Đồ Hâm, Nghe Lời Anh Được Không?

Chương 20




Chiếc xe nó đã đâm vào hàng gào chắn của trường đua làm ai cũng hoản loạn hình như ai đó đã bắn sũng vào bánh xe.. chiếc xe nó bốc khói chẳng ai dám bước lại chỉ trừ bọn hắn đang lao ra để cứu nó.. hắn đã chạy đến cửa xe.. mở cửa xe ra.. khuôn mặt nó bị úp vào vô lăng.. trên đầu có một thứ chất lỏng màu đỏ chảy xuống

- Jin.. Jin em tỉnh lại đi - hắn như xốc bế nó ra khỏi đó

- Jin.. Jin.. ai đó gọi cấp cứu mau lên..- hắn để nó xuống vì nếu càng chạy máu càng tuôn ra

Hắn cùng nó đến bệnh viện.. cứ nhìn nó nằm đau ở đó mà chẳng làm được gì.. Đến bệnh viện bọn anh cậu đã đợi sẵn ở đó.. nó được chuyển vào phòng cấp cứu.. mặt cô và nhỏ như trắng bệch dựa vào vai anh và cậu

- Ai đã gây ra chuyện này chứ? - cậu đấm mạnh vào tường

- Tao đã kêu người điều tra rồi.. tụi bây cứ bình tĩnh đi - anh vỗ nhẹ vai cậu

-.... - hắn nãy giờ cứ mãi im lặng nên không khí bỗng chốc cũng chầm xuống

Thời gian cấp cứu kéo dài đến tận 5 tiếng đồng hồ.. các bác sĩ y tá chạy toán loạn.. cuối cùng đèn phòng cấp cứu đã tắt.. bác sĩ bước ra

- Bác sĩ.. tình hình sao rồi ạ? - cả bọn chạy lại

- Mọi người hãy bình tĩnh nghe tôi nói.. Bệnh nhân hiện đã qua cơn nguy kịch nhưng do mất máu quá nhiều nên còn đang hôn mê... - bác sĩ lắc đầu rồi nói

- Khi nào cô ấy mới tỉnh lại? - hắn hỏi

- Cũng không biết được.. việc này phải phụ thuộc vào ý chí của cô ấy và gia đình.. mọi người nên kể lại nhiều kỉ niệm để kích thích não hoạt động.. cũng là động lực giúp cô ấy có thể tỉnh dậy sớm đấy.. giờ mọi người có thể vào thăm bệnh nhân.. nhưng đừng ở quá lâu tránh làm phiền cô ấy - bác sĩ

- Vâng.. cám ơn bác sĩ - cúi chào bác sĩ rồi cả bọn đi vào phòng thăm bệnh

Căn phòng chứa sự yên tỉnh, người con gái với khuôn mặt tựa như thiên thần ấy đang nhắm mắt ngủ một giấc không biết lúc nào sẽ tỉnh dậy.. Cô bước đến vuốt tóc nó.. mọi người chẳng ai có thể nói nên lời nào.. Bỗng bên ngoài một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào..........

- Ba mẹ tới rồi à - cậu và cô chào ba mẹ của nó

- Chúng cháu chào hai bác ạ - cả bọn còn lại chào.. hai người nhìn bọn họ rồi gật đầu

Mẹ nó bước đến ngồi bên cạnh nó.. bà nhìn đứa con gái bà nuôi nấng cưng chiều như vậy nhưng sao giờ nó chỉ nằm đó mỗi vết thương trên người nó là từng mũi đao đâm chậm vào tim bà.. nước mắt bà tuôn rơi.. cô bước lại an ủi mẹ nó

- Chuyện gì đã xảy ra với con bé nhà ta vậy? - ba nó bình tĩnh hỏi

- Chuyện là............... - cậu kể lại mọi chuyện cho ba nó nghe

- Ta cám ơn các cháu đã đưa nó đến bệnh viện.. mà Ken này con có biết ai đã gây ra chuyện này không? - ba nó trầm xuống

- Con đang cho người điều tra rồi ạ.. ba đừng lo lắng - cậu nói

- Ba mẹ về nhà nghỉ ngơi đi.. ở đây có bọn con chăm sóc cho Thanh được rồi - cô đỡ mẹ nó dậy

- Vậy làm phiền hai con và các cháu nhé.. Mình về thôi bà - cô nói ba nó cũng yên tâm phần nào.. đỡ vợ mình về nhà

Ba mẹ nó bước ra khỏi phòng.. cô cũng bảo mọi người về nhà điều tra chuyện của nó đi.. còn cái tên cứng đầu kia thì cứ ngồi lì ở đó chẳng chịu nhúc nhích

- Này Long về nhà nghỉ ngơi đi.. con Thanh có tụi tao lo rồi - cô bước đến nói với hắn

- Không tao muốn đợi cô ấy tỉnh dậy - đôi mắt hắn chỉ biết nhìn chằm chằm vào chiếc giường nơi người con gái hăn yêu đang hôn mê

- Mày nhìn người mày coi toàn là máu.. mày muốn Thanh nó tỉnh dậy để thấy bộ dạng thảm hại này của mày hả? - từ năm cấp hai đến giờ thì cô đã chửi hắn lần này là lần thứ hai

Đúng vậy trên người hắn cái áo sơ mi trắng đó giờ đã bị nhuộm đỏ bởi máu của nó.. không thể để nó nhìn thấy bộ mặt này của hắn.. Hắn nghe lời cô và cậu mà về nhà tắm rửa sạch sẽ nghỉ ngơi và vào lại với nó.. Hắn vừa bước ra khỏi bệnh viện

- Định giả vờ đến lúc nào hả con kia? - có quay qua nhìn nó

- Mày biết hả? - nó từ từ mở mắt ra

- Mày nghĩ bọn tao làm bạn với mày mười mấy năm nhìn mặt mày đoán không ra chắc - cậu ngồi trên sofa nói

Cô đỡ con bạn ngồi dậy.. ngồi cạnh gọt trái cây cho nó ăn

- Mày định cứ như vậy với thằng Long sao? - cậu hỏi

- Tao cũng chẳng biết - nó nói hờ hững

- Thôi tụi tao tôn trọng quyết định của mày - cô cậu lắc đầu nhưn biết sao đây

Căn phòng đang im lặng thì bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên cô bắt máy

- Alô tôi nghe có chuyện gì không? - Cô cầm chiếc iPhone lên

- Chị hai ơi bang xảy ra chuyện rồi - Đầu dây bên kia

- Có chuyện gì? - Cô lạnh lùng đáp

- Bang Devils gửi lời thách đấu với bang mình

- SAO?.. Được rồi chờ tôi về bang rồi tính - Cô cúp điện thoại

- Có chuyện gì sao? - nó hỏi

- Bang Devils gửi lời thách đấu với bang mình - Cô nói rồi liếc mắt nhìn cậu

- Không phải anh.. - cậu lắc đầu không biết

- Anh là Phó ban vậy tại sao anh không biết? - Cô khoanh tay nghiêm lại hỏi

- Được rồi để anh điều tra - cậu quay lưng bước ra ngoài

- Anh lo mà điều tra kỹ cho em không thì biết tay em đấy - Cô nói vọng theo