Đồ Hoa - Bất Nhượng Trần

Chương 54




================

Chút độ ấm còn lại trong xe bị hơi biển ẩm lạnh từ hai người đánh bay tan tác, Đoàn Triết đóng cửa xe, đang do dự không biết có nên mở điều hòa lên không thì một bóng đen đã áp sát lại gần, che khuất chút ánh sáng vốn đã rất mờ mịt.

Lâm Nhất đẩy hắn ngồi dựa vào lưng ghế, thình lình cắn xuống môi dưới. Động tác này khiến Đoàn Triết không khỏi nhớ tới màn "tấn công bất ngờ" của Lâm Nhất ở bệnh viện Hòa An nửa năm trước.

Nhưng không giống với lần đó, hàm răng cắn lên môi hắn lần này không dùng sức, chiếc lưỡi mềm mại ló ra giữa kẽ răng liếm liếm lên vết cắn rồi tiếp tục xâm nhập vào khoang miệng, trêu chọc đầu lưỡi hắn.

Thân thể rơi vào thế bị động khiến Đoàn Triết sinh ra cảm giác khó chịu trong một nháy mắt. Hắn giơ tay giữ gáy Lâm Nhất áp xuống dưới, đầu lưỡi lập tức đảo khách thành chủ giành quyền chủ động.

Từ nhỏ đến lớn, Đoàn Triết luôn tự nhận mình là người bao dung với hầu hết các loại tính hướng, nhưng cũng chỉ giới hạn ở bao dung. Có thể khẳng định chắc chắn, trong ba mươi năm cuộc đời hắn chưa bao giờ nảy sinh ra một chút rung động tình dục đối với người cùng giới.

Nhưng chuyện xảy ra vào đêm Giáng Sinh đã làm đảo lộn tất cả.

Thậm chí hắn còn thử đi nghiệm chứng. Sau buổi hòa nhạc trở về nhà, hắn cố ý chọn một bộ AV hợp khẩu vị mở lên xem thử. Tiếng diễn viên nữ trong phim rên rỉ ngọt đến phát ngấy, thế nhưng hắn lại vô thức hồi tưởng đến một bàn tay thon dài trắng trẻo đang nắm dương v*t mình, cổ tay chuyển động lên xuống đều đặn theo tiết tấu.

Đó là một bàn tay chỉ nhìn thôi cũng biết là của nam giới, lòng bàn tay to rộng, khớp ngón tay nhô lên, móng tay cắt ngắn nhưng hình dáng tròn trịa mượt mà.

Giờ phút này, bàn tay ấy đang cách một lớp quần áo tùy ý châm lửa lên người hắn.

Lâm Nhất vừa cùng hắn hôn môi vừa sờ soạng kéo khóa quần hắn, ngón trỏ móc vào cạp quần lót đẩy xuống dưới, dương v*t hưng phấn bừng bừng được giải phóng ra ngoài.



Đoàn Triết buông bàn tay đang giam giữ gáy anh, đồng thời nhìn xuống giữa hai chân mình.

Tay trái Lâm Nhất bọc quanh phần thân cán, mặt trong ngón tay đè ép lên lỗ sáo, không đầu không đuôi hỏi: "Giữa trưa đã kiểm tra thấy chưa?"

Đoàn Triết dùng mấy tiếng thở dốc thay cho câu trả lời, dương v*t nảy lên trào ra chút dịch tuyến tiền liệt.

"Xem ra là kiểm tra rồi." Lâm Nhất khẽ cười một tiếng.

Đoàn Triết bắt đầu sinh ra một loại trực giác từ nụ cười xấu xa này, dường như sáng nay Lâm Nhất cố ý làm cho hắn xem. Thế nhưng suy nghĩ của hắn không thể trôi miên man đi quá xa —— bởi vì bàn tay đang bao lấy dương v*t hắn bắt đầu thong thả lên xuống theo nhịp điệu.

Vết chai thô ráp liên tục cọ qua đầu khấc và khe mũ, dịch nhầy không ngừng chảy ra theo tốc độ vuốt ve thấm ướt lòng bàn tay Lâm Nhất.

"Cậu đoán xem..." Lâm Nhất áp trán mình vào vành tai hắn, mỗi một câu như đang thổi hơi nóng lên cần cổ, "Lúc ấy tôi dùng ngón tay nào?"

Đoàn Triết ngẩng đầu, tiếng rên rỉ khàn khàn tràn ra từ yết hầu, eo hông vô thức ưỡn lên theo động tác trên tay Lâm Nhất.

Cây gậy thô to nổi đầy gân xanh, Lâm Nhất nghiêng đầu khẽ cắn một cái lên yết hầu hắn, tốc độ vuốt ve không hề giảm, hỏi hắn như đang mê hoặc: "Thích không? Lần trước tôi hứa sẽ dùng tay trái làm cho cậu, anh đây nói được làm được."

Tiếng thở dốc của Đoàn Triết trở nên trầm thấp dồn dập, cuối cùng đè tay anh lại trước khi dây thần kinh lý trí đứt phựt.

"Sướng thật." Hắn kéo tay Lâm Nhất ra, đặt lên tay mình xoa bóp từng ngón tay, "Nhưng so với chuyện đó, tôi càng muốn xem anh dùng nó kéo đàn hơn."

Tự tin, thoải mái, không cần che giấu cũng không hề câu nệ, Lâm Nhất khi kéo đàn cello mới thật sự là Lâm Nhất.



Lâm Nhất ngẩn người trong chớp mắt, đặt trán lên vai hắn thấp giọng bật cười.

Đoàn Triết ném áo khoác cả hai người lên hàng ghế phía trước, cởi nút quần Lâm Nhất ra, ngón tay dán lên phần bụng dưới thon gầy chui vào trong. Thân thể Lâm Nhất run lên không kiềm được, bất ngờ hô lên: "... Đoàn Triết?"

Anh đã cứng từ lâu, dịch tuyến tiền liệt chảy ra làm ướt một mảng quần lót, Đoàn Triết chỉ mới nhẹ nhàng nắm vào vuốt ve mấy cái đối phương liền dài giọng rên rỉ thành tiếng.

Đoàn Triết rút tay về, lưu loát kéo rơi cả quần lẫn giày của anh xuống. Động tác của hắn có phần thô lỗ, thậm chí Lâm Nhất chưa kịp phản ứng gì đã bị đẩy ngã xuống ghế dựa. Thân thể Đoàn Triết phủ lên người anh, bàn tay tiến vào trong quần lót nắm lấy dương v*t một lần nữa.

Từ xương cùng đến đỉnh đầu Lâm Nhất đều tê dại.

Kiểu vuốt ve không có kỹ xảo này mang đến khoái cảm vừa nguyên thủy vừa trực tiếp, anh gập đùi phải lên, chân trái run rẩy trượt ra khỏi ghế dựa. Đoàn Triết dùng một tay khác đẩy áo len của anh lên trên ngực, cúi người ngậm lấy đầu v*.

"Đừng... A..."

Trước đây phần tiền diễn của bọn họ phần lớn đều là hôn liếm mang tính trấn an, Đoàn Triết chưa bao giờ âu yếm qua dương v*t anh, cũng rất ít khi vuốt ve thân thể. Lâm Nhất không chịu nổi kiểu trên dưới cùng tấn công như thế bèn đẩy đầu hắn ra, cất giọng khàn khàn: "Đừng... Tôi bắn mất."

Đoạn Triết buông tha cho đầu ti của anh, tiếp tục hôn dọc theo tầng cơ ngực hơi mỏng xuống dưới, để lại trên làn da một vệt nước dài, lúc hôn đến bụng dưới hắn đột nhiên ngẩng đầu lên.

Lâm Nhất ý thức được hắn định làm gì nhưng đã bị cơn khoái cảm đánh cho mơ màng, chỉ biết liên tục nói "Đừng" giữa tràng rên rỉ đứt quãng.

Đoàn Triết dùng hổ khẩu bàn tay phải kẹp gốc dương v*t anh lại, lưỡi đè lên đầu khấc đang rỉ nước liếm liếm mấy cái. Rốt cuộc Lâm Nhất không nhịn nổi nữa, nắm chặt tóc hắn ưỡn eo phun ra mấy dòng tinh trắng đục.