Long Đạo Nhất thích thú nói: “Đó chính là bản tính con người, em gái, thực ra còn có trò thú vị hơn”.
Long Tiểu Vân hiếu kỳ: “Anh, chơi thế nào?”
Long Đạo Nhất lấy một con dao găm ném ra, đâm xuyên đùi của ông ba Lý Sùng Sơn.
“A!”
Lý Sùng Sơn kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất.
Lý Tái Hiền ngẩn người.
Long Đạo Nhất coi mạng người như cỏ rác: “Hai người các ông còn đợi cái gì, dùng dao găm giết chết đối phương đi”.
“Cuối cùng người nào còn sống, tôi sẽ thả người đó!”
Lý Tái Hiền nhìn Lý Sùng Sơn kêu thảm thiết một cái.
Cầm dao găm xông đến!
Lý Sùng Sơn kêu la thảm thiết không dứt.
Lý Tái Hiền nhìn ông ta: “Chú ba, chú cũng xuống cùng anh cả đi”.
Lý Sùng Sơn tức giận hét một tiếng: “Cút, mày đi chết đi!”
Phụt!
Ông ta dùng lực rút mạnh con dao găm cắm vào đùi ra, lao về phía Lý Tái Hiền.
Lý Tái Hiền lùi lại theo bản năng, Lý Sùng Sơn lại đâm một nhát vào bụng của ông ta.
Sau đó ôm chặt hông của Lý Tái Hiền, lộ phần lưng ra!
“A!”
Đôi mắt của Lý Tái Hiền đầy tia máu, đau đến mức khuôn mặt già co giật.
Ông ta giơ cao con dao găm, điên cuồng đâm vào lưng của Lý Sùng Sơn.
Phụt! Phụt! Phụt!
Máu thịt văng tung tóe!
Cả mảng lẫn lộn!
Lý Tái Hiền đâm đến hơn trăm nhát dao.
Sau lưng Lý Sùng Sơn chỉ còn lại xương, không còn đến một miếng thịt.
Long Tiểu Vân cười đến dậm chân: “Khà khà khà, anh, thật thú vị, đúng là thú vị quá”.
Lý Gia Hinh ngẩng đầu một cách khó khăn, nghiến răng nghiến lợi: “Các người… sẽ không được chết tử tế đâu…”
Long Tiểu Vân tỏ vẻ mặt ác độc, chỉ vào Lý Tái Hiền: “Rạch mặt cô ta cho tôi, nếu không, tôi giết ông!”
Lý Tái Hiền giống như phát điên, xông về phía Lý Gia Hinh.
Tóm chặt tóc của cô ta!
Cầm con dao găm rạch bừa bãi lên khuôn mặt của Lý Gia Hinh.
Phụt! Phụt! Phụt!
Trên khuôn mặt của Lý Gia Hinh xuất hiện mấy dấu X.