Đồ Hoa - Bất Nhượng Trần

Chương 20




Năm Trác Vân kiện tụng ly hôn với Lâm Húc Bình, Lâm Nhất chín tuổi, Bạch Nghiên Sơ mười hai tuổi.

Vóc dáng Lâm Nhất cao lớn hơn những đứa bé cùng tuổi, khi đó đang dùng loại đàn cello 3/4. Nhưng đối với một đứa trẻ mới chín tuổi, đàn cello 3/4 vẫn được xem như một con quái vật khổng lồ. Trước khi anh thay sang loại đàn 4/4 cho người trưởng thành, cây đàn kia vẫn luôn do Bạch Nghiên Sơ lớn hơn anh ba tuổi vác thay cho.

Lâm Húc Bình nhanh chóng dọn ra khỏi nhà cũ của bọn họ, từ ngày đó Trác Vân thường xuyên lên cơn gián đoạn, bà không thể khống chế ham muốn phá hủy mọi thứ của chính mình nên đập vỡ toàn bộ nhạc cụ trong nhà. Lâm Nhất đành phải giấu đàn cello của mình bên nhà Bạch Nghiên Sơ.

Sau khi Lâm Thâm chuyển vào ký túc xá trường trung học cơ sở, mỗi khi cảm xúc của Trác Vân mất khống chế, Bạch Nghiên Sơ đều đợi ở nhà Lâm Nhất đến tận khuya, đôi khi Lâm Nhất dứt khoát chạy luôn sang nhà anh ta ở nhờ.

Mối quan hệ thân thiết đó kéo dài cho đến ngày Bạch Nghiên Sơ quen người bạn gái đầu tiên, hơn nữa còn phát hiện ra tâm tư dị thường Lâm Nhất dành cho mình. Đó là một loại tâm tư sâu kín vượt xa tình cảm mà anh em bình thường nên có.

Kể từ giây phút đó, hết thảy mọi việc đã bất ngờ rẽ hướng.

Lâm Nhất dần dần lộ rõ dục vọng chiếm hữu cực đoan khiến Bạch Nghiên Sơ tránh xa anh hơn trước. Đôi khi Bạch Nghiên Sơ cố tình cùng bạn gái xuất hiện trước mặt Lâm Nhất để bày tỏ thái độ thẳng thừng, nhưng làm vậy chỉ càng khiến Lâm Nhất thêm cố chấp.

Khi đó anh không hề ý thức được mình đang mang bệnh, cũng không rõ hành vi của mình thật ra đã chịu ảnh hưởng rất nhiều từ bệnh tật. Nỗi đau khổ và đấu tranh tâm lý của anh không được ai thấu hiểu.

Anh chỉ cảm thấy mình bị phản bội.

*

Không phải Đồ Hoa không khao khát được thấu hiểu, chỉ là chưa từng được ai chân chính thấu hiểu.

Đoàn Triết nhận rõ sự thật này từ nụ hôn ấm áp và nước mắt lạnh lẽo của Lâm Nhất.

Sau khi ánh mắt quen dần với bóng tối, Đoàn Triết có thể thấy rõ từng nét cau mày, đôi mắt khép hờ và hàng lông mi đang rung động của anh. Hắn phủ bàn tay lên gò má ướt át của Lâm Nhất, áp trán vào trán anh khẽ gọi: "Lâm Nhất."

Đôi môi Lâm Nhất lại đuổi theo cùng với đầu lưỡi ngang ngược xâm lấn, giữa nụ hôn này Đoàn Triết nếm được vị nước mắt của Lâm Nhất và mùi máu của chính mình.

"Lâm Nhất." Đoàn Triết lại lùi mặt ra một chút.

"Suỵt..." Lâm Nhất đẩy hắn về phía trước, dán vào môi hắn thì thầm, "Đừng lên tiếng."

Đoàn Triết không nói nữa, hắn bị anh đẩy xuống giường. Lâm Nhất lại ghé vào trước ngực hắn bật cười một tiếng.

"Quên mất... tôi có gay-dar mà." Nước mắt trên mặt Lâm Nhất vẫn chưa khô mà đã cười rung cả vai, "Bác sĩ Đoàn là trai thẳng."

Anh lật người nằm ngửa bên cạnh hắn, đôi mắt trống rỗng dừng trên trần nhà màu xám trắng, ngữ khí trở nên lạnh nhạt dị thường: "Cậu đi đi, hôm nay tôi không để bụng mấy lời kể chuyện đêm khuya của cậu đâu."

Đoàn Triết ngồi dậy rồi đứng lên rời khỏi giường.

"Đừng gọi tôi là bác sĩ Đoàn." Hắn đi đến bên cạnh bàn TV lại quay về, đứng trước mặt Lâm Nhất cúi đầu nhìn anh, "Lâm Nhất, anh cho là tôi đang đùa với anh đấy hả?"

Lâm Nhất di chuyển ánh mắt xuống dưới, thấy rõ vật nằm trong tay hắn.

"Tôi nói muốn giúp anh không phải là đang trưng cầu ý kiến." Đoàn Triết gỡ bao bì chai gel bôi trơn ra ném lên giường, "Nhưng chuyện này, tôi cho anh cơ hội từ chối."

Lâm Nhất sững người vài giây, cuối cùng nhắm mắt mỉm cười. Anh xê dịch thân thể một chút lên đầu giường, giơ tay phải lên gỡ chiếc nút áo đầu tiên.

Đoàn Triết hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt rồi buông ra, nhấc chân đi trên giường. Hắn cởi từng cái nút áo của Lâm Nhất, nhìn anh thấp giọng hỏi: "Có sợ đau không?"

Lâm Nhất không mở mắt, chỉ lười biếng đáp: "Sợ chứ."