Chiếc xe môtô dừng bánh..
Đến nơi rồi.
Nó xuống xe, ngập ngừng:
- Cảm ơn!
-....
Người đó không nói gì mà lạnh lùng nổ máy đi mất.
Nó cứ nhìn theo mãi.
Có lẽ nó muốn nhìn người đó lâu hơn.
~ Tối hôm đó ~
Kai bước ra từ phòng họp, đầu quay cuồng.
Mở điện thoại lên, anh nhìn thấy tin nhắn hộp thoại từ nó.
Nhanh chóng mở ra xem...
Kai giật mình.
Anh chạy hết sức ra ngoài.
~ Một lát sau ~
Tiếng chuông phòng nó reo lên.
Nó giật bắn mình, miễn cưỡng ra mở cửa
Là Kai.
- Zen! Em có sao không?
Kai nhìn xung quanh người nó.
- Cái này....- Kai chỉ vào mông nó nơi dán đầy miếng giảm đau.
- À...sáng nay em dậy muộn, mải chạy đến trường không để ý nên ngã..Thôi anh vào nhà đi, có chuyện em muốn nói.
Kai tháo giày bước vào nhà.
Nó khóa chặt cửa.
- Anh...chiều nay em đã nhìn thấy bà ta.
- Chắc chắn chứ?
- Em không nhầm đâu, rõ ràng em đã trông thấy bà ta..bước vào một cái xe taxi. Hình như là có ai đó đã ngồi đó chờ sẵn bà ta rồi thì phải. Điệu bộ của bà ta rất vội vã.
-.......
Kai ngẫm nghĩ một lúc.
- Chẳng lẽ...
-......
- Zen em hãy ở yên nhà, đừng đi đâu, anh sẽ trở lại ngay. Nhớ khóa chặt cửa, bất cứ ai em cũng không được mở cửa.
- Anh định đi đâu?
- Anh muốn xác minh vài thứ.
Nói rồi anh chạy nhanh ra ngoài.
Lái xe đến đồn cảnh sát.
~ 10 phút sau ~
- Anh cảnh sát..tôi muốn gặp phạm nhân này.
Kai đưa anh cảnh sát một tấm hình.
- Anh là gì của bà ấy?
- Tôi là...
- Bà ta đã bỏ trốn cách đây 2 ngày.
- Bỏ trốn?? Nhưng bằng cách nào?
- 2 ngày trước, các phạm nhân được chuyển ra ngoài để chuyển đi nhà tù khác. Bà ta đã mất tích sau một lần giả vờ đau bụng.
-.......
Kai bước ra ngoài ngẫm nghĩ..
- Bà ta đã bỏ trốn 2 ngày, nhưng tại sao hôm nay Zen lại thấy bà ta mặc áo tù nhân, chẳng lẽ bà ta cố tình để Zen trông thấy?....
Mọi thứ còn là ẩn số..
Kai đau đầu suy nghĩ..
Anh vừa lái xe..vừa suy nghĩ.
Một ý nghĩ vừa lóe lên..
Anh hoảng hốt..
Đạp ga chạy thật nhanh về nhà nó....