Kido Oishi quát lên một tiếng: “Kimura Suke, ông đang nói linh tinh gì thế hả?”
Bốp!
Diệp Bắc Minh tát một cái qua.
Nội lực cuồn cuộn!
Kido Oishi bay xa ra.
Ngã đến rũ rượi nhếch nhác!
“Ông Kido!”
Đám người trong phòng họp kinh hoảng, vội vàng đỡ ông ta lên.
Kido Oishi ôm mặt, khóe mắt co giật mạnh!
Không dám nói một câu!
Diệp Bắc Minh nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Thích lắm miệng như vậy hả, được, đến lượt ông nói rồi”.
Ánh mắt của Kido Oishi âm lạnh: “Diệp Bắc Minh, cậu có biết cậu đang làm gì không?”
“Nơi này là đảo quốc Đông Doanh, tôi khuyên cậu…”
Bốp!
Lại một cái bạt tai giáng đến!
Trực tiếp cắt ngang lời Kido Oishi.
Ông ta giống như con quay, xoay bảy tám vòng tại chỗ.
Sau đó mới bò dưới đất, khuôn mặt sưng thành cái đầu heo.
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Hỏi một đằng trả lời một nẻo, tôi cho ông cơ hội cuối cùng”.
“Nếu không, ông xuống cùng ông ta đi”.
Sau đó anh đạp Kimura Suke bay ra xa!
Phập!
Kimura Suke ngã chết tươi.
Đám người trong phòng họp đều run cả tim!
Bọn họ đều biết, Diệp Bắc Minh dám làm thật!
“Cậu!”
Kido Oishi run lên, ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh!
Người thanh niên Long Quốc này, sao lại dám làm thế chứ?