của Đoàn Triết, đầu lưỡi cuốn lên câu lấy lưỡi hắn, "Cậu biết chọn địa điểm đấy."

Đoàn Triết vươn lưỡi ra đáp lại nụ hôn này, nâng tay vuốt ve mặt anh.

Lâm Nhất vừa dùng một câu đùa nhẹ bẫng để thoát khỏi lời ám chỉ mà hắn buột miệng thốt ra trong lúc động tình.

Rõ ràng người này rất khao khát hơi ấm, nhưng lại sợ hãi bản thân sẽ bị phần ấm áp đó gây thương tích. Một khi anh nhận ra chút không xác định từ đoạn quan hệ này sẽ lập tức né tránh thật xa, dùng vỏ bọc cứng rắn vô cảm để che giấu chính mình.

Sự thờ ơ mà anh biểu hiện ra ngoài chính là thành quả kiệt xuất của việc tẩy não bản thân từ năm này qua tháng nọ, kỹ năng diễn xuất đã tập luyện thành thạo lắm rồi.

"Đoàn Triết, không được lười biếng." Lâm Nhất không lắc eo nữa mà ôm cổ, mềm người dựa lên ngực hắn, giọng nói cũng mềm mại như bông, "Tôi không muốn động đậy nữa đâu, mệt lắm."



dương v*t thô dài đột nhiên đâm vào lút cán.

"A ——" Lâm Nhất kẹp chặt đùi, bật ra một tiếng rên sảng khoái.


Đôi tay Đoàn Triết giữ cố định mông anh ép xuống dưới, nơi giao hợp giữa hai thân thể dán sát vào nhau, cánh mông trắng nõn bị véo ra vài vệt đỏ rất đáng sợ.

"Anh kêu nữa đi." Đoàn Triết yêu cầu.

"Muốn nghe tôi kêu..." Lâm Nhất nghiêng đầu, môi dán lên vành tai hắn thở dốc, "Thì cậu phải ** cho nhanh lên."

Tay Đoàn Triết trượt xuống hõm eo rồi tiếp tục hướng lên trên, luồn vào vạt áo len kiên nhẫn vuốt ve thân thể bóng loáng: "Gọi tên tôi."

Lâm Nhất bị hắn sờ mềm cả người, ngả lên vai hắn cười nhạo mấy tiếng.

"Fetish của cậu chán thật đấy, tôi có thể kêu mấy thứ càng kích thích hơn cơ..."

Cây gậy th*t trong thân thể rút ra hơn phân nửa rồi đột ngột đâm mạnh, cắm vào vị trí còn sâu hơn vừa nãy, bên tai anh quanh quẩn giọng nam trầm thấp: "Gọi tên tôi."

"Kỳ cục..." Chim to bạo lực lấp đầy mang đến khoái cảm khó lòng miêu tả, Lâm Nhất ôm chặt cổ hắn, tùy tiện thổi cả tiếng thở dốc dồn dập lẫn tiếng thều thào vào lỗ tai, "Đoàn Triết..."

Hai tay Đoàn Triết ôm chặt Lâm Nhất, tay phải nâng mông anh lên từ từ nắc hông, dương v*t chôn sâu trong con đường nhỏ hẹp dịu dàng đưa đẩy: "Gọi thêm lần nữa đi."

- --

Không gọi đúng tên ông đốc tờ mà lỡ miệng gọi tên thằng khác là to chuyện =))