Đồ Hoa - Bất Nhượng Trần

Chương 3




Đoàn Triết nhìn thứ trong tay mình, bất đắc dĩ bật cười.

Hắn đứng dậy ném điếu thuốc vào thùng rác, phủi sạch tàn thuốc dính trên tay rồi mang tai nghe vào lại. Vốn dĩ hắn không ôm quá nhiều hy vọng với cuộc hội thoại ngày hôm nay, tình trạng tinh thần của Lâm Nhất hắn có biết chút ít, trò chuyện không thuận lợi mới là bình thường.

Hắn đứng bên hồ hoa sen nhắn tin WeChat cho Kỷ Xuân Sơn hỏi thăm một chút tình huống của Thẩm Hòe Tự, trong thời gian chờ đợi thì tiếp tục bấm vào ứng dụng nghe nhạc.

Danh sách phát nhạc của hắn phân liệt một cách rất đơn thuần, một nửa là các ca khúc trong anime, phần còn lại là biểu diễn cello. Điều không giống bình thường chính là, người biểu diễn những bản nhạc cello này không phải một vị nghệ sĩ nổi tiếng nào, mà chỉ là một nhạc công thần bí trên internet.

Lần đầu tiên nghe cô ấy biểu diễn, Đoàn Triết đã lập tức hoảng hốt —— phong cách của cô khiến hắn nhớ đến một người từng là bệnh nhân của mình.

Avatar của người này là một cái khung thuần trắng, nghệ danh cũng là một từ mượn của nước ngoài. Đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào hàm trên, đôi môi khẽ khép vào rồi mở ra, Đoàn Triết theo thói quen phát âm từ này bằng tiếng Nhật —— あだばな (Adabana).

Cái tên thật ra có chút hương vị bi quan, ý nghĩa của nó là: Loại hoa sẽ không kết trái.

Dù lúc nở rộ có rực rỡ long trọng đến thế nào, sau khi héo tàn sẽ không để lại chút dấu vết chứng minh bản thân từng tồn tại.

Fan của cô gái này không nhiều lắm nhưng cực kỳ trung thành, mặc kệ các fan bới móc kiểu gì, người ta vẫn hoàn toàn không thể tìm thấy bất kỳ tin tức nào về cô trên internet.

Đoàn Triết bấm mở trang chủ của cô lên lướt xem vài bài đăng mới nhất. Tài khoản tên "Đồ Hoa" này đã offline hơn ba tháng.

Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, hắn cất điện thoại vào túi rồi nhấc chân đi về hướng khu khám bệnh, chưa được mấy bước lại dừng chân, móc điện thoại ra gọi một cuộc cho Kỷ Xuân Sơn.

*

Lâm Nhất dừng lại trước khu phòng bệnh. Trước cửa tòa nhà là một bóng dáng quen thuộc, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra.

Thật ra không phải anh muốn trốn tránh Bạch Nghiên Sơ, chỉ là quá lười đối phó.

Anh và Bạch Nghiên Sơ đã quen biết nhau hai mươi sáu năm, trước kia hai người là hàng xóm. Bạch Nghiên Sơ bằng tuổi anh trai Lâm Thâm của anh, lớn hơn anh ba tuổi. Hai người bọn họ cùng học một trường tiểu học rồi học âm nhạc chung một trung tâm nghệ thuật, Lâm Nhất học đàn cello, Bạch Nghiên Sơ học dương cầm.

Bạch Nghiên Sơ đối xử với anh tốt không kém gì Lâm Thâm, rất nhiều ký ức vui vẻ liên quan đến Bạch Nghiên Sơ cứ thế lần lượt hiện lên gần như chỉ trong nháy mắt.

Ở thời điểm cha mẹ anh ly hôn bị người ta gièm pha ầm ĩ nhất.

Ở thời điểm cảm xúc của mẹ anh suy sụp đến mức anh không dám về nhà.

Ở thời điểm anh uể oải tinh thần đến mức mất cả động lực cử động.

Chỉ tiếc lòng tốt mà Bạch Nghiên Sơ trao cho không phải là loại tình cảm mà Lâm Nhất mong đợi. Bạch Nghiên Sơ là một gã trai thẳng, lại còn là loại trai thẳng rất được các cô gái yêu thích. Từ ngày hai nhà còn là hàng xóm, Lâm Nhất từng phá đám kha khá hoa đào của Bạch Nghiên Sơ. Đương nhiên, đến cuối cùng anh luôn vì thế mà chịu quả báo.

Thôi được rồi, giờ phút này Lâm Nhất phải thừa nhận, đúng là anh đang trốn tránh Bạch Nghiên Sơ.

Thế nhưng lần này ông trời không cho anh cơ hội lùi bước, chưa gì mà Bạch Nghiên Sơ đã sải bước đến gần.

"Trùng hợp thế." Lâm Nhất giữ tư thế đứng thoải mái, cất tiếng chào hỏi anh ta, "Anh cũng đến đây khám bệnh à?"

Tầm mắt anh thản nhiên xẹt qua gò má bên trái của Bạch Nghiên Sơ, trên đó vẫn còn một vết bầm tím chưa hoàn toàn tiêu biến. Xem ra mấy cú đấm của Kỷ Xuân Sơn thật sự tàn nhẫn, một tuần trôi qua rồi mà trên mặt người này vẫn đậm màu như cũ.

Bạch Nghiên Sơ nhào đến trước mặt anh, chân mày nhíu chặt: "Em không chịu tiếp điện thoại, anh đành phải đến đây tìm em."

"Ồ, anh có việc gì sao?" Lâm Nhất hỏi.

Bạch Nghiên Sơ cũng hỏi: "Em đã khá hơn chưa?"

Lâm Nhất mở tay ra, hiếu kỳ cao giọng: "Trông tôi có chỗ nào không khỏe à?"

Bạch Nghiên Sơ dừng một chút mới nói: "Anh không ngờ em lại bị bệnh nghiêm trọng như thế."

"Bái bai, giờ nghỉ trưa của tôi hết rồi." Lâm Nhất không có hứng thú nói nhảm, lập tức tránh qua một bên đi thẳng về phía trước.

Bạch Nghiên Sơ đột nhiên cất bước nhanh hơn, bất ngờ túm chặt cánh tay anh lại.

Dáng vẻ muốn cứu mà không kịp của anh ta chỉ khiến Lâm Nhất cảm thấy cực kỳ buồn cười, anh liếc xéo mấy ngón tay trắng bệch của Bạch Nghiên Sơ, không hề khách khí hỏi: "Muốn làm gì?"

Bạch Nghiên Sơ im lặng một lát mới thấp giọng: "Đeo cái này lên."

Nụ cười trên mặt Lâm Nhất vỡ nát chỉ trong một giây. Bạch Nghiên Sơ lấy từ trong túi quần ra một chiếc vòng tay thể thao điện tử đeo lên cổ tay trái của anh, giống như chiếc băng tay thể thao ngày trước.

Thế giới lơ lửng trên bầu trời ầm ầm rơi xuống đất.

"Buông tay ra." Lâm Nhất lạnh giọng.