Đồ Hoa - Bất Nhượng Trần

Chương 137: Ngoại truyện 1




===========================

Những đóa sen hồng cao thấp đan xen chen chúc giữa thảm lá xanh vô tận, từ bầu không khí nóng bức có thể ngửi được chút hương thơm thoang thoảng.

Mấy trận mưa rào liên tục đã hạ bớt nhiệt độ cho mùa hè tháng bảy, cũng khiến giấc ngủ trưa có thể xem như thoải mái. Đoàn Triết duỗi hai tay, nằm dài trên băng ghế cạnh ao hoa sen sảng khoái vươn vai.

Cổ tay trái hắn đột nhiên rung nhẹ một tiếng.

Đoàn Triết móc điện thoại trong túi quần ra, ấn giữ phím số 1 trên bàn phím rồi tranh thủ ngáp dài trong khi chờ kết nối cuộc gọi.

"Em đang làm gì đấy?" Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.

"Lát nữa phải vào phòng khám." Đoàn Triết ngả người ra phía sau, thuận tiện gác một tay lên lưng ghế, "Có gì không?"

"Không có gì."

Ngữ khí Lâm Nhất lại chẳng giống "không có gì" thật.

Anh im lặng vài giây trong điện thoại mới chần chừ mở miệng: "Báo cho em chuyện này này."

"Chuyện gì?"

"Chắc phải đến tối anh mới trở về được."

Đoàn Triết bâng quơ "Ừ" một tiếng. Sáng nay chính Lâm Nhất đã chỉ non hẹn biển thề rằng đến chiều là xong việc rồi, nhưng bản thân hắn lại biết rất rõ, một khi đối phương thu âm không thuận lợi thì kéo dài đến tối muộn là chuyện như cơm bữa.

May mà hắn đã có chuẩn bị từ sớm, bữa tối ở nhà hàng cũng đặt lịch tận 8 giờ 30.

"Mấy giờ anh về?" Đoàn Triết hỏi.

Lâm Nhất nhẩm tính trong bụng một chút, với đà này có lẽ sẽ được về nhà trước 0 giờ, vì thế đáp: "Chắc phải sau 10 giờ."

Đoàn Triết lập tức ngồi thẳng dậy.

"Mấy giờ?"

Tông giọng đột ngột cao thêm mấy bậc khiến con chim vàng anh vô tội đang đậu trên cành cây gần đó hoảng hốt vỗ cánh phành phạch bay đi.

Ngày 17 tháng 7 năm 2023 chỉ là một ngày thứ hai cực kỳ bình thường, nhưng đối với Đoàn Triết mà nói lại là một ngày mang ý nghĩa cực kỳ trọng đại.

Hôm nay là sinh nhật Lâm Nhất.

Hắn đã đặt lịch hẹn bữa tối ở nhà hàng, còn đặc biệt chuẩn bị một phần quà sinh nhật...

Kết quả lại bị chính anh Lâm công-lên-việc-xuống tuyệt tình cho leo cây.

*

Kim đồng hồ sắp nhảy qua 0 giờ, khóa điện tử ngoài cửa mới vang lên một tiếng "Tích" rõ to.



Đoàn Triết ngẩng đầu nhìn về hướng huyền quan, hôm nay Lâm Nhất mặc một bộ âu phục thoải mái màu xanh xám trông rất đắt tiền, kiểu dáng cắt may riêng làm nổi bật tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, chất vải rủ còn có hiệu ứng bóng mờ dưới ánh sáng.

Diện mạo anh vốn không có tính công kích, ăn mặc phục sức kiểu này càng khiến đường nét khuôn mặt mềm mại lên thêm.

Đoàn Triết khó khăn dời ánh mắt về lại màn hình laptop đang bật của mình.

Lâm Nhất đặt chiếc túi trong tay lên tủ huyền quan, vừa cởi giày vừa hỏi: "Đã ăn tối chưa? Anh có mang bánh ngọt về đây này."

Đoàn Triết đáp nhàn nhạt: "Ăn rồi."

Bánh ngọt? Làm như người ta không mua bánh ngọt.

Hắn đã phải cẩn thận chọn lựa cửa tiệm chuyên nhận đặt làm bánh theo yêu cầu để làm ra một chiếc bánh sinh nhật vừa ý dựa trên nguyên mẫu cây đàn cello của Lâm Nhất.

Lúc này đối phương cũng đã chú ý đến hộp đựng chiếc bánh siêu to đặt trên mặt bàn trà. Lâm Nhất cong môi tiến đến sô pha ngồi xuống cạnh Đoàn Triết, nhẹ nhàng giải thích: "Cũng phải đến trưa nay anh mới biết tin công ty tổ chức tiệc sinh nhật bất ngờ cho mình, chẳng ai nói trước tiếng nào cả."

Đoàn Triết mặt mày vô cảm "À" một tiếng.

Bất ngờ? Làm như người ta không chuẩn bị bất ngờ.

Để chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, Đoàn Triết đã phải lên kế hoạch từ tận một tháng trước.

"Quan trọng là mấy người đó còn bật cả livestream nữa." Lâm Nhất tiếp tục nói, "Cho nên anh không từ chối được."

Lúc này Đoàn Triết đến nói cũng lười không muốn nói.

Livestream? Đương nhiên là hắn có xem, còn lấy cả acc clone spam cho leo top luôn kia kìa.

Thấy ánh mắt hắn nhìn vào màn hình máy tính chăm chú dị thường, Lâm Nhất cũng liếc qua xem thử, vừa kéo lỏng cà vạt vừa hỏi: "Đang xem gì thế?"

Đoàn Triết lơ đãng đáp: "Đang học tập."

Lâm Nhất: "..."

Rõ ràng đang xem hoạt hình mà.

Thế nhưng dáng vẻ đối phương mất hứng trông lại cực kỳ gợi cảm, Lâm Nhất gác cằm lên vai hắn, trầm ngâm hỏi: "Học cái gì cơ?"

"Học cách..." Thái độ Đoàn Triết nghiêm trang hẳn lên, "Làm sao cân bằng mối quan hệ giữa sự nghiệp và hạnh phúc gia đình."

Lâm Nhất: "..."

Anh kéo mặt Đoàn Triết, bắt hắn phải nhìn thẳng vào mình.

"Đoàn Triết." Lâm Nhất cũng nghiêm túc nói, "Anh khuyến cáo em nên một vừa hai phải thôi."

Đoàn Triết bỗng dưng nhíu chặt mày, nghiêng người về phía trước: "Anh còn uống cả rượu?"



Lâm Nhất theo phản xạ trốn ra sau: "Chỉ uống có một ngụm."

Hơi cồn nồng nặc phả ra khiến sắc mặt bác sĩ Đoàn càng kém tợn.

"Một ngụm?"

Thấy ngọn núi lửa phẫn nộ có xu hướng lập tức phun trào, Lâm Nhất vội vàng nói sang chuyện khác: "Quà sinh nhật của anh đâu?"

Nhưng câu hỏi này lại như châm thêm dầu vào lửa.

Đoàn Triết tức mà không biết xả vào đâu, hắn liếc xuống mặt đồng hồ điện tử trên cổ tay, lạnh lùng nói: "Sinh nhật qua rồi còn quà cáp làm gì nữa."

Lâm Nhất cố chấp thò tay vào túi quần hắn: "Giấu ở đâu?"

"Đừng sờ lung tung." Bác sĩ Đoàn vẫn lù lù bất động, "Không có gì hết."

Quỷ mới tin.

Ánh mắt Lâm Nhất đảo quanh một vòng phòng khách, cuối cùng nhìn về hướng chiếc túi xách đi làm Đoàn Triết đặt trên tủ huyền quan. Anh vừa chớm muốn đứng dậy đã bị hắn túm tay kéo về.

Lâm Nhất nhìn hắn vài giây, khóe môi cong lên thành một nụ cười xảo quyệt: "Em định làm gì đấy?"

Đoàn Triết cũng hỏi: "Còn anh định làm gì?"

"Chả làm gì hết." Lâm Nhất cười hỏi, "Em hoảng rồi à?"

Đoàn Triết nuốt nước bọt.

Lâm Nhất nghiêng đầu, vỗ vỗ mu bàn tay hắn: "Buông ra nào."

Đương nhiên Đoàn Triết không chịu buông tay.

Lâm Nhất không muốn lằng nhằng vô nghĩa bèn cúi xuống gỡ từng ngón tay hắn ra khỏi tay mình. Nhưng chỉ vừa gỡ đến ngón thứ hai, đột nhiên cả hai cổ tay anh đã bị hắn giữ chặt.

Dải cà vạt vừa đặt dưới ghế sô pha cũng lập tức quấn lên ——

Bác sĩ Đoàn thực hiện động tác cực kỳ lưu loát trơn tru, chỉ tốn vài giây đã thành công trói chặt người ta ấn xuống ghế.

Lâm Nhất mất mấy nhịp mới hoàn hồn trở lại, ngửa mặt lên nhẹ nhàng thở dốc: "Nói thật đi, em..."

Ánh mắt anh tinh tế miêu tả đường nét ngũ quan người trước mắt, men say làm nụ cười trên mặt thêm phần ngả ngớn: "Đã muốn trói anh như thế này lâu rồi đúng không?"



Lời tác giả:

Vốn muốn đăng hết trong 1 chương luôn, nhưng tôi đã đánh giá cao tốc độ tay của bản thân quá ròi, lại không muốn để các chị em đang hóng《 Lạc Hỏa 》phải chờ quá lâu nên đành chia làm 2 chương vậy.

Đợi tôi đăng thêm mấy chương truyện mới rồi quay lại gõ cho xong quả ngoại truyện (play) sinh (trói) nhật (tay) này sau nhe.