Đồ Điên!

Chương 47-2




Nó ngồi trên xe của Kai... về nhà...

~ Nhà nó ~

Cầm túi hành lí nó bước thẳng vào phòng ngủ...

Bê một ít thức ăn vừa làm, Kai gõ cửa

- Zen ơi....anh có làm chút đồ ăn nè!

- Em không muốn ăn.

- Thôi mà....ra ăn đi, tòan đồ em thích thôi.

-......

- Anh biết em đang buồn vì chuyện đó nhưng đừng vì thế mà làm tổn hại đến bản thân chứ.

-....

Kai để đồ ăn ở đó, ngồi xuống

- Anh sẽ ngồi đây với em cho đến khi nào em chịu ăn thì thôi.

- Tại sao?.....

-..... Hả em nói sao?

-.....Chẳng phải anh yêu Sohy? Chẳng phải em đã từ chối tình cảm của anh mà? Thế thì tại sao anh lại cứ ở bên em..tại sao anh cứ bất chấp tất cả đếm ôm em khi em gục ngã...

-.......Vì anh yêu em..

- Nhưng anh đã yêu Sohy....anh cũng biết là em thích người khác mà. Anh không sợ mình sẽ tổn thương sao?

- Ai mà không sợ bị tổn thương. Nhưng mà được ở bên người mình yêu thì cho dù bị tổn thương gấp trăm lần thì anh cũng chịu. Đôi khi một người con trai cũng sẽ vấp ngã, ước ao một người con gái bước đi cùng mình. Để con trai mặc sức níu tay, mặc sức ôm ấp.

~ Tối hôm ấy ~

Nó mở cửa ra ngòai, cầm lấy khay thức ăn Kai đó.

Lấy cái chăn, nó đắp cho Kai....

- Cảm ơn anh đã ở bên em....

~ Sáng hôm sau ~

Tiếng nước xả xối trong nhà tắm khiến Kai thức giấc..

Nhìn thấy tấm chăn trên người, Kai khẽ cười...

- Ủa anh dậy rồi à? - nó bước ra từ nhà tắm

- Em mới tắm à.

- Dạ, - nó cười

- Zen...em không sao chứ?

- Em không sao.