Như vực sâu không thấy đáy, sâu không lường được.
Một lão giả trong đó cười nói: “Thiếu gia, xem ra con kiến này tức giận rồi”.
Cậu thanh niên xua tay: “Vậy thì cắt đứt tứ chi của hắn, xem hắn…”
“Hử… càng tức giận hơn đúng không? Ha ha ha ha ha!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh băng đến cùng cực: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đây là hai Võ Thánh?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Á Thánh, vẫn chưa hoàn toàn thành Thánh”.
Diệp Bắc Minh lạnh như băng nói: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngực, cho tôi mượn sức mạnh!”
“Dùng một nửa nội lực của tôi, bộc phát ra toàn bộ!”
Vèo!
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh lại chủ động đánh ra, giống như hỏa tiễn từ trên võ đài xông đến.
Giơ tay lên, kiếm khí ngưng tụ!
Con ngươi đám người đàn ông trẻ tuổi co rút kịch liệt.
Bởi vì hắn nhìn một đường kiếm khí hủy diệt chém ra trong kiếm Đoạn Long đang điên cuồng ngưng tụ!
Tim hắn như sắp nổ tung!
Diệp Bắc Minh này tới thật!
Cậu thanh niên đứng phắt dậy: “Láo xược!!!”
“Mày… dừng tay, bọn tao đến từ Côn Luân Khư!!!”
“Tao là hoàng tử một nước, mày biết ra tay với tao có ý nghĩa gì không?”
Côn Luân Khư?!!!
Võ giả tại chỗ kinh hãi.
Một vào võ giả tuổi tác khá cao lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy.
Diệp Bắc Minh thờ ơ.
Côn Luân Khư là thứ rác rưởi gì vậy?
Sư tỷ là vảy rồng của anh!
Khoảnh khắc người đàn ông trẻ tuổi này mở miệng đã là một người chết.
Quan tâm gì đến thân phận của mày!
Chỉ có một chữ, chết!
Thương Long Trảm!!!
Kiếm khí như núi lớn chém xuống!
Ầm!
Đất rung núi chuyển!
Khán đài trực tiếp biến mất, xuất hiện lỗ hổng hình chữ ‘V’ cực lớn.
Không chỉ là đoàn người của cậu thanh niên, ngay cả một vài võ giả gần đó cũng theo đó bị một kiếm xóa bỏ!
Hai Á Thánh ngay cả sóng cũng không nổi lên được.
Thời gian định cách!
Hiện trường giống như màn hình điện ảnh được nhấn tạm ngừng.