Bùm!
Thân thể Lý Kiếm Trần trong nháy mắt nổ tung, biến mất tăm.
Đến đây.
Tất cả người trong danh sách chết đều đã đền tội hết!
Chỉ còn lại điện Huyết Hồn!
Còn có ba thế lực lớn học viện Thiên Thần, cung Hạo Miểu, đế quốc Thanh Long!
Sau khi chém chết Lý Kiếm Thần, Diệp Bắc Minh quay lại trên đài võ đạo: “Sư tỷ, mục đích của em đã hoàn thành”.
Trong mắt bốn sư tỷ chỉ có Diệp Bắc Minh, bọn họ rối rít gật đầu.
Các cô đến đây vốn không phải để tham gia đại hội Võ Đạo.
Chỉ là vì lo lắng cho Diệp Bắc Minh mà thôi!
“Về nhà”.
Mấy người vừa rời đi.
Đột nhiên.
Một giọng nói không cho phép người khác hoài nghi truyền tới: “Mấy người chờ chút”.
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Bốn sư tỷ cũng dừng bước.
Soạt!
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
“Ai?”
“Ai không có mắt vậy, còn dám ngăn cản Diệp Bắc Minh?”
Chỉ thấy một thanh niên chậm rãi đứng lên từ trong một góc bình thường.
Vẻ mặt lười biếng!
Lông mày thanh tú, có chút lạnh lẽo.
Sau khi trên mặt mang theo vẻ tất cả nguyện vọng đều được thỏa mãn, biểu cảm lạnh lùng chán nản.
Dáng vẻ còn thanh tú hơn con gái: “Xem kịch hay lâu như vậy, cậu đây có chút hứng thú với các người”.
“Anh tên Diệp Bắc Minh đúng chứ?”
Cậu thanh niên hất cằm chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Nhưng bắt đầu từ bây giờ, ở bên cạnh tôi, làm người hầu đi”.
Lại nhìn bốn sư tỷ của Diệp Bắc Minh: “Còn bốn người các cô, làm người ở ấm giường cho tôi cũng không tệ”.
Mặt đẹp của Khương Như Yên trầm xuống.
Hoàng hậu Hồng Đào cười lạnh.
Mặt đẹp của Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng.
Con ngươi của Liễu Như Khanh lạnh như băng.
Diệp Bắc Minh cũng không nói gì, một luồng sát khí ngút trời, bộc phát ra từ trong cơ thể của anh!
Vù!
Mọi người khiếp sợ phát hiện, trên người Diệp Bắc Minh lại hiện lên huyết quang đỏ tanh.