~ Sáng hôm sau ~
Nó tỉnh dậy bước vào phòng tắm, xả nước....
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nó mặc quần áo bước ra ngòai.
- Dậy rồi à?!
- Ờ!
Bỗng nhiên, điện thoại của nó reo lên, cô Mild.
- Dì Mild cháu đây.
- Z....Zen..- tiếng cô Mild nức nở.
- Có chuyện gì hả cô?
Loạng chọang,nó chạy như bay ra ngòai khiến hắn lo lắng chạy theo.
- Này có chuyện gì vậy hả?
-.......Bà...tôi... - nó rưng rưng
- Bà cô làm sao?
- Tôi...sẽ kể với anh sau.
Nói rồi, nó với taxi..
Hắn nắm lấy tay nó..
- Đi thôi, tôi sẽ chở cô đi.
~ Lát sau ~
- Cô Mild....
- Zen...
- Bà cháu....
Cô Mild nhét vào tay nó một bức thư..
'' Gửi cháu.....
Zen này, à không bà phải gọi là Phong Phong yêu quý của ta chứ!
Chắc lúc cháu đọc lá thư này bà không còn ở bên cháu nữa....Phong Phong cháu có nhớ lúc nhỏ, khi cháu đòi một bộ sách mới không? Lúc đó cháu đòi ta suốt ngày. Kể từ ngày đó, ta làm mọi thứ để có thể đủ tiền mua cho cháu bộ sách...
Nó không dám đọc tiếp, nước mắt trên má nó cứ rơi...
Nó không tự chủ được bản thân nữa rồi, nó òa khóc....
'' Ngày mai có thể ta không ở bên cháu....nhưng hãy mạnh mẽ lên cháu gái yêu dấu của ta ạ.Tiếc là ta không thể thấy cháu những ngày cuối đời..Hãy làm theo những việc trái tim mách bảo...đừng làm điều gì trái với lương tâm.. '' Yêu cháu gái của ta.. Bà! ''- Bà ơi! Cháu xin lỗi.......
~ Một lúc sau ~
Nó ngồi một mình tĩnh lặng trong phòng..
- Zen à....ra ăn cơm thôi cháu.
- Cô Mild.....kể sự thật với cháu đi...Bà cháu....mất từ lúc nào...
-.......
- Xin cô đấy, cháu là cháu của bà mà.
- Được cô sẽ kể cho cháu.....nhưng cháu phải hứa với cô rằng đừng làm điều gì bậy bạ khi nghe được điều cô sắp kể đây.
- Cháu hứa!.
- Cháu còn nhớ ngày cháu lên thành phố tìm Dian chứ. Vào đêm hôm đó, bà cháu bỗng trở bệnh...bà không thể gọi ai được. May là đêm hôm đó cô đi ngang qua thấy đã khuya rồi mà vẫn còn bật đèn, tưởng bà còn ngủ cô định vào nhắc bà đi ngủ thì phát hiện bà trở bệnh nằm ngất trên sàn nhà..Cô đã nhanh chóng đưa bà tới bệnh viện..bác sĩ nói rằng chỉ cần trễ chút nữa là bà xảy ra chuyện. Bà đã già và không còn khỏe nữa nên bà hay trở bệnh.....Mặc dù đã dùng đủ thuốc nhưng bệnh tình của bà vẫn không thuyên giảm...Bà đã qua đời...trong cơn đau của căn bệnh...Lúc bà đi bà rất mãn nguyện không có gì là tỏ ra đau đớn cả. Cháu biết không, trong thời gian cháu không có nhà bà suốt ngày nhắc cháu ngay cả đến lúc sắp mất, bà cũng nhắc tên cháu....có lẽ bà đã mong gặp cháu đến nhường nào...
- Cô Mild...- giọng nó run run
-......
- Cô để cháu một mình được không?
- Zen à!
- Cháu xin cô hãy để cháu một mình, một lúc thôi...