Đồ Hoa - Bất Nhượng Trần

Chương 47




================

Tiếng chim hót cùng tiếng suối chảy qua khe núi róc rách vang vọng bên tai, Đoàn Triết sờ soạng mấy cái bên gối đầu, cầm điện thoại lên nheo mắt tắt đồng hồ báo thức. Cánh tay phải tê dại cùng tri giác toàn thân đồng loạt thức tỉnh, hơi thở ấm áp ngưa ngứa phả vào ngực khiến hắn ngẩn người trong chốc lát.

Lâm Nhất đang vùi đầu trước ngực, một tay gác lên eo, một chân móc qua đùi phải, dùng tư thế rất thân mật cuộn tròn trong lòng hắn.

Mãi đến khi đồng hồ báo thức vang lên lần thứ hai, Đoàn Triết mới dùng tay trái nhẹ nhàng nâng đầu Lâm Nhất lên thử rút cánh tay phải đang bị anh gối ra.

Chỉ mới xê dịch được khoảng mấy tấc, người trong lòng đột nhiên mở miệng.

"Đêm hôm qua cậu ngáy."

Đoàn Triết dừng động tác lại, tay trái xoa nhẹ lên gáy anh.

"Làm phiền đến anh à?" Hắn có vẻ khá áy náy, "Có thể do hôm qua tôi mệt quá."

Lâm Nhất lắc đầu cười rung bả vai, giọng nói khàn khàn hơi ngái ngủ: "Nghe giống tiếng ồn trắng, rất thôi miên."

Mái tóc đen mềm mại cọ lên cằm Đoàn Triết, cánh tay đáp bên hông nhẹ nhàng luồn vào vạt áo ngủ, mấy ngón tay khẽ vuốt qua lại dọc theo xương sống.

Đoàn Triết cúi đầu nói: "Tôi phải dậy rồi."

Nửa cánh tay Lâm Nhất chui thẳng vào áo hắn, toàn bộ bàn tay dán chặt lên cơ lưng căng chặt. Anh ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: "Không cho tôi nụ hôn chào buổi sáng sao?"

Đoàn Triết yên tĩnh nhìn anh vài giây rồi hơi cúi đầu xuống lướt nhẹ qua môi anh một cái. Đôi môi vừa khẽ chạm vào đã lập tức tách ra làm Lâm Nhất thậm chí còn không cảm nhận được độ ấm từ hắn, kinh ngạc đến không kịp phản ứng.

Bọn họ từng cởi sạch quần áo ôm nhau lăn hết ba lần giường, bây giờ lại phải nhận một cái hôn vừa chiếu lệ vừa ngây ngô như thế khiến Lâm Nhất nhướn mày lên, giở giọng trêu đùa: "Gì đây? Hôn chào buổi sáng cho trẻ con à?"



Không chờ Đoàn Triết trả lời, anh đã dùng đùi phải chặn cẳng chân hắn lại, tay phải một đường vươn ra khỏi áo ngủ dùng sức giữ gáy. Cảm giác bị khống chế rất không dễ chịu, vì thế Đoàn Triết theo phản xạ ngửa đầu ra sau một chút.

Mặt Lâm Nhất tiếp tục đuổi theo, cánh môi mềm mại chạm vào môi hắn, nhỏ giọng thì thầm: "Để anh đây dạy cho."

Thân thể anh thoang thoảng mùi bạch xạ hương vấn vít, Đoàn Triết biết đây là mùi sữa tắm anh hay dùng. Những lúc toàn thân anh đẫm mồ hôi, mùi thơm sẽ theo mồ hôi cùng nhau tiết ra khiến toàn bộ không gian lấp đầy một thứ không khí mờ ám.

Đoàn Triết nhíu mày.

Đầu lưỡi Lâm Nhất ngang ngược xông vào, anh rất không hài lòng vì khớp hàm đang nghiến chặt của Đoàn Triết nên tàn nhẫn cắn vào môi dưới một cái, dùng giọng điệu ra lệnh: "Mở miệng ra."

Sức lực giữa hai hàm răng mới buông lỏng một chút, đầu lưỡi kia lập tức xâm nhập khoang miệng, nhưng cũng chỉ thô lỗ được vài giây —— Đoàn Triết nhanh chóng đoạt lại quyền chủ động, mút lấy lưỡi anh, xoay người đè anh dưới thân mình.

Một tay hắn giữ mặt Lâm Nhất hôn cho anh không kịp thở, tay còn lại luồn ra sau lưng áp thân thể anh hướng vào trong lòng mình. Mãi đến khi Lâm Nhất rên lên vài tiếng vì hít thở không thông, Đoàn Triết mới ngẩng đầu lên, kết thúc nụ hôn gần như mất khống chế này.

"Học hỏi nhanh lắm." Lâm Nhất hít thở sâu, vừa thở vừa bật cười.

Đoàn Triết cụp mắt nhìn cánh môi ướt át đỏ bừng vì bị hôn của anh, khàn giọng: "Tôi phải đi bệnh viện."

"Đi đi." Lâm Nhất rút tay ra khỏi áo ngủ hắn, lau sơ nước bọt dính trên khóe môi đồng thời đổi sắc mặt nghiêm túc trở lại, "Trị bệnh cứu người là chuyện không thể chậm trễ."

Đoàn Triết dựa vào người anh một chút để lấy lại nhịp thở, chờ cho dục vọng hạ xuống một chút mới đứng lên rời giường.

Lâm Nhất lại không có ý định dậy ngay, một lần nữa mò chăn phủ lên trên người, chỉ lộ cái đầu ra ngoài.

"Anh muốn ngủ thêm à?" Đây là lần đầu tiên Đoàn Triết thấy anh ngủ nướng bèn tò mò đứng bên mép giường không đi.

"Ừm..." Lâm Nhất nghiêng người nằm lệch về một bên giường, nhắm hai mắt lại lẩm bẩm, "Có lẽ do tôi cũng quá mệt mỏi."