“Không… đừng… tôi có rất nhiều mỹ nữ, quyền thế…”
Phập!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời với Barth.
Giáng một cái bạt tai qua.
Trực tiếp đập chết ông ta!
“Suýt!”
Long gia hít khí lạnh, hoàn toàn bị dọa sợ đến ngốc nghếch.
Barth là một trong những người thừa kế của gia tộc Rothschild, vậy mà lại bị đập chết như vậy?
Năm mươi tỉ đô la cũng không mua được một cái mạng?
Tận năm mươi tỉ đô la đấy!
Dạ Kiêu cũng giật mạnh lông mày.
Năm mươi tỉ đô la là thế nào chứ? Thậm chí còn có thể mua được mạng của cường giả trong top hai trăm bảng xếp hạng ngầm!
Liền sau đó.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh nhìn sang Long gia: “Long gia”.
Long gia sợ đến sắp vỡ tim, giống như con chó chết.
“Cho tôi ư?”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Đồng tử của ông lão Hắc Xà trố ra: “Vãi! Đan dược cực phẩm?”
Ông ta trực tiếp quỳ xuống.
Lên tiếng cầu xin: “Cậu Diệp, có thể cũng cho tôi một ít không?”
“Đây là đan dược cực phẩm đấy! Đến cảnh giỡi võ tông, muốn đột phá một cấp nhỏ cũng vô cùng khó khăn!”
“Có số đan dược cực phẩm này, tôi có thể đột phá cảnh giới tiếp theo”.
Tu võ để làm gì?
Chẳng phải là vì cảnh giới cao hơn ư.
Thực lực đáng sợ hơn ư!
Diệp Bắc Minh có đan dược cực phẩm, sao không nói sớm chứ!
Nếu nói sớm thì ông lão Hắc Xà đã thần phục sát đất rồi.
Diệp Bắc Minh ném ra năm viên đan dược cực phẩm: “Xem biểu hiện của ông, nếu thể hiện tốt, sẽ còn có thưởng”.
“Được! Được! Không vấn đề!”
Ông lão Hắc Xà gật đầu liên tục.
Kích động suýt òa khóc!
Diệp Bắc Minh nói: “Được rồi, các ông dọn dẹp đi”.
“Long gia, đưa tôi và sư tỷ đến một nơi yên tĩnh”.