Tất cả đều run rẩy!
Khoảnh khắc nhìn thấy người đó.
Con ngươi Kimura Suke co rút lại: “Diệp Bắc Minh!!!”
“Cái gì?”
“Hắn chính là Diệp Bắc Minh?!”
Bên trong phòng họp đại loạn.
Kido Oishi kinh ngạc: “Làm sao hắn tới được Đông Doanh?”
Sắc mặt Kojiro Abe trầm xuống: “Xảy ra chuyện gì vậy, sao Diệp Bắc Minh đến được tập đoàn Nhuyễn Ngân?”
Kui Xiren quát lớn: “Còn chờ gì nữa? Đóng thang máy lại cho tôi, lẽ nào thật sự muốn để hắn đi lên?”
“Rõ!”
Lập tức có người truyền lệnh đóng kín thang máy.
Thang máy dừng vận hành.
Diệp Bắc Minh trong camera ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày.
Giây tiếp theo.
Ầm!
Anh chém ra một kiếm, đánh xuyên trần thang máy.
Sau đó nhảy lên, lao từ trong thang máy ra.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
Kido Oishi gào lớn: “Làm sao hắn đến được Đông Doanh? Còn đánh vào tập đoàn Nhuyễn Ngân chúng ta?”
Kojiro Abe xoay người rời đi: “Chỗ này không thể ở thêm, chúng ta đi mau!”
Ông ta xông ra ngoài cửa lớn phòng họp.
Vừa mở cửa ra.
Ầm!
Một cước đạp vào ngực Kojiro Abe.
Đạp ông ta quay lại, ngã trước mặt mọi người.
Một giọng nói lạnh băng truyền tới: “Kimura Suke, không phải ông bảo tôi đến Đông Doanh sao?”
“Như ông mong muốn, tôi đến rồi”.
“Mày!!!”
Kimura Suke sợ đến mức da đầu tê dại, chỉ vào cậu thanh niên Long Quốc đang đi vào phòng họp.
Tròng mắt ông ta sắp nổ tung!
Toàn thân run rẩy!