Đồ Điên!

Chương 40-2-1




~ Công viên ~

- Này.....

- Hả?

- Có muốn nắm tay không?

- Hả? Lảm nhảm gì đấy? - nó đỏ mặt

Cười mỉm, hắn cầm lấy tay nó bước đi.

- Này, thỏ hâm.

- Gì?

- Nếu sau này.....tôi không còn ở bên cô.....thì sao?

-.......

- Sao thế trả lời đi chứ.

- Chẳng sao cả, tôi sẽ vẫn sống tốt. - nó lạnh lùng đáp lại

- Ừm.....nhớ nhé.... à mà này tôi có chuyện muốn nói.

Nó giật mình.. đẩy tay hắn ra cố gắng bước nhanh. Hắn cố đuổi theo nói lớn

- Này đi chậm thôi chờ tôi với, tôi có chuyện muốn nói nè!

Nó bịt tai,

- Không muốn nghe....Tuyệt đối không nghe.....

Thì ra, trong tình yêu, chậm chân cũng là một loại tội lỗi, đúng không anh? Vì lúc thoạt nhìn thấy nhau, cũng là khi chuyện tình của người kia đã đầy tim chật chỗ. Yêu đúng người, nhưng sai lúc – phải chăng đây là cái trớ trêu người đời vẫn nói đấy ư?

Em đủ tỉnh táo để hiểu mình là người đến sau, nhưng cái vật thể biết đập ngay nơi ngực trái đôi khi vẫn muốn tham lam những điều mình lỡ lượt. Anh à hãy nghe trái tim em, nó đang đập mỗi khi nhìn thấy anh....

Nếu em dừng lại và nghe anh nói liệu em còn cơ hội để yêu anh không? Liệu em còn cơ hội để gặp anh, liệu em còn cơ hội để cười với anh 1 lần nữa. Thế nên hãy hiểu cho em anh nhé......

.........