Đồ Điên!

Chương 42-1: Qúa khứ




Nó ngất đi trong vô thức......

~ Mấy ngày sau ~

Nó bỗng nhiên đổ bệnh và nằm liệt giường liệt chiếu.

Những hình ảnh đó...sao nó cứ trong đầu nó hòai....Cô gái đó..sao lại giống nó đến vậy? Cô ta đang bị đâm kìa...

Tiếng hét của cô gái là nó giật mình tỉnh giấc....

Quay sang bên cạnh...đó là Kai...mắt anh thâm như mấy đêm chưa ngủ vậy.....

Đưa tay lên...định sờ vào đầu Kai thì Kai tỉnh giấc...

- Uả Zen....em tỉnh rồi hả?

-....

- Để anh đi lấy cái gì cho em ăn nha.

- Tại sao.....Anh cứ đối tốt với em thế?.....Chẳng phải..em là con cờ của 2 người sao?

- Zen.....em...biết chuyện rồi à?

-.........

Nó lạnh lùng quay đi..

- Anh xin lỗi.

-.....Em không muốn nghe...anh ra ngòai đi..

- Thực ra....

- Em đã nói là không muốn nghe anh ra ngòai đi...- nó hét lớn..

-......

Kai lặng lẽ bước ra ngòai.....Mắt nó lúc này rớm lệ...

- Tại sao mấy người lại đối xử với tôi như thế chứ? Tôi đã làm gì sai?.....

Nấp sau cánh cửa, Kai buồn bã. Phải chăng anh đã suy nghĩ điều gì đó?.....

~ 1 lúc sau ~

Kai bê tô chào vào phòng nó, nó quay đi.

- Zen..em ăn chút gì đi?

- Em không muốn ăn.

- Em còn giận anh à.

-......

- Anh xin lỗi.....

-......Chẳng phải em với anh đã kết thúc rồi sao? Tại sao anh còn đến đây làm gì?

- Anh....chúng ta, có thể bắt đầu lại từ đầu?

-..........

- Anh xin lỗi, từ đầu anh đã không muốn coi em như 1 con cờ. Anh đã luôn luôn tìm kiếm em, luôn nhớ, và......luôn luôn yêu em...Thế nên......

- Anh à, cái gì cũng đến giới hạn của nó thôi. Nếu anh còn yêu em, còn tôn trọng em thì tại sao anh lại làm thế chứ? Trong khỏang thời gian quen anh, yêu anh có lẽ, chẳng có người con gái nào như em. Ngay lúc mới bắt đầu yêu, đã nghĩ tới ngày chia cắt. Nhưng sau tất cả những gì anh và em đã có, thì cũng đến lúc rồi, mình buông tay đi… Chúng ta, rồi vẫn sẽ là những người quen. Giữa ngã tư gặp nhau vẫn đưa tay vẫy chào, miệng mỉm cười mà lòng không hề trách giận. Chỉ là, những – người – quen này đã từng bước chung một quãng đường thương nhớ. Dù có lạc nhau, có buông tay hai người đi về khác lối, ta vẫn sẽ trân quý một thuở ngày xưa.

.......