Đồ Điên!

Chương 55-1




Nó đau đến mức không thể đứng được nữa....nó ngã xuống nền nhà.....

~ Một lúc sau ~

Nó thức dậy trong một bệnh viện....

Đúng lúc đó, bà ta mở cửa bước vào..

- Phong Phong con không sao chứ?

- Con không sao....

Vừa dứt lời....hắn cùng cô Mild, Kai chạy tới..

- Zen...cháu...thấy người như thế nào? Còn đâu không? - cô Mild lên tiếng...

- Cháu ổn...mà cô không cần phải lo cho cháu đâu.

Ánh mắt người đàn bà đó quay sang nhìn mọi người ác độc....

- Tại sao lại để cái lũ dơ bẩn này vào đây chứ? Người đâu lôi họ ra.

- Khoan đã!! Họ ở đây là vì con, mẹ không cần phải đuổi họ đâu - nó lên tiếng.

- Phong Phong.

- Mẹ ra ngòai đi.

Người phụ nữ nhìn nó đay nghiến rồi đành bước ra khỏi phòng.

- Cô ổn chứ? - lúc này hắn mới tiến lại hỏi thăm.

- Tôi khỏe.

- Zen.....cháu vừa kêu người đó là...

- Cô Mild....rồi một lúc nào đó cháu sẽ giải thích cho cô. Mọi người ngồi xuống đi...cháu cần mọi người giúp đỡ..chỉ lần này thôi...

~ Một lát sau ~

Nó cùng mọi người nói chuyện hồi lâu..

Mở cửa bước ra ngòai, chỉ có cô Mild và Kai. Hắn vẫn ở đó.

- Cô..thật sự muốn làm điều này chứ?

- Nhất định..kế họach này phải thành công...

~ 2 ngày sau ~

Sân khấu cho cuộc thi đã gần hòan thành..

Tối nay sẽ là buổi duyệt và kiểm tra cuối cùng...

9PM:

Sân khấu lúc này chỉ còn lại người đàn bà đó..

Cũng phải thôi, ngày mai là cuộc thi đã bắt đầu, bà ta phải ở lại để kiểm tra lại sân khấu lần cuối cùng....

10PM:

Công việc kiểm tra đã xong xuôi, mọi thứ đã sẵn sàng cho cuộc thi...

Người phụ nữ thu dọn đồ đạc, cầm theo túi xách bước ra ngòai...

Bỗng nhiên hắn bước vào....

Người phụ nữ khựng người.

- Chào mẹ! - hắn cười.

- Sao.....con lại ở đây?

- Chỉ là con muốn gặp mẹ thôi.

Người phụ nữ cười nhạt

- Con nên bỏ cái mặt nạ đó đi.

- Tôi nghĩ người nên bỏ là bà mới phải chứ.

- Dian....cậu đừng tưởng tôi không thể làm được gì cậu...cậu nghĩ với một chút tài mọn của cậu..có thể hạ gục tôi sao?

- Tôi không tin một mình tôi có thể hạ gục bà nhưng.....nếu cùng với mọi người thì sao?

-..........

Ánh mắt thâm độc của mụ ta lại một lần nữa nhìn thẳng vào mắt hắn....

- Sao cũng được...ta không rảnh ở đây để đôi co với con - mụ ta bước ra ngòai.

- Mẹ này.....có muốn con đưa về không?

- Không cần...

Nói rồi bà ta bước ra ngòai....

Leo lên xe...bà ta suy nghĩ...

- Cái quái gì đang xảy ra với nọ vậy....trước đây nó đâu có như thế...

Còn một mình hắn ở sân khấu thôi...Nụ cười thâm độc đó nở trên môi hắn...Liệu điều gì đang xảy ra? Liệu hắn có kế họach gì để trả thù người mẹ ghẻ thâm độc đó..?